Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Nhan Noãn Noãn mang theo giỏ đồ ăn, ngẩng đầu, khẽ nhếch môi rồi trước ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng của đám người kia rời đi. Ở chỗ này bị khi dễ này giờ cũng nên có chút phúc lợi an ủi bản thân mình chứ? Đồ ăn của Nhị phu nhân Nhan gia cho dù không phải mĩ vị nhân gian thì cũng là sơn hào hải vị rồi.

Nhan Noãn Noãn vừa rời khỏi, nhà bếp phút chốc như nổ tung.

“Mau, đi báo với Nhị phu nhân, bảo đại tiểu thư mang thức ăn chuẩn bị cho người về Thanh viện rồi!”

Tuy đồ ăn là bị đoạt trong phòng bếp nhưng tội này bọn họ như thế nào cũng không thể chịu được, đại tiểu thư không phải rất ngông cuồng sao? Nếu nàng ta không để Nhị phu nhân vào mắt thì tội này cứ để một mình nàng ta chịu đi.

Nhan Noãn Noãn mang theo giỏ đồ ăn về Thanh viện rồi bày tất cả mọi thứ lên trên bàn, nhìn bộ đồ ăn bằng bạc được điêu khắc rất sống động mà không khỏi hừ lạnh trong lòng, chỉ là một tiểu thiếp mà đồ ăn cũng có thể xa hoa đến vậy, có thể thấy Nhan Hướng Thái có bao nhiêu coi trọng nàng ta, khó trách Nhan Xảo lại kiêu ngạo đến vậy. Cái gọi là một người đắc đạo, gà chó lên trời quả thật xứng với mẹ con nhà này, chỉ bởi Lâm thị được sủng ái mà Nhan Xảo cao ngạo còn hơn cả Nhan Lăng.

Nhan Noãn Noãn nhẹ nhàng bỏ nắp đậy xuống, những món ăn mê người xuất hiện trước mắt.

Long Trác Việt mở to mắt nhìn bàn đồ ăn trước mặt, kinh hỉ kêu lên: “Oa oa, Noãn Noãn thật lợi hại a, đi mới có một lúc mà làm được nhiều món như vậy a, không chỉ có thịt mà còn có cả cá nữa nha.” Nói rồi không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực, đôi mắt to tròn không hề dời khỏi bàn thức ăn, đôi lông mày nhướng lên vô cùng vui vẻ!

Long Trác Việt đang kích động đột nhiên nhíu mày, ngẩng nhìn Nhan Noãn Noãn hỏi: “Noãn Noãn, nàng có cảm thấy thiếu thiếu cái gì không?”

“Thiếu?” Nhan Noãn Noãn nghi hoặc nhìn Long Trác Việt sau đó cúi đầu nhìn một lượt các món ăn trên bàn, lắc đầu nói: “Không thiếu a, nhiều đồ ăn như vậy chúng ta khẳng định không thể ăn hết trong một buổi đâu, có thể chừa lại một ít cho buổi tối. Ở đây có cả cá muối, vi cá nữa này, những thứ này người thường không có ăn đâu.” Cho dù là ở kiếp trước, nàng cũng chưa từng được ăn qua những món trân quí như vậy.

“Đũa đâu?” Long Trác Việt mở to đôi mắt trong sáng, không chớp mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, hắn không phải nói tới đồ ăn a, “Bát đâu? Còn cả cơm nữa?”, cái gì cũng không có, vậy đống đồ ăn kia khác gì chỉ có thể nhìn mà không thể ăn? Oa, cái này có khác gì cực hình a!!!


Nhan Noãn Noãn há hốc mồm, đối với những thứ Long Trác Việt nhắc tới không biết nói sao, vừa nãy nàng chỉ muốn trừng phạt bọn hạ nhân mà quên mất cầm theo bát đũa rồi… Nhan Noãn Noãn khóe miệng khẽ giật, vô cùng mất tự nhiên chống lại đôi mắt đầy ai oán của Long Trác Việt, bộ dáng của hắn cứ như thể nàng vừa phạm phải tội tày đình không bằng.

Nhan Noãn Noãn khó chịu hừ lạnh nói: “Biểu tình này của ngươi là sao chứ? Tốt xấu gì ta cũng mang về rất nhiều đồ ăn ngon, nếu ngươi không thích thì tự mình đi lấy đi.”

“Oa oa oa, mặt người ta đau lắm nha, mông cũng đau, trán cũng vậy nữa…” Long Trác Việt đột nhiên ôm đầu, rung đùi, đắc ý kêu lên, ánh mắt đáng thương nhìn Nhan Noãn Noãn khiến tức giận trong nàng đột ngột bị ép xuống, chỉ còn lại áy náy không thôi.

Nhan Noãn Noãn yên lặng liếc nhìn Long Trác Việt, biết rõ là hắn đang giả bộ nhưng vẫn không nhịn được thỏa hiệp. Ai bảo hắn đã đỡ thay nàng một cái tát đâu, ai bảo mông của hắn là do nàng đạp đâu, trán của hắn không phải cũng do cú đạp của nàng mà đập vào góc bàn đó sao? Nói tóm lại là mọi vết thương trên người hắn hôm nay tuy là vô ý nhưng đều là do nàng mà ra cả.

“Vậy ta đi lấy mấy thứ đó!” Nhan Noãn Noãn khẽ vuốt vuốt ngực để tránh cho mình hỏa khí công tâm mà ngất xỉu tại chỗ. Vì sao nàng cảm thấy tên vương gia ngốc này thật phúc hắc đi?

Nhan Noãn Noãn quay lại khiến cho đám hạ nhân khẩn trương cùng nghi hoặc nhưng cũng không dám nói lời lỗ mãng như trước, đến khi nàng cầm bát đũa, mang cơm rời đi đám người mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng người. Ngay cả bản thân bọn họ cũng không thể tin được có ngày mình nhìn thấy Nhan Noãn Noãn lại có cảm giác kinh sợ như vậy.

“Đại tiểu thư tại sao lại trở lại? Các người đã đi bẩm báo với Nhị phu nhân chứ?” Có người nhìn thấy Nhan Noãn Noãn từ phòng bếp đi ra  thì lên tiếng hỏi.

“Đã bẩm báo rồi!”

“Kỳ quái, Đại tiểu thư giống như chẳng có việc gì xảy ra cả, hay Nhị phu nhân nhịn cho qua chuyện này rồi?”


“Ta nghĩ không phải đâu, nói không chừng còn đang tính cách trị Đại tiểu thư đấy. Chúng ta là phận nô tài không dám đối đầu với Đại tiểu thư thì không nói, Nhị phu nhân dù sao cũng là thiếp của Hầu gia, cho dù thân phận Đại tiểu thư cao nhất thì sao chứ, tất cả mọi chuyện vẫn là do Hầu gia định đoạt.”

“Chuyến này Đại tiểu thư nhất định chịu thiệt rồi!”

“Chịu thiệt cũng đáng tội, ai bảo nàng ta dám đoạt bữa trưa của Nhị phu nhân đâu.”

Nhan Noãn Noãn mang theo hai chén cơm lớn đang định về  Thanh viện thì đột nhiên nghe được thanh âm cãi cã, nàng chậm rãi đi đến ngã tư phía trước, quay đầu nhìn sang con đường nhỏ bên phải thì thấy hai nha hoàn cãi nhau đến đỏ mặt tía tai.

Tư thế của hai người bọn họ lúc nào cũng không khác nhau là mấy, một tay mang giỏ thức ăn, tay còn lại chỉ chỉ về phía đối phương, lớn tiếng cãi vã đến văng cả nước miếng.

Nhan Noãn Noãn nhận ra hai nha hoàn này chính là nha hoàn bên cạnh Nhan Lăng cùng Nhan Xảo. Chủ tử đối đầu nên hai nha hoàn này hễ gặp mặt là bày ra bộ dáng chán ghét, ganh đua ầm ĩ.

Nhan Noãn Noãn nhếch miệng khinh thường, nụ cười tươi rói nhưng lại mang đầy hàm ý châm chọc, đối với chuyện đám nô tài tranh cãi nàng cũng chẳng hứng thú, dù sao chuyện này chắc không chỉ diễn ra một hai lần, trong trí nhớ nàng cũng đã thấy qua mấy lần.

Hai bên đều ỷ có chủ tử làm chỗ dựa, ở chỗ không người càng hồ ngôn loạn ngữ hơn cả. Nhan Noãn Noãn mặc kệ bọn họ, bưng cơm trở về Thanh viện.

Long Trác Việt ngồi chồm hổm, cả thân người vô lực nằm trên mặt bàn ủ rũ, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm bàn thức ăn trước mặt, cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể ăn thật sự khó chịu, cứ như là có con mèo nào đó đang cào cào dạ dày vậy, thật ngứa ngáy mà!


Long Trác Việt nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Nhan Noãn Noãn ở cửa viện liền nhảy dựng lên.

“Noãn Noãn, cuối cùng nàng cũng về rồi!” Long Trác Việt toét miệng cười, tuy là nói với Nhan Noãn Noãn nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hai tô cơm lớn trong tay nàng, hai tròng mắt sáng lên hận không thể trực tiếp bay đến lấy.

“Ăn đi.” Nhan Noãn Noãn mới đưa một tay ra, Long Trác Việt không đợi được vội nhào tới cầm lấy.

Bởi vì hai cái ghế duy nhất trong phòng, một cái gãy chân, một cái bị Long Trác Việt ngồi hư nên bây giờ hai người chỉ có thể đứng ăn cơm. Long Trác Việt vừa và cơm vào miệng vừa không ngừng cảm thán.

“Oa, thật ngon nha!”

“A, thơm quá à!”

“Ân, vị rất ngon!”

“Oa, đã lâu lắm rồi không được ăn đồ ăn ngon đến vậy a.” Nếu là ngày trước ở trong cung thì phải chờ đến cung yến mới có thể ăn được những món ngon như vậy. Mà cung yến thì một năm cũng chỉ có mới lần, còn lại đại đa số thời gian là hắn phải ở trong phủ ăn rau xanh cùng đậu hũ.

Ăn hết một chén cơm, Long Trác Việt thèm muốn liếm liếm môi, ánh mắt như sói đói nhìn chằm chằm chén cơm trong tay Nhan Noãn Noãn. Nhan Noãn Noãn ra sức và cơm, rất muốn bỏ qua ánh mắt của Long Trác Việt nhưng cái chính là ánh mắt của hắn thật sự khiến người ta ớn lạnh cả người mà.

“Ngươi không cần nhìn ta như vậy, cùng lắm là ta chia cho ngươi một nửa là được chứ gì?” Nhan Noãn Noãn ngẩng nhìn Long Trác Việt nói.


Long Trác Việt nghe vậy vui mừng không tả được, cặp lông mày nhướn lên, gật gật đầu, vươn tay đưa chén không của mình tới trước mặt Nhan Noãn Noãn nói: “Ừ ừ!”

Nhan Noãn Noãn đen mặt, nhẹ nhàng gạt một nửa phần cơm của mình sang chén Long Trác Việt. Long Trác Việt được ăn thêm nửa chén cơm nên vô cùng thỏa mãn.

Nhan Noãn Noãn nhìn vẻ mặt mừng vui hớn hở của hắn mà không nhịn được cười theo, nụ cười của hắn thật sự rất tươi, chói mắt vô cùng. Đơn thuần như Long Trác Việt, không chút tạp niệm, thỏa mãn hắn thật dễ vô cùng, cụ cười kia thật giống tiểu hài tử.

“Noãn Noãn, cái này là chén bạc nha, nhà nàng cũng thật xa xỉ a!”

“Đãi ngộ như vậy đương nhiên chỉ có thể là Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân rồi!” Nhan Noãn miễn cưỡng nói, đúng là rất xa xỉ, bất quá thì không phải dành cho nàng.

“Đống chén dĩa này nhất định sẽ đổi được rất nhiều tiền nha, ngày mai chúng ta mang hết về rồi đem ra ngoài đổi lấy bạc, thế là mỗi ngày đều có thể ăn thịt rồi!” Long Trác Việt miệng đầy đồ ăn nói, càng nghĩ hắn càng thấy mình thật thông minh nha.

Nhan Noãn Noãn đang gắp rau bỗng khựng lại, nhướn đôi mày thanh tú nhìn Long Trác Việt nói: “Chuyện này có thể nha!” không nghĩ tới tên ngốc này cũng có lúc nghĩ được chủ ý tốt vậy.

Tuy là có chút tùy tiện nhưng cũng không thể coi là hành động bất chính được, nàng họ Nhan, Vũ Dương Hầu phủ này chính là nhà của nàng, nàng lấy đồ trong nhà mình cũng không phải không thể. Huống chi, người khác kính nàng một thước, nàng kính người ta một trượng, người trong Nhan gia trước giờ đều khi dễ nàng, cho dù nàng có tùy tiện lấy đồ thì cũng chẳng có gì quá đáng cả.

“Ta có nghe người khác nói, những người thích dùng dụng cụ ăn uống bằng bạc toàn là những kẻ nhát gan, bọn họ chính là vì sợ mình bị hạ độc nên mới dùng đồ bạc ạ. Lão yêu bà cũng vậy, Vạn công công ngày nào cũng phải thay bà ta thử đồ ăn bằng châm bạc nha. Bà ta ác độc như vậy chắc chắn có rất nhiều người muốn hạ độc, đáng tiếc là đến giờ cũng chưa thấy lão yêu bà đó trúng độc bao giờ cả.” Long Trác ăn thêm mấy miếng cơm, không ngừng lải nhải, bộ dáng tiếc hận như thể chuyện lão yêu bà còn sống tới hôm nay thật sự đáng ghét mà.

“Ngươi muốn người ta dỡ bỏ Thanh viện này hay sao mà ăn nói không suy nghĩ gì thế hả?” Nhan Noãn Noãn trừng mắt liếc hắn một cái, trách mắng. Cứ coi như nơi này không có người lui tới thì ở đây vẫn còn người thứ ba là Nhan Song Song không biết lúc nào sẽ xuất hiện, nàng ta là người của Nhan Hướng Thái, vạn nhất nàng ta kiếm cớ đâm chọc thì bọn họ phải làm sao chứ? Thái hậu kia tâm ngoan thủ lạt, cho dù muốn rủa bà ta thì rủa ở trong lòng cũng được rồi, không cần phải nói ra như vậy.

“Hạ độc?” Nhan Noãn Noãn bừng tỉnh, miệng thì thầm hai chữ này như thể đã nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt đẹp lóe lên tia giảo hoạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận