Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Nhan Song Song quy củ bưng chậu nước đứng trước cửa, thỉnh thoảng lại len lén liếc mắt nhìn nam tử đang mặc y phục bên cạnh, chính là mỗi lần liếc nhìn, nàng ta lại nhịn không được run rẩy.

Ánh mắt hắn sắc lạnh đến thấu xương, tròng mắt đen tuyệt đẹp phát ra từng đợt hàn quang rét lạnh, dưới sóng mũi cao thẳng là đôi môi mỏng hồng hào nhưng cũng không kém phần lạnh lẽo, từng đường nét trên gương mặt tinh tế, hoàn mỹ như họa.

Nhan Song Song đứng cạnh nam tử nọ, cảm nhận được hơi thở của hắn thậm chí còn muốn lạnh hơn băng tuyết mùa đông, cả người nàng cũng sắp đông thành tuyết rồi.

Buổi sáng Nhan Song Song tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường trong phòng, nàng thậm chí còn không biết mình như thế nào trở về phòng nữa. Vừa mở cửa đã thấy một nam tử đứng như tượng trước hiên dọa nàng sợ tới mức hét toáng lên, nhưng là khi ánh mắt lạnh lùng của nam tử nọ phóng tới, nàng sợ tới mức một tiếng kêu còn không nói nên lời, chỉ có thể đứng chết trân tại chỗ, hoảng sợ nhìn nam tử trước mặt.

Không đợi nàng lên tiếng, nam tử nọ đã nhả ra một câu khô khốc: “Tối hôm qua uống rượu!” Sau đó, trong lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, lần nữa lạnh lùng nói: “Nấu nước, nửa canh giờ nữa mang tới phòng!”

Ngắn gọn, xúc tích đến độ Nhan Song Song tưởng nói thêm nữa thì hắn sẽ chết tới nơi vậy.

Nam tử nói rồi xoay người bỏ đi, Nhan Song Song bất động đứng trước cửa phòng tự vấn một hồi mới hiểu được ý tứ lời nói của nam tử nọ.

Ý hắn là tối qua nàng uống nhiều rượu, là hắn đưa nàng về phòng? Bảo nàng nấu nước là muốn nàng mang tới cho Vương gia cùng Vương phi rửa mặt, chải đầu?


Nhan Song Song choáng váng, tối qua nàng có uống rượu sao? Nàng nhớ rõ là mình đã nhìn thấy một nam tử vô cùng tuấn mỹ đi vào tân phòng, nhưng những chuyện sau đó thế nào thì nàng lại hoàn toàn không thể nhớ ra.

Nhan Song Song một bên hồi tưởng lại mọi chuyện, một bên nhìn chằm chằm vào cửa tân phòng, nhìn đến khi Long Trác Việt trưng ra bộ mặt đen đúa, xấu xí mới thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn tin rằng chính mình tối qua uống quá nhiều rượu dẫn đến loạn óc nằm mơ rồi.

Vương phi bảo vệ được sự trong sạch, Nhan gia trên dưới bình an rồi!

“Nô tỳ tham kiến Vương gia!” Nhan Song Song cúi người hành lễ, thủy chung không dám nhìn Long Trác Việt, cũng không phải ai cũng có khả năng nhìn thấy mặt Hiền vương gia mà tim không nhảy, mặt không biến sắc như Vương phi.

Thật sự là rất khủng bố!

Lần đầu tiên Nhan Song Song cảm thấy tiếc hận thay cho Nhan Noãn Noãn! Vương phi xinh đẹp tựa thiên tiên như vậy gả cho Hiền vương gia thật sự là uổng phí một đóa hoa mà!

“Vương gia!” Nam tử mặt lạnh như băng vừa nhìn thấy Long Trác Việt đột nhiên thay đổi nét mặt, cung kính nói.

Long Trác Việt tâm tình tốt, ngoác miệng cười lớn, Nhan Song Song cúi đầu đi vào phòng, Long Trác Việt cùng nam tử nọ dừng ở cửa không tiến vào.


Nhan Song Song vừa bước vào đã thấy Nhan Noãn Noãn đang vật lộn với tầng tầng lớp lớp giá y trên người, chính là nàng càng cố gỡ thì những nút thắt trên giá y chàng chặt hơn.

Nhan Song Song đặt chậu nước ấm lên bàn rồi đi tới gần bình phong, nhìn giá y trên người Nhan Noãn Noãn mà không khỏi sửng sốt, bất quá cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh đi tới. Hiền vương gia là một tên ngốc tử, nàng làm sao lại nghĩ tới hai người bọn họ có thể thật sự động phòng đâu này?

Nhan Noãn Noãn mặc dù không thích có người nhìn lúc nàng thay quần áo nhưng là quần áo thời cổ đại này thật sự quá phức tạp nên cũng đành tùy ý để mặc Nhan Song Song cởi thay nàng rồi lại giúp nàng mặc vào một cái váy khác đơn giản hơn.

Bộ váy hồng nhạt này thật sự rất đơn giản, điểm nhấn duy nhất chính màu sắc váy áo, Nhan Noãn Noãn nhìn qua đống quần áo hồi môn của mình, mi tâm không khỏi nhíu lại. Trước không nói tới sự đơn điệu của đống quần áo số lượng ít ỏi này, cái quan trọng hơn là dường như tất cả đều không phải đồ mới, xem ra nàng phải mặc lại đồ cũ rồi!

Nàng dù sao cũng là Nhan đại tiểu thư của Vũ Dương hầu phủ, của hồi môn mà ngay cả một kiện quần áo mới cũng không có? Cái này không phải so với nhi nữ thường dân còn nghèo hơn nữa sao?

Nhan Noãn Noãn cắn chặt răng, cố gắng áp chế cơn phẫn nộ trong lòng. Nàng là Nhan Noãn Noãn, nàng đương nhiên sẽ không chấp nhận chuyện bị người khi dễ mà không phản kháng, Nhan phủ dám đối với nàng như vậy thì cũng không thể trách nàng vô tình được.

Lúc Nhan Noãn Noãn tĩnh tâm lại thì đã thấy mình ngồi trước gương đồng, Nhan Song Song đứng ở phía sau giúp nàng vấn tóc.


Nhan Noãn Noãn nhìn gương đồng muốn nhìn xem dung mạo của khối thân thể này, có điều vừa mới nhìn qua, cằm nàng lập tức trễ xuống hết mức có thể.

Chỉ thấy trong gương đồng hiện lên một gương mặt nữ tử dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, da trắng nõn nà, tưởng như thế gian không thể tìm ra từ ngữ để diễn tả vẻ đẹp tuyệt thế của nàng. Má hồng nhuận, dáng người uyển chuyển, nhẹ nhàng như đang mây trên trời, phiêu lãng như tuyết trong gió.

Thật sự là mỹ nữ kinh tâm, câu hồn đoạt phách mà!

Nhan Noãn Noãn kinh ngạc xuất thần đến nửa ngày mới có thể bình tĩnh lại được, không ngờ trong thời gian một ngày ngắn ngủi nàng lại có cơ hội kinh diễm đến hai lần, trước chính là vì Long Trác Việt ngốc tử đại soái ca, sau lại là nhan sắc tuyệt thế của chính mình.

Mặc dù thời tiết hiện tại đã vào xuân nhưng sương buổi sáng vẫn còn rất lạnh, quay đầu nhìn lại chỉ thấy bóng lưng tuấn mỹ của người nào đó.

“Vương gia, chúng ta tới thiện phòng chờ Vương phi!”

Long Trác Việt khẽ lắc đầu, đối với nam tử phía sau có chút oán giận nói: “Thiên Minh, ngươi cách xa ta một chút, ta sắp thành người tuyết đến nơi rồi, đợi lát nữa ngươi đừng có mà đóng băng Noãn Noãn!”

Ý tại ngôn ngoại, Long Trác Việt chính là muốn nói hơi thở của nam nhân kia thật sự quá mức lạnh lẽo, cả người hắn sớm cũng đã lạnh cóng rồi!

Nam tử được gọi là Thiên Minh thản nhiên liếc nhìn Long Trác Việt một cái rồi cố tình nhích tới gần hắn hơn. Long Trác Việt trừng mắt nhìn hắn vẻ không hài lòng, Thiên Minh biết điều liền lùi lại vài bước.


Cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Nhan Noãn Noãn đi ra, Long Trác Việt thu hồi ánh mắt đang trừng Thiên Minh quay sang nhìn nàng, cười tủm tỉm nói: “Noãn Noãn, ăn điểm tâm a!”

Nhan Noãn Noãn khẽ gật đầu, nàng liếc mắt qua nhìn Thiên Minh phía sau Long Trác Việt, nghi hoặc hỏi: “Hắn là ai?”

Thiên Minh lạnh lùng nhìn Nhan Noãn Noãn, ánh mắt không chút e ngại đánh giá nàng, đáy mắt xẹt qua tia tán thưởng, thật hiếm mới gặp người nhìn thấy hắn mà không bị dọa nha! Bất quá hàm ý tán thưởng của hắn nhanh chóng thu lại, thái độ lãnh ngạo không hề có ý định đáp lại ánh mắt dò xét của Nhan Noãn Noãn.

“Hắn là Thiên Minh, Noãn Noãn, nàng đừng để ý hắn, chúng ta đi ăn sáng a!” Long Trác Việt đơn giản giới thiệu rồi vội vàng lôi kéo Nhan Noãn Noãn đi tới thiện phòng, hắn thật sự không thích Noãn Noãn của hắn nhìn chằm chằm nam nhân khác như vậy.

“Hắn là thị vệ của ngươi sao?” Nhan Noãn Noãn hỏi.

“Ân!” Long Trác Việt không yên lòng gật đầu rồi đột ngột quay đầu, trừng mắt nhìn Thiên Minh ở phía sau nói: “Thiên Minh, ngươi cách xa ta một chút! Không đúng! Ngươi tốt nhất là tới chỗ nào mà Noãn Noãn không nhìn thấy được đi!’

Thiên Minh không chút biểu tình, nghe thấy câu nói sau cùng của Long Trác Việt mà không khỏi run rẩy: “Dạ Vương gia!” nói rồi nhanh chóng biến mất.

Tốc độ nhanh đến nỗi khiến cho Nhan Noãn Noãn sợ hãi than thầm trong lòng, nội lực như vậy chắc chắn không phải người thường a! Nghĩ tới nội lực của người xưa, Lạc Thiên lục địa có bốn quốc gia, mỗi quốc gia đều lấy võ tướng làm trọng, vị trí của quan võ so với quan văn cao hơn rất nhiều! Thiên Minh này đối với Long Trác Việt phục tùng như vậy thật kiến cho nàng kinh hãi.

Theo những điều Long Trác Việt đã nói, Nhan Noãn Noãn cũng có thể đoán được hạ nhân trong Hiền vương phủ này rất coi thường chủ tử là hắn. Trước mặt chủ tử mà nha hoàn có thể thản nhiên uống trà, tán chuyện, cắn hạt dưa, có thể thấy tổng quản của Vương phủ này xem bộ cũng chẳng đáng tin rồi! Nếu không có tổng quản dung túng thì bọn hạ nhân sao có thể làm càn tới mức này được? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận