Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Từ đường Nhan gia nằm ở phía đông Vũ Dương hầu phủ, kiến trúc hùng vĩ, nghiêm trang vô cùng, dưới mái hiên là một biển hiệu lớn viết hai chữ ‘Từ đường’, tất cả đều toát lên sự uy nghiêm thần thánh.

Từ đường bài trí rất đơn giản, so với sự xa hoa của các đình các khác trong phủ thật sự đơn điệu hơn rất nhiều nhưng đồ vật bên trong đều vô cùng trân quí. Chính giữa từ đường là nơi đặt bài vị tổ tiên, trên vách tường treo hình của chủ nhân Nhan gia nhiều thế hệ, uy nghiêm cùng khí phách.

Trước nơi đặt bài vị tổ tiên, Nhan Lăng cùng Nhan Xảo quì trên gối bồ đoàn, bởi vì mới vừa rồi đánh nhau kịch liệt nên cả người đau nhức vô cùng, đau đến méo cả miệng, trong lòng thầm đem đối phương ra nguyền rủa trăm vạn lần.

Nhan Hướng Thái mặt lạnh như tiền, khóe miệng vì tức giận mà méo cả đi, hai tay chắp sau lưng, đôi mắt ưng sắc bén nhìn Nhan Lăng cùng Nhan Xảo không chớp mắt. Thật lâu sau đó mới cất tiếng, thanh âm giận dữ như hổ gầm: “Nói cho ta biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Trong quá khứ hai nữ nhi này cũng không phải chưa cãi nhau làm loạn qua, cho dù là đánh nhau cũng chưa từng dùng tới nội lực, mà hôm nay… thiên a, hai nữ nhi này lại cả gan làm loạn, hạ nhân trong phủ toàn bộ đều muốn kéo tới coi náo nhiệt rồi, hắn tốt xấu gì cũng là chủ nhân của Vũ Dương hầu phủ này, như thế nào lại sinh ra hai nữ nhi không có tiền đồ như vậy chứ? Một chút cũng không hề nghĩ tới lợi ích của gia tộc.

“Cha, là Nhị tỷ cố tình đến Tử Xảo các gây sự trước, không nói không rằng hất nguyên chén canh lên mặt con!” Nhan Xảo đánh đòn phủ đầu, điềm đạm lên tiếng kể tội Nhan Lăng.

Nhan Lăng nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt liếc Nhan Xảo nói: “Tiện nhân, lại dám chơi trò ác nhân cáo trạng trước, cha, là nàng sai khiến Tuệ Nhi hạ độc vào thức ăn của con trước, nữ nhi vì quá tức giận mới đến Tử Xảo các đòi lại công đạo.”


Nhan Lăng vừa mới dứt lời đã bị Nhan Hướng Thái trừng mắt: “Lăng nhi, Nhan gia giáo dưỡng ngươi bấy lâu nay thế nào hả? Mở miệng là tiện nhân này tiện nhân nọ, trong mắt ngươi còn có người cha này sao? Ngươi coi gia qui Vũ Dương hầu phủ này là gì hả?”

“Cha, ta…” Nhan Lăng bị Nhan Hướng Thái mắng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nhan Xảo chết tiệt này lại dám ở trước mặt phụ thân vờ vịt hại nàng sao?

Cửa từ đường đã đóng chặt đột ngột bị đẩy ra, Đại phu nhân Nguyễn Mai vội vàng đi vào, bộ dáng tươi trẻ không hề bị thời gian tác động, vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt đẹp.

Ánh mắt Nguyễn Mai dừng trên người hai nữ nhi đang quì trước bài vị tổ tiên, vừa thấy Nhan Lăng quay đầu để lộ cả một mảng xanh tím trên mặt, tâm không khỏi đau đớn. Tuy rất muốn qua an ủi nữ nhi mình nhưng lại ngại Nhan Hướng Thái nên đành đứng lại hành lễ.

“Thiếp thân bái kiến Hầu gia!”

Nhan Hướng Thái thản nhiên liếc mắt nhìn Nguyễn Mai, khẽ hắng giọng ‘Ừ’ một tiếng rồi lại nhìn Nhan Lăng cùng Nhan Xảo.

Nguyễn Mai thấy Nhan Hướng Thái lạnh nhạt, nội tâm có chút đau đớn nhưng vẫn dịu dàng cười nói: “Hầu gia, xin người bớt giận, thiếp thân cũng vừa mới nghe hạ nhân nói lại. Lăng nhi Nhan Xảo đánh nhau như vậy là không đúng nhưng trước giờ Lăng nhi luôn luôn qui củ, chuyện lần này nhất định có ẩn tình.”


Nguyễn Mai ôn nhu nói, chỉ là lời nói của nàng khiến Nhị phu nhân Lâm Hương Y vừa bước tới cửa từ đường tức giận không thôi.

“Đại phu nhân nói như vậy có ý gì? Nữ nhi của người thì qui củ, chẳng lẽ Xảo nhi của ta lại là người cố tình gây sự sao? Ngày thường ai đoan trang, ai kiêu ngạo ương ngạnh thiết nghĩ Hầu gia cũng đã biết rõ, không phiền tới Đại phu nhân nhọc lòng.”

Lâm Hương Y vừa nói vừa bước nhanh vào từ đường, nàng ỷ được Nhan Hướng Thái sủng ái mà một đường đi tới trước Nhan Xảo, đừng nói đến hành lễ mà ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Nhan Hướng Thái, ôm lấy bả vai Nhan Xảo, thương tiếc nói: “Xảo nhi của ta thật đáng thương, như thế nào lại bị đánh thành như vậy chứ? Ngươi tại sao lại nhẫn tâm đánh muội muội của mình nặng tay như vậy chứ? Ngươi mà cũng xứng là trưởng nữ Vũ Dương hầu phủ sao? Hầu gia, người nhất định phải làm chủ cho Xảo nhi của chúng ta a, người nhìn gương mặt xinh đẹp của Xảo nhi, đều bị Nhan Lăng đánh hỏng mất rồi, nàng ta chính là ỷ thế trưởng nữ mà khi dễ Xảo nhi của ta a. Hầu gia, người nhất định phải thay Xảo nhi đòi lại công đạo.”

Lâm Hương Y ôm Nhan Xảo hướng Nhan Hướng Thái khóc lóc kể lể, bộ dáng hoa lê đái vũ động lòng người, dù là nam nhân cứng rắn đến đâu đi nữa cũng không thể không mềm lòng.

Nhan Hướng Thái ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ bả vai đang run lên vì xúc động của Lâm Hương Y, nhẹ giọng an ủi: “Nàng yên tâm, nếu chuyện này là lỗi của Lăng nhi, ta nhất định sẽ nghiêm trị nàng.”

Lời này của ông ta khiến cho mẹ con Lâm Hương Y đắc ý không thôi, lại như dội nước lạnh vào người Nguyễn Mai.


“Hầu gia…” Nguyễn Mai nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt như thể chỉ có đau đớn mới có thể khiến bà bình tĩnh được vậy, đáy lòng vì hành động của Nhan Hướng Thái tức giận không thôi nhưng vẫn cố gắng duy trì bộ dáng hiền lương thục đức.

Nhan Lăng sợ hãi nhìn Nguyễn Mai, trong lòng dấy lên cơn ganh ghét cùng không cam lòng nói: “Nếu như theo lời Nhị phu nhân, phụ thân nhất định cũng phải cho con một công đạo, nếu không phải Nhan Xảo kia hạ độc trong đồ ăn của con, con vì sao phải chạy đến chỗ nàng ta chứ, huống chi, chính là nàng ta – nữ nhi bảo bối của người đã dùng roi hủy gương mặt của ta trước.”

Nhan Lăng tuy rằng có khẩn trương cùng lo lắng vì Nhan Hướng Thái công khai bao che cho Nhan Xảo nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng phân trần.

Nhan Hướng Thái nhíu mày nhìn Nhan Xảo, hai nữ nhi này hắn đều yêu thương, Nhan Lăng mặc dù không thông minh, trầm ổn như Nhan Xảo nhưng cũng không phải là người ngu dốt cùng lỗ mãng, không thể nào vô duyên vô cớ gây sự được, chẳng lẽ những lời Lăng nhi nói là thật? Chỉ là Xảo nhi trước nay luôn ôn nhu, không thể nào làm chuyện ác độc như vậy được.

Lâm Hương Y đánh giá ánh nhìn của Nhan Hướng Thái đối với Nhan Xảo, trong lòng không khỏi lo lắng. Nhan Hướng Thái mặc dù rất sủng ái mẹ con nàng nhưng không có nghĩa là cho phép người trong phủ làm chuyện tổn hại đến danh dự Vũ Dương hầu phủ.

“Hầu gia, Xảo nhi sẽ không làm ra những loại chuyện đấy đâu.”

“Đúng vậy, cha, nữ nhi không có hạ độc Nhị tỷ!”

Nhan Lăng trừng mắt liếc nhìn Nhan Xảo: “Ngươi không có nhưng ngươi sai khiến nha hoàn của ngươi hạ độc!”


“Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi vu oan giá họa cho ta!” Nhan Xảo tức giận nói rồi lại vội quay sang Nhan Hướng Thái giải thích: “Cha, nhất định là Nhị tỷ muốn hãm hại con, người tin tưởng con, con không có a!”

Nhan Hướng Thái trầm mặc rồi lên tiếng gọi Tuệ Nhi vào từ đường, Tuệ Nhi nơm nớp lo sợ quì xuống nói: “Nô tỳ bị oan, nô tỳ không có hạ độc trong đồ ăn của Nhị tiểu thư, thỉnh Hầu gia minh xét!”

Nhan Hướng Thái nheo mắt nhìn Nhan Lăng, khẽ ừ hử một tiếng.

Nhan Lăng căng thẳng nhìn ông ta nói: “Cha, nếu là Nhan Xảo làm thì nàng ta sao có thể dễ dàng nhận tội được chứ.” Nói rồi quay sang nhìn Nhan Xảo: “Ngươi nói ngươi không hạ độc vậy ngươi có dám ăn đồ ăn ta mang tới không?”

“Ta…” 

Nhan Xảo cứng người, nàng mặc dù trong sạch nhưng không có nghĩa là nàng không lo lắng chuyện Nhan Lăng cố tình muốn gài bẫy nàng. Đồ ăn kia cũng có thể đã bị chính Nhan Lăng hạ độc, nếu nàng ăn mà trúng độc thì tất cả mọi người sẽ cho rằng độc chính là nàng hạ, lúc đó nàng hết đường chối cãi. Lỡ như Nhan Lăng hạ độc dược trí mạng thì nàng ăn vào cũng không thoát khỏi cái chết, cứ như vậy thì Nhan Lăng vừa có thể loại bỏ nàng vừa có thể gắn tội mưu hại trưởng nữ cho nàng. Nhưng nếu nàng không ăn thì hiềm nghi lớn nhất vẫn chính là bản thân nàng.

Đồ ăn này, mặc kệ nàng ăn hay không ăn đều bất lợi cả.

~///~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận