Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Nhan Noãn Noãn lấy dao nhỏ, chậm rãi gỡ bỏ tầng bùn đất cháy đen bên ngoài. Từng lớp từng lớp giấy dầu được mở ra, một mùi hương ngào ngạt bay ra.

Bởi vì ba người Long Trác Việt ngồi ở bàn chính giữa đại sảnh nên chỉ trong nháy mắt, mùi thơm đã bao trùm toàn bộ đại sảnh, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Nhan Noãn Noãn.

“Oa, mùi gì mà thơm vậy?” 

Có người ngửi thấy mùi thơm, liều mạng hít vào rồi theo đó đi tới trước bàn Long Trác Việt, ánh mắt dừng trên món gà ăn mày đang tỏa mùi hương mê người, đồng tử đột ngột co lại, vẻ không tin nổi kêu lên: “Mùi thơm kia sẽ không phải từ con gà này tỏa ra chứ?”

Người nọ vừa mới dứt lời, Vương chưởng quầy kiêu ngạo lên tiếng nói: “Vị khách quan này, người nói đúng rồi, mùi thơm đúng là từ món gà ăn mày này mà ra, như thế nào? Có phải vừa ngửi đã thấy mê người rồi không? Đây là món ăn mới của Tụ Hiền lâu, khách quan có muốn nếm thử một chút không?”

Chỉ trong chốc lát, năm ba người hiếu kỳ cũng tiến lại gần.

“Chưởng quầy, gà này dùng bùn đất nướng mà cũng có thể thơm như vậy sao?” Có người nghe mùi, nhịn không được nuốt nước miếng, không tin tưởng lên tiếng hỏi.

Cho dù gà kia thật sự thơm đến mê người nhưng mà tầng tầng bùn đất kia vẫn khiến người ta không khỏi nghi ngờ.

“Khách quan không tin thì xin mời nếm thử, hương vị tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém đâu ạ!” Vương chưởng quầy cười nói, bất kể ở đâu, vào thời gian nào cũng không quên phát huy bản sắc của một thương nhân, luôn chú trọng đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm.

Long Trác Việt ngắt cái đầu gà đưa cho Nhan Song Song rồi lại xẻo phần phao câu đưa cho Thiên Minh, phần còn lại kéo đến trước mặt mình, hợp tình hợp lý nói: “Đầu gà cho Song Song, còn nguyên cả cổ nha, phao câu cho Thiên Minh, phần còn lại tất cả là của ta!”

Nhìn miếng phao câu đầy mỡ, gương mặt lạnh lùng của Thiên Minh chợt lóe tia hoang mang, khóe miệng không nhìn được co rút, cuối cùng cũng quyết định không lên tiếng. Vương gia thưởng đồ ăn chính là phúc khí của hắn!

Nhan Song Song nhìn phần thịt gà trước mặt Long Trác Việt, trong lòng ủy khuất đến cực điểm.

“Vương gia, nô tỳ không ăn đầu gà!”

“Song Song không ăn đầu gà sao?” Long Trác Việt cắn một miếng đùi gà, nghe thấy Nhan Song Song nói liền ngẩng đầu lên, mờ mịt hỏi.

“Vâng!” Nàng thích ăn thịt gà nha. Nhan Song Song gật đầu, đôi tròng mắt u nhiên nhìn chằm chằm thịt gà trước mặt Long Trác Việt, ý đồ muốn dùng ánh mắt nói cho Long Trác Việt hiểu.

Nhưng mà, Long Trác Việt không nói gì, nhanh chóng gắp phao câu từ chén Thiên Minh bỏ qua chén nàng rồi lại từ chén nàng gắp đầu gà bỏ qua cho Thiên Minh. Nhan Song Song đen mặt, hóa ra không phải ai cũng có thể trao đổi thành công với Vương gia!


“Thiên Minh, Song Song không ăn đầu gà, ngươi là nam tử hán thì nên rộng lượng chút, đổi phao câu cho nàng nha!” Long Trác Việt ra vẻ hiểu biết dạy bảo Thiên Minh, sau khi đổi phao câu và đầu gà của hai người xong thì chăm chú ăn đùi gà của mình, không chút bận tâm tới bốn ánh nhìn u ám bên cạnh.

“Ưm, ăn thật ngon a!”

“Oa, thơm quá!”

Long Trác Việt vừa ăn vừa thỏa mãn kêu lên sung sướng, vẻ mặt hưởng thụ càng khiến đám người vây quanh không nhịn được ngứa ngáy tay chân.

“Thực sự ăn ngon như vậy sao?”

“Hay là Tụ Hiền lâu thông đồng với Hiền vương gia diễn kịch cho chúng ta xem?”

“Nhìn không giống a, món gà kia nhìn quả thực thơm ngon mê người mà!”

“Nếu không thì chúng ta cũng đến đó nếm thử một chút?”

Nhan Noãn Noãn nghe thanh âm nghị luận, khóe miệng cong lên thành nụ cười khẽ, nàng đi đến bên cạnh Long Trác Việt, ở trước mặt hắn xẻ đi cái chân gà còn lại.

“Oa oa oa, Noãn Noãn, nàng sao lại cướp chân gà của người ta?” Long Trác Việt trừng lớn hai mắt, nhìn Nhan Noãn Noãn hét lớn như thể Nhan Noãn Noãn lấy không phải chân gà mà chính là chân hắn.

Nhan Noãn Noãn trừng mắt liếc hắn một cái: “Nguyên cả con gà ngươi đều ăn cả, một cái chân gà thì có đáng là gì chứ?”

Long Trác Việt vô cùng ai oán nhìn Nhan Noãn Noãn, đôi mắt trong suốt lấp lóe như minh châu, mang theo vài phần khờ khạo cùng ngây thơ.

Nhan Noãn Noãn không chống lại được ánh mắt điềm đạm, đáng yêu như chó nhỏ của Long Trác Việt nên đành phải quay đầu không nhìn hắn, cầm chân gà đưa cho một nam tử trước mặt, chính là người đã nói câu Hiền vương gia cùng Tụ Hiền lâu đóng kịch khi nãy.

Nam tử nọ thấy trước mặt mình xuất hiện một cái chân gà thì không khỏi giật mình, chỉ nghe Nhan Noãn Noãn chậm rãi cười nói: “Công tử, có phải diễn kịch hay không người thử liền biết, nếu không hài lòng, người có thể phá vỡ chiêu bài của Tụ Hiền lâu.”

Nhan Noãn Noãn vừa dứt lời, khắp đại sảnh đồng loạt vang lên những tiếng hút không khí.


Khẩu khí thật lớn, quả là nữ tử cuồng vọng. Mạnh miệng đến vậy, nàng ta cư nhiên dám lên tiếng để cho người khác đạp đổ chiêu bài của Tụ Hiền lâu.

Đám người nhìn sang Vương chưởng quầy, thấy ông ta cũng chẳng có biểu hiện gì khác thường mà ngược lại còn mỉm cười nhìn lại bọn họ.

Gương mặt tuyệt mỹ của Nhan Noãn Noãn tràn ngập tự tin, đôi mắt đẹp khẽ chuyển, đáy mắt sáng ngời, đẹp không sao tả xiết.

Nam tử nọ có cơ hội ăn miễn phí, bị nụ cười cùng vẽ tao nhã đến choáng ngợp của Nhan Noãn Noãn làm cho ngơ ngẩn, thất thần đưa tay nhận lấy đùi gà từ tay Nhan Noãn Noãn, chậm rãi cắn một miếng.

Vẻ mặt nam tử nọ nhất thời bừng sáng, một miếng còn chưa kịp nuốt xuống đã vội vã cắn thêm một miếng nữa. Đồng tử càng lúc càng mở lớn, tần suất cắn nuốt càng lúc càng nhanh. Ánh mắt không thể tin dần chuyển thành yêu thích không nỡ buông.

“Món gà ăn mày cho ta thêm một phần nữa, không, hai phần nữa!” Nam tử nọ ăn đùi gà xong, kích động nhìn Vương chưởng quầy nói.

Đám người xung quanh nghe vậy liền tranh nhau kêu món, món gà ăn mày kia hương thơm vốn đã mê người, lại thêm nam tử nọ ăn xong không chút do dự gọi thêm hai phần nữa cũng đủ nói hương vị có bao nhiêu phần tuyệt hảo.

Vương chưởng quầy nhìn Nhan Noãn Noãn, đáy mắt không dấu được ý cười như thể trước mặt ông ta bây giờ là cả một đống bạc vậy.

“Vị khách quan này, thật ngại quá, món gà ăn mày này đầu bếp của chúng tôi chỉ chấp nhận làm mỗi bàn một phần, số lượng mỗi ngày cũng có hạn, bởi vì khách quan vừa mới ăn đùi gà rồi nên không thể gọi thêm nữa được!”

Nam tử nọ vừa nghe vậy, tròng mắt nhất thời mở lớn như hai chuông đồng: “Đùi gà ta mới ăn kia cũng tính sao? Vương chưởng quầy, nếu không thì ta bỏ ra gấp đôi tiền mua thêm một phần gà ăn mày nữa, được không?”

Một bàn chỉ chấp nhận một phần thì cũng được đi, nhưng là vừa rồi hắn mới chỉ có ăn một cái đùi gà á, quả thực còn chưa đủ nhét kẽ răng mà!

Theo lẽ thường, càng là vật trân quí, càng ít càng khiến người ta tranh giành muốn có được. Đám người vừa nghe thấy mỗi bàn chỉ có thể kêu một phần gà ăn mày không kìm được thanh âm la hét bộc phát, ngay lập tức vọt tới vây lấy Vương, tranh nhau gọi món.

“Nhị vị khách quan xin hãy bình tĩnh, muốn gọi món gà ăn mày này thì xin mời mọi người hãy bốc thăm, khách quan nào bốc trúng thăm có số thì sẽ được gọi đồ ăn, còn nếu không bốc trúng thì ngày mai có thể đến sau.”

Đám người theo hướng Vương chỉ thì thấy trên mặt bàn đã bày sẵn một hộp hình vuông, mặt trên có khoét một lỗ vừa vặn có thể bỏ tay vào.


Người chờ để bốc thăm món gà ăn mày không ít nhưng chung quanh cũng có một số người không hề phản ứng với sự ồn ào ở chính giữa đại sảnh.

Nhan Noãn Noãn đối với việc này cũng không hề ngạc nhiên, người cũng có ba bảy loại, khẩu vị tự nhiên cũng không giống nhau, có người không thích mùi vị của món gà ăn mày cũng không phải chuyện lạ gì.

Chỉ trong nháy mắt, ba mươi thăm đã được bốc hết cả, trong số ba mươi thăm đó chỉ có hai mươi thăm có số và mười thăm không có số, nghĩa là trong đám người được bốc thăm liền có hai mươi người vui sướng chờ đợi; mười người bốc phải thăm không có số thất vọng về chỗ, trong lòng chỉ hi vọng món gà ăn mày kia cũng không phải sơn hào hải vị gì, để đám người kia ăn xong phải lắc đầu thất vọng. Suy nghĩ này quả thực là điển hình của loại người không ăn được nho thì nói nho chua mà.

Nhưng mà sự thật đã chứng mình, món gà ăn mày kia không những ngon mà hương vị tuyệt hảo đến nỗi khiến người ta kìm không được, đã ăn rồi lại muốn ăn nữa.

Chỉ sau một bữa cơm, việc Tụ Hiền lâu thêm món gà ăn mày vào trong danh sách những món ăn chiêu bài đã truyền ra khắp kinh thành. Mỗi ngày Tụ Hiền lâu đều chật kín khách, không chỉ có đại sảnh hết chỗ mà ngay cả cửa lớn tửu lâu cũng đều đông nghịt những người là người.

Vào một giờ cố định trong ngày, Vương chưởng quầy theo lời Nhan Noãn Noãn đem hộp thăm ra, đoàn người chen chúc ngoài cửa theo thứ tự tiến đến bốc thăm. Chỉ vì lúc ban đầu, đám người chờ bốc thăm chen nhau như ong vỡ tổ gây nên tình trạng hỗn loạn vô cùng nên Vương chưởng quầy đã nghĩ ra biện pháp lấy số thứ tự để bốc thăm này. 

Mỗi ngày có hai đợt bốc thăm là vào buổi sáng và buổi chiều, số lượng mỗi lần cũng do Nhan Noãn Noãn qui định. Mặc dù kế hoạch bán với số lượng có hạn đã giúp Tụ Hiền lâu có lời rất lớn nhưng Vương chưởng quầy trước sau vẫn để cho Nhan Noãn Noãn hoàn toàn làm chủ.

Về sau, Nhan Noãn Noãn cùng Vương chưởng quầy thương lượng, quyết định cứ sau một khoảng thời gian cố định sẽ đưa ra một món mới. Tụ Hiền lâu vốn là một tửu lâu, tuy buôn bán cũng coi là lớn nhưng khách nhân lại khá kén người, nay bởi vì trù nghệ của Nhan Noãn Noãn mà náo nhiệt không thôi khiến Vương chưởng quầy không kìm được nụ cười thỏa mãn.

Mây xanh trên trời, vừa nhìn đã thấy vô tận. Tửu lâu ở ngã tư đường, người qua kẻ lại tấp nập vô cùng.

Gương mặt xấu xí của Long Trác Việt mặc kệ có cố gắng cải thiện thế nào thì cũng thuộc dạng khó gặp, thập phần dọa người.

Ngay lúc này, Long Trác Việt đứng trước một tiểu thương bán kẹo hồ lô, chân tay luống cuống, cúi đầu nhìn tiểu cô nương vừa nhìn thấy hắn đã khóc váng lên, đáy mắt ngập tràn khẩn trương cùng bất an.

“Oa oa oa… ô ô ô… Nương… Nương… oa oa oa, con sợ, con sợ quá…”

Tiểu cô nương chừng năm đến sáu tuổi hai tay dụi mắt, khóc đến thảm thiết.

“Tiểu muội muội, ngươi đừng khóc nữa, người ta không đáng sợ nha!” Long Trác Việt nửa ngồi nửa đứng, đôi mắt đẹp như dạ minh châu, đơn thuần mà lại ngây thơ nhìn tiểu cô nương nói. Thanh âm êm tai, thanh thúy động lòng người. Chỉ là gương mặt đen thui, xấu xí của hắn thật sự quá dọa người.

Tiểu cô nương ngừng khóc trong giây lát rồi lại khóc váng lên, còn lớn tiếng hơn cả lúc trước: “Oa oa oa, quỷ a… ngươi tránh ra, tránh ra… ô ô ô… Nương… Nương…”

Đúng lúc này, một người phụ nữ áo vải đi tới, một tay giang ra ôm tiểu cô nương nọ vào lòng, nhẹ giọng trấn an: “Con ngoan, nương ở đây rồi, không sợ, không sợ nha!”

Người phụ nữ nọ vừa trấn an nữ nhi mình vừa hung hăng trừng mắt nhìn Long Trác Việt: “Lớn lên xấu xí như vậy không ở trong nhà mà đi ra đường dọa người làm gì, không muốn cho người ta sống nữa sao?”

Long Trác Việt vừa nghe những lời này, ánh mắt nhất thời ủy khuất, không cam lòng nói: “Ngươi nói bậy, Noãn Noãn nói  người ta lớn lên rất ưa nhìn.”


Người phụ nữ nghe vậy, ánh mắt nhìn Long Trác Việt cũng trở nên khác thường, khinh bỉ nói: “Xùy, không chỉ có lớn lên xấu xí mà lại còn là một tên ngốc, con ngoan, chúng ta đi!” nói rồi nắm tay dắt tiểu cô nương rời đi, đầu cũng không quay lại, như thể chỉ cần ở gần Long Trác Việt thêm một khắc nữa thì nữ nhi nhà mình sẽ bị lây bệnh ngốc của hắn vậy.

Long Trác Việt nhìn hai người rời đi, vẻ mặt khó hiểu không thôi, tự nói thầm: “Người ta mới không phải tên ngốc a!” Rất nhanh sau đó lại ngẩng đầu nhìn người bán kẹo hồ lô, há miệng cười lộ cả răng hàm nói: “Cho ta hai xâu kẹo hồ lô!”

Gương mặt ngăm đen xấu xí khiến cho người khác không nhìn ra cảm xúc của hắn lúc này, bất quá thì nhìn vào đôi mắt trong sáng của hắn người ta có thể nhận thấy hắn đang rất hân hoan cùng vui sướng, màn chửi bới của người phụ nữ kia đã sớm bị hắn quăng ra sau đầu như thể chưa từng phát sinh.

Một tay cầm kẹo hồ lô, Long Trác Việt vô cùng vui sướng đi đến Tụ Hiền lâu.

“Hì hì hì, một cây của mình, một cây cho Noãn Noãn!”

Một chiếc xe ngựa tinh xảo chậm rãi ngừng lại trước cửa Tụ Hiền lâu, đồ trang trí chung quang xe ngựa dưới ánh nắng vàng lay động không ngừng.

“Tiêm Tiêm cô nương, chúng ta đến rồi!”

Trong xe ngựa vang lên giọng nói ôn nhu, ngay sau đó, một nam tử mặc trường bào màu vàng ánh trăng vén màn đi xuống, gương mặt tuấn mĩ phiêu dật, khí thế hơn người. Nam tử nọ nhìn vào trong xe ngựa, đáy mắt vui mừng đến rạng rỡ.

Một bàn tay trắng mịn, nõn nà như bạch ngọc chậm rãi vươn ra vén màn che, bàn tay như ngọc dưới ánh mặt trời trong suốt như gốm sứ. Ngay sau đó, một nữ tử mặc y phục màu lam từ trong xe ngựa bước xuống, gương mặt xinh đẹp hiện rõ trước mắt mọi người.

Hai hàng lông mày như lá liễu, sóng mũi cao thon, môi anh đào chúm chím, mắt đẹp khẽ đảo nhìn cảnh tượng náo nhiệt chung quanh mang theo trong trẻo cùng lạnh lùng. Nữ tử nọ lẳng lặng đứng trước Tụ Hiền lâu, toàn thân tỏa ra khí chất cao ngạo mà lạnh lùng, như thể không đem thứ gì để vào mắt cả.

Văn Thao không dời tầm mắt khỏi Lam Tiêm Tiêm, chỉ thiếu nước hận không thể dùng ánh mắt ấy lột bỏ hết trang phục trên người nàng xuống. Lam Tiêm Tiêm thản nhiên liếc nhìn hắn, đáy mắt lạnh băng không hề gợn sóng.

Văn Thao này chính là con trai trưởng của Phụ quốc tướng quân, với thân phận tôn quí như vậy, hắn chỉ cần phẩy tay một cái là có hàng hà sa số nữ tử muốn trèo lên giường hắn, muốn loại nữ nhân nào chẳng được, nhưng mà, một kẻ phong lưu thành tính như hắn lại đối với Lam Tiêm Tiêm của Nguyệt các nhất kiếm chung tình.

Nguyệt các là thanh lâu nổi tiếng trong kinh thành, Lam Tiêm Tiêm này lại chính là hoa khôi của Nguyệt các, luận tài luận sắc thì hiếm nữ tử nào có thể sánh được với nàng. Nếu không phải sa chân lỡ bước vào chốn phong trần thì nàng với Bạch Vũ cũng có thể coi là ngang tài ngang sức.

Lam Tiêm Tiêm khác với những nử tử thanh lâu khác ở chỗ quanh người nàng lúc nào cũng tản ra khí chất thanh cao cùng ngạo mạn. Theo lý mà nói thì một nữ tử lưu lạc chốn phong trần không thể có tự tôn cùng cao ngạo như vậy, nhưng là Lam Tiêm Tiêm nàng đối với người luôn lạnh lùng, cũng không có ý nghênh đón, gương mặt xinh đẹp lạnh băng rất hiếm khi nở nụ cười thật lòng.

Một nữ tử thanh lâu luôn lạnh lùng lại được vô số người ưu ái, để có được cơ hội gặp mặt nàng mà không tiếc vung tiền.

Tiểu nha hoàn Chỉ Vân cung kính giúp Lam Tiêm Tiêm đi vào Tụ Hiền lâu, Văn Thao tiêu sái đi bên cạnh nói: “Nghe nói Tụ Hiền lâu gần đây mới mời về một đầu bếp trù nghệ rất cao, rất nhiều người vì nghe danh mà đến, có điều, muốn ăn đồ ăn do đầu bếp này làm cũng không dễ chút nào, ta phải cho hạ nhân xếp hàng rất vất vả mới có thể bốc được thăm, hôm nay cố ý đưa nàng đến đây để thưởng thức… Ai a, đi đường không có mắt sao hả?”

Văn Thao đang nói chuyện với mĩ nhân vô cùng vui vẻ, đột nhiên bị người ta đụng phải, tức giận mắng chửi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận