Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Bên dưới long sàng là một thư phòng nhỏ, bố trí đơn giản nhưng không kém phần uy nghiêm, nến đỏ chiếu sáng gương mặt tuấn mỹ của một nam tử bên cạnh thư án.

Nghe tiếng cơ quan được khởi động, nam tử nọ khẽ ngẩng đầu, cười nói: “Lần này đến trễ hơn so với mọi khi nha?!” thanh âm như ngọc, mắt phượng mang theo ý cười nhìn người mới đến.

“Biết rõ rồi còn hỏi!” Long Trác Việt ném cho Long Cẩm Thịnh ánh mắt khinh thường, thản nhiên tìm chỗ ngồi, thuận tay lấy từ trong lòng ra một cái hà bao đang thêu dở, tay cầm kim thêu thành thạo đâm xuống, vô cùng tập trung.

Trước kia hắn một thân một mình, đi lại tự do, nhưng bây giờ trong phòng còn có Noãn Noãn, muốn ra ngoài đâu phải nói đi là đi được.

Long Cẩm Thịnh chột dạ sờ sờ mũi, không cam lòng làm người vô hình nói: “Đệ không hỏi xem ta tìm đệ có chuyện gì sao?”

Tò mò? Long Trác Việt hẳn sẽ phải tò mò chứ?

Long Cẩm Thịnh nhìn Long Trác Việt chăm chú thêu hà bao mà không khỏi nóng ruột. Làm ơn đi, tên này ít nhất cũng phải tỏ ra tò mò một chút cho hắn có cảm giác thành tựu chứ?

Long Trác Việt trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng đầu cũng không thèm ngẩng lên nói: “Huynh nói có đáng yêu không?”


Ân! Noãn Noãn sẽ thích hà bao hình thỏ hắn thêu chứ? Là một đực một cái đang ôm nhau nha, chỉ nhìn thôi cũng thấy có bao nhiêu hạnh phúc, chắc hẳn Noãn Noãn sẽ thích?!

Một câu này của Long Trác Việt khiến Long Cẩm Thịnh suýt chút nữa ngã lăn ra đất, chỉ còn nước chưa nhảy dựng lên hét lớn, van cầu ngươi, nhanh nhanh hỏi ta vì sao đi a!

Long Cẩm Thịnh thấy Long Trác Việt hoàn toàn không chú ý gì tới mình, cúi đầu nhận thua, chậm rãi đứng dậy đi tới chỗ Long Trác Việt ngồi, đảo qua đảo lại mấy vòng với hi vọng khiến người nào đó chú ý. Tốt xấu gì cũng phải nhìn hắn một chút chứ, yên lặng như vậy thật sự khiến hắn có cảm giác mình không hề tồn tại nha!

“Nghe nói Thái hậu sai Vạn Toàn mang một đạo ý chỉ tới Hiền vương phủ, còn ban Thượng phương bảo kiếm cho Nhan Noãn Noãn, chuyện này là sao a?” thời điểm hắn nghe tin này suýt chút nữa không kìm được nhảy dựng lên vì khiếp sợ, thật sự khiến cho người ta chấn kinh mà!

Không ai hiểu rõ lòng dạ Thái hậu bằng hắn, bà ta vì muốn giữ vững quyền lực của bản thân mà để cho dòng thứ là hắn lên ngôi Hoàng đế, người ngoài nhìn vào tưởng hắn quyền lực tối thượng, trên thực tế hắn chỉ là một quân cờ trong tay Thái hậu, không có tự do cũng không có quyền phản kháng, nhất nhất hành động theo mệnh lệnh như một con rối.

Người Thái hậu ghét nhất chính là Long Trác Việt, bởi vì hắn chính là hoàng tử duy nhất của tiên đế có tư cách kế thừa ngai vị, chỉ là lúc hắn còn bé lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà trở nên si ngốc. Nếu không phải Long Trác Việt si ngốc không có uy hiếp gì tới quyền lực của bà ta thì sợ là hắn cũng không có khả năng ngồi đây mà thêu thỏ nữa rồi.

Mà nay, Long Cẩm Thịnh lại nghe Thái hậu đối với Hiền vương phi rất coi trọng, coi trọng Nhan Noãn Noãn cũng chính là coi trọng Hiền vương phủ, điều này thật sự khiến hắn kinh ngạc vô cùng. Nếu chuyện này do người khác nói thì có đánh chết hắn cũng không tin nổi.

“Nếu ta đoán không sai, nhất định là Nhan Noãn Noãn đã nắm được nhược điểm của Thái hậu rồi? Hắc hắc, ta biết cô gái nhỏ này không đơn giản mà, quả nhiên gan lớn lại có trí tuệ hơn người!” Long Cẩm Thịnh không ngớt lời khen ngợi, trong lòng thầm nhận định chuyện này chắc chắn có quan hệ với Nhan Noãn Noãn. 


Cũng chỉ có trước mặt Long Trác Việt hắn mới gỡ xuống lớp ngụy trang hàng ngày, không hề câu nệ mà xưng ‘ta’.

Long Trác Việt thoáng ngừng động tác đâm kim, ngẩng gương mặt như họa lại như thần tiên hạ phàm với ngũ quan tinh tế, da thịt sáng bóng như bạch ngọc, mày rậm mi dài, đôi mắt đẹp trong đêm tối sáng như chân trâu, bạc môi mỏng gợi cảm vô cùng, thản nhiên liếc nhìn Long Cẩm Thịnh nói: “Quan ngươi đánh rắm!” (ý nói nhiều chuyện a =.=)

Trong lòng thầm nghĩ: Noãn Noãn cùng Long Cẩm Thịnh đâu có quan hệ gì, hắn nói nhiều như vậy là muốn nói gì?

“Này, Long Trác Việt, không ngờ ngươi lại qua cầu rút ván, tốt xấu gì thì Vương phi này cũng là do ta giúp người cưới về nha!” Long Cẩm Thịnh giống như mèo bị giẫm phải đuôi, không phân biệt lớn nhỏ giãy nảy lên, lớn tiếng nói.

“Theo như ta biết thì người hợp với bát tự của ta là nhi nữ thứ hai của Nhan Hướng Thái – Nhan Lăng, chứ không phải Nhan Noãn Noãn nha! Ngươi cũng không xem Nhan Lăng kia là loại đức hạnh gì mà đã gả cho ta mà còn dám ở đây kể công?” Ngươi có bệnh đi?

Long Cẩm Thịnh ngây ngốc chớp chớp mắt, mờ mịt hỏi: “Có chuyện này sao?”, như thế nào mà hắn lại không biết a? “Cho dù là như vậy thì ta cũng có công lao a, nếu không phải có ta ban hôn, Nhan Noãn Noãn cũng không có khả năng gả cho ngươi a!”

Ân, đúng là như vậy nha! Long Trác Việt có thể lấy được Nhan Noãn Noãn chính là công lao của hắn nha!

Long Trác Việt im lặng liếc Long Cẩm Thịnh, ánh mắt rõ ràng muốn nói: Ngươi đúng là quá mức vô liêm sỉ!


“Là do ta cùng Noãn Noãn có duyên, cho dù không có ngươi thì nàng nhất định cũng sẽ gả cho ta, một chút xíu cũng không can hệ tới ngươi!”

Khóe miệng Long Cẩm Thịnh run run, thầm nghĩ, luận da mặt dày, nếu Long Trác Việt tự nhận thứ hai thì còn kẻ nào dám tranh vị trí thứ nhất chứ?

“Nếu không có ta đêm tân hôn sai Nhâm Văn Hải tháo mặt nạ của ngươi xuống khiến Nhan Noãn Noãn bị vẻ tuấn mỹ của ngươi hấp dẫn, nàng nhất định sẽ không quan tâm tới ngươi!” Long Cẩm Thịnh không cam lòng, cố vắt óc nhớ lại những hành động vĩ đại của mình trước đó, hắn giúp Long Trác Việt lấy được Nhan Noãn Noãn vì sao lại không có chút công lao nào chứ?

“Noãn Noãn không phải loại người nông cạn như vậy, nếu chán ghét thì lúc ở đại đường đã không vui vẻ nhận làm tỷ đệ tốt với ta. Đổi lại là nữ tử khác đã sớm bị dọa thất kinh, khóc nháo làm loạn rồi!” cho nên, Noãn Noãn với hắn chính là độc nhất vô nhị!

Long Trác Việt dương dương tự đắc, chỉ là sau phút tự đắc, mày rậm khẽ nhíu lại khi nghĩ tới một vấn đề khiến người ta đau đầu không thôi – tỷ đệ tốt? Noãn Noãn đối tốt với hắn, bảo hộ hắn như vậy là vì nàng luôn nghĩ mình và hắn chỉ là tỷ đệ tốt! Nhưng là hắn hiện tại không muốn làm tỷ đệ với nàng, hắn muốn Noãn Noãn trở thành nữ nhân của hắn, hiền thê duy nhất của hắn, muốn làm cho Noãn Noãn trong lòng, trong mắt hay trong suy nghĩ chỉ có một mình hắn, duy nhất một nam nhân là hắn!

Long Cẩm Thịnh sững người, trong lòng bi thương đến cực hạn. Thượng thiên a, hắn như thế nào một chút công lao cũng không có a?

“Ngươi gọi ta đến là để nghe ngươi nói những lời vô nghĩa đó sao? Nếu không có việc gì thì ta đi trước đây.” Ở đây mắt to trừng mắt bé với hắn còn không bằng trở về nhìn Noãn Noãn đâu, Long Cẩm Thịnh so với Noãn Noãn đương nhiên Noãn Noãn quan trọng nhất.

“Đừng nha!” Long Cẩm Thịnh nhanh tay nắm lấy cánh tay Long Trác Việt, tươi cười nói: “Việt Việt, ngoan, nói cho hoàng huynh biết đi, Nhan Noãn Noãn đến cuối cùng là nắm được nhược điểm gì của Thái hậu?”

Long Trác Việt rùng mình một cái, da gà toàn thân lập tức trỗi dậy.


“Làm ơn đi, ngươi trăm ngàn lần đừng có gọi ta như vậy, ghê chết người!”

Long Cẩm Thịnh trừng mắt liếc Long Trác Việt, có người nói chuyện độc ác như vậy sao?

“Ngươi có sắc quên huynh đệ, như thế nào Nhan Noãn Noãn gọi ngươi thấy vui mà ta gọi ngươi lại kêu ghê tởm?”

“Ngươi không thể so được với Noãn Noãn!”

Long Cẩm Thịnh được một phen choáng váng, thiếu chút nữa là ngã lăn ra, bi thương kêu lên: “Được, được! Noãn Noãn cái gì cũng tốt, là bảo bối của ngươi!”

“Ngươi đây là đang ghen tị cùng hâm mộ?” Long Trác Việt đột ngột hỏi.

“A?” Long Cẩm Thịnh nhất thời không kịp phản ứng, khó hiểu nhìn Long Trác Việt đang cúi đầu thêu hà bao, hắn cần được giải thích a!

“Ta biết, Noãn Noãn vĩ đại như vậy, lại là mĩ nhân tuyệt sắc trên đời khó gặp cho nên ngươi mới ghen tị, hâm mộ ta. Hoàng huynh, ngươi chấp nhận đi, trên đời này sẽ không có Nhan Noãn Noãn thứ hai, ngươi cho dù hâm mộ, ghen tị cũng vô dụng thôi!”

+.+


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận