Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Nhan Noãn Noãn lặng lẽ liếc nhìn Long Cẩm Thịnh, càng khóc càng bi thương, ngón tay ngọc ở trong lòng Long Trác Việt hung hăng xoa mắt mình, cho dù khóc không ra nước mắt thì nàng cũng phải làm ra bộ dáng chực khóc tới nơi mới trông thật được. Nhan Noãn Noãn trong lòng thầm hi vọng Long Trác Việt mau mau khóc đi, chỉ cần hắn khóc thì nàng sẽ lấy nước mắt hắn bôi lên mặt mình.

“Noãn Noãn, không khóc, không khóc nha!” Long Trác Việt nhẹ nhàng vuốt lưng Nhan Noãn Noãn, dỗ dành nàng như dỗ dành tiểu hài tử, đôi mắt đen thui phẫn nộ nhìn Lưu Quang Lâm: “Lưu tổng quản, ngươi vì sao lại xé váy Noãn Noãn? Ngươi khiến Noãn Noãn khóc rồi, người ta chán ghét ngươi!”

“Vương gia, nô tài không có!” bị Long Trác Việt vô duyên vô cớ lên án, Lưu Quang Lâm không khỏi kinh hoảng, vội vàng giải thích.

Long Trác Việt đưa tay chỉ thẳng vào hắn, bi phẫn lên án: “Vậy trong tay ngươi là cái gì hả?”

Ánh mắt sắc bén của Long Cẩm Thịnh phút chốc bắn tới trên người Lưu Quang Lâm, ý tứ không cần nói ra cũng đủ khiến Lưu Quang Lâm kinh hãi, hai chân mềm nhũn, vội vàng quì xuống phân trần: “Hoàng thượng, nô tài không có khinh bạc Vương phi, xin Hoàng thượng minh giám!”

“Nha? Trẫm không biết Lưu tổng quản lại có tâm tư đến bậc này, khiến cho trẫm muốn trách ngươi hầu hạ Vương phi không chu toàn cũng không thể làm khác hơn nha!” Long Cẩm Thịnh lạnh lùng nói, bạc môi khẽ nhếch lên thành nụ cười lạnh.

Lưu tổng quản nghe vậy, trên trán đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, hận không thể vả miệng mình hai cái, Hoàng thượng còn chưa nói hắn bất kính với Vương phi, như thế nào hắn lại tự nhận trước đâu? Váy Vương phi bị rách trong tay hắn thật sự khiến người ta rất dễ hiểu lầm, hơn nữa với một câu vừa rồi của hắn, người nghĩ nhiều đều thấy hắn chính là đang giấu đầu lòi đuôi mà.


Lưu Quang Lâm hối hận, ruột gan rối bời, đáy mắt không giấu nổi kinh hoàng.

Nhan Noãn Noãn trong lòng Long Trác Việt không ngừng khóc, bả vai nhỏ nhắn không ngừng run lên khiến cho người khác nhìn vào tưởng nàng đang khóc rất thương tâm. Long Trác Việt nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, đôi mắt đẹp chất chứa đau lòng cùng phẫn nộ, nếu bỏ qua lớp mặt nạ xấu xí kia thì ở trong mắt người khác, bộ dáng lúc này của hắn thật sự rất đáng yêu.

“Lưu tổng quản, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Nhan Song Song nãy giờ vẫn đứng một bên đột ngột nắm chặt tay, hét lớn, đôi mắt đẹp phẫn nộ nhìn chằm chằm Lưu Quang Lâm, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn: “Ngươi bình thường luôn nhìn Vương phi với ánh mắt dâm tà, ta ở bên cạnh đều nhìn thấy cả. Vương phi không muốn ta làm lớn chuyện nên ta chưa từng nói gì cả, không nghĩ tới hôm nay ngươi cư nhiên lại lớn gan như vậy, ngay cả quần áo Vương phi cũng dám xé, ngươi…” ngón tay nhỏ nhắn chỉ thẳng vào Lưu Quang Lâm, giận đến tái mặt, khiến cho chuyện Lưu Quang Lâm đã sớm có ý đồ xúc phạm Nhan Noãn Noãn càng thêm thuyết phục hơn.

Mặc dù những lời này không có căn cứ, nhưng chuyện Lưu Quang Lâm xé quần áo Nhan Noãn Noãn là có thật, đối với chủ tử bất kính cũng là thật. Huống chi, chuyện này còn do chính mắt Long Cẩm Thịnh nhìn thấy, bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến cho Lưu Quang Lâm không thể nói gì hơn.

Lưu Quang Lâm nghe Nhan Song Song nói xong, nhất thời đen mặt, buột miệng mắng: “Nha đầu chết tiệt kia, ai cho phép miệng chó nhà ngươi ở đây nói hươu nói vượn vu tội cho ta hả?”

“Trẫm chính mắt nhìn thấy, như thế nào lại gọi là nói hươu nói vượn?” Long Cẩm Thịnh không nhanh không chậm nói, giọng nói bình thản nhưng không hề mất đi uy lực.

“Hoàng… Hoàng thượng, nô tài…”

“Lưu tổng quản, ta bất quá chỉ kêu ngươi nâng váy dùm ta, không nghĩ tới ngươi lại dám làm ra loại chuyện bại hoại này, ta còn mặt mũi nào mà sống trên đời này chứ?” Nhan Noãn Noãn sợ củi lửa không đủ, từ trong lòng Long Trác Việt ai oán cùng bi thương thốt lên.

Long Cẩm Thịnh khẽ nhướn mày, đôi mắt như ngọc mang theo tia giảo hoạt lên tiếng nói: “Em dâu yên tâm, có trẫm ở đây thì không cho phép kẻ nào khi dễ ngươi!”

“Hoàng thượng, nô tài oan uổng quá, nô tài thật không có khinh bạc Vương phi, váy này nô tài cũng không biết tại sao lại ở trong tay nô tài. Nô tài không có ý khinh bạc Vương phi, xin Hoàng thượng minh xét!” Lưu Quang Lâm vội vàng dập đầu nói. 

Cái gì gọi là ăn quả đắng, muốn nói mà không thể nói nên lời? Lưu Quang Lâm đâu biết rằng váy trên người Nhan Noãn Noãn là do nàng cố tình sai Nhan Song Song chỉnh sửa, chỉ cần hơi dùng lực một chút là sẽ rách nguyên mảng. Lúc gần tới đại sảnh, Nhan Noãn Noãn cố ý giẫm phải vạt váy trên, cả người ngã sấp về phía trước, Lưu Quang Lâm ở phía sau không lường trước được, vậy là nguyên một mảng váy lớn đã nằm gọn trong tay hắn.

“Hoàng thượng, Lưu Quang Lâm háo sắc khinh người, xin Hoàng thượng chủ trì công đạo cho Nhan Noãn Noãn!” Nhan Noãn Noãn khẽ rung bả vai, thanh âm có chút run rẩy, đầy ủy khuất.


“Trẫm hiểu, ác nô bậc này trẫm nhất định sẽ nghiêm trị không tha!”

“Hoàng…” Nhan Noãn Noãn vừa định nói tiếp thì đã nghe thấy giọng Long Trác Việt vang lên trên đỉnh đầu: “Lưu tổng quản khi dễ Noãn Noãn, đem hắn thiến đi!”

“Khụ khụ khụ…” Nhan Noãn Noãn nghe lời này của Long Trác Việt, lời nói mới lên tới yết hầu lập tức nghẹn lại, ho khan không ngừng. 

Qủi thần ơi, là ai dạy hắn vậy? Nàng cũng tính toán giao tên Lưu Quang Lâm này cho Hoàng đế xử trí, nhưng là cũng chưa từng nghĩ tới chủ ý này a.

Thiến – nghe thì bình thường nhưng lời này từ miệng Long Trác Việt nói ra, Nhan Noãn Noãn như thế nào lại cảm thấy nó làm vấy bẩn sự thuần khiết của hắn đâu này?

Long Cẩm Thịnh nhíu mày, đối với chủ ý của Long Trác Việt cũng không chút ngạc nhiên, biểu tình lạnh nhạt. Có thể nói ra những lời này mới đích thực là Long Trác Việt a!

Long Cẩm Thịnh quay đầu nhìn Nhâm Văn Hải phía sau ra lệnh: “Nhâm Văn Hải, theo lời Hiền vương mà làm đi!”

Nhâm Văn Hải lau mồ hôi trên trán, khom người đáp: “Nô tài tuân chỉ!”

Không nghĩ tới Hiền vương gia còn có thể nghĩ ra cái chủ ý ác liệt như vậy, chẳng lẽ cưới được Vương rồi liền trở nên thông minh?


Lưu Quang Lâm vừa nghe Long Cẩm Thịnh đồng ý với chủ ý của Long Trác Việt, hai mắt trợn ngược, sợ tới mức hôn mê bất tỉnh. Nhâm Văn Hải liếc hắn một cái rồi vẫy vẫy tay ra hiệu cho hai tên lính Ngự lâm quân vào lôi đi. Loại chuyện này tốt hơn là cứ giao cho kính sự phòng làm đi.

“Noãn Noãn, không sợ nữa nha, người ta nhất định sẽ bảo vệ nàng!” Long Trác Việt ôm Nhan Noãn Noãn không buông, nhẹ giọng dụ dỗ, rất có tư thế của kẻ nhân cơ hội ăn đậu hũ đáng khinh.

Lời nói của Long Trác Việt nghe ra thì không có gì khác thường, bất quá lại khiến Nhan Noãn Noãn dấy lên một nỗi lo lắng. Nàng vội ngẩng đầu, hai mắt hơi hồng nhìn Long Trác Việt, nói: “Ta không sao!”

“Oa, Noãn Noãn, mắt của nàng thật giống mắt thỏ a, người ta rất thích nha!” Long Trác Việt đưa tay giữ lấy gương mặt Nhan Noãn Noãn, đôi mắt đẹp nhìn đôi mắt đỏ hồng của nàng không chớp mắt.

Nhan Noãn Noãn không khỏi khinh thường, thích cái đầu quỉ nhà ngươi a, tên ngốc này không phải muốn tổn thương nàng đó chứ? Có phải vừa nãy nàng dùng sức quá không, sao cảm thấy hai mắt vừa đau vừa xót a?

“Em dâu khóc nãy giờ chắc cũng mệt rồi, mau vào nhà uống ngụm trà, nghỉ ngơi a!” Long Cẩm Thịnh lúc này mới lên tiếng nói.

Nhan Noãn Noãn nhìn Long Cẩm Thịnh, thấy trong mắt hắn không hề che dấu ý cười sâu xa, nội tâm không khỏi nhảy lên, quả nhiên, có thể ngồi trên ngại vị Hoàng đế cũng không phải kẻ ngu ngốc a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận