Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Tư Đồ Tử Ngôn từ lúc thấy Bạch Vũ đứng dậy đã lướt qua mọi người đi đến đứng cạnh.

Thân hình cao lớn đứng sừng sững bên cạnh Bạch Vũ, cánh tay dài nhẹ nhàng quàng qua ôm lấy bờ vai thon của Bạch Vũ, một màn này khiến người ta hình dung ra cảnh chim non nép vào người.

Tư Đồ Tử Ngôn dịu giọng, quan tâm hỏi: “Vũ nhi, mệt sao?”

Bạch Vũ đưa mắt nhìn Tư Đồ Tử Ngôn, dáng người kiên định, ngũ quan tuấn mỹ khiến người ta chỉ liếc nhìn thôi cũng đủ để mặt đỏ, tim loạn nhịp, mà nhu tình trong đáy mắt như thể muốn hòa tan cả nàng vậy.

Hai cánh môi đỏ của Bạch Vũ khẽ nở nụ cười, ngọt ngào lên tiếng: “Đã tốt hơn nhiều rồi!”

“Vũ nhi, ngươi cũng thật hạnh phúc quá đi, có Tư Đồ công tử quan tâm ngươi như vậy. Bây giờ tìm được một người muốn tài có tài, muốn mĩ có mĩ, muốn gia thế có gia thế như Tư Đồ công tử đây thật là hiếm đó nha!” Diêu Hương Vân ở bên đẩy đẩy Bạch Vũ, trêu ghẹo. 

Có ai lại không thích được khen ngợi, Tư Đồ Tử Ngôn cho dù im lặng không nói gì thì đôi mắt đẹp vẫn bởi vì những lời nói của Diêu Hương Vân mà dao động, đáy mắt xẹt qua tia hưởng thụ.

“Vũ nhi là người ta yêu mến, ta quan tâm tới nàng cũng là chuyện đương nhiên!” Tư Đồ Tử Ngôn nhìn Bạch Vũ nói, những chữ ‘người ta yêu mến’ được hắn nhấn mạnh hơn cả, những nữ nhân trong lương đình nghe vậy mà không nhịn được ghen tị cùng ngưỡng mộ.

Chỉ có một mình Tư Đồ Tử Ngôn mới biết, hắn cố tình nói như vậy chính là muốn kích động Nhan Noãn Noãn, hắn muốn biết Nhan Noãn Noãn chứng kiến cảnh này sẽ có phản ứng như thế nào? Bản thân Tư Đồ Tử Ngôn cũng không hiểu vì sao mình lại muốn làm vậy nhưng là trong tiềm thức hắn dường như luôn có âm thanh thét gào.

Bạch Vũ vì được nam nhân như Tư Đồ Tử Ngôn quan tâm mà sinh ra kiêu ngạo, ngượng ngùng cúi đầu, xúc động nói: “Tử ngôn, ở đây có rất nhiều người!” Lời nói tuy mang theo chút hờn giận nhưng cũng không giấu nổi tự hào.

Nhan Noãn Noãn lạnh nhạt nhìn Tư Đồ Tử Ngôn cùng Bạch Vũ, thân hình mảnh khảnh dựa vào ngực Long Trác Việt, bộ dáng thập phần như đang xem kịch.

Một màn ân ái giữa Tư Đồ Tử Ngôn cùng Bạch Vũ không kích thích được Nhan Noãn Noãn mà lại kích thích đến Nhan Lăng.


Làm sao có thể như vậy được? Tư Đồ Tử Ngôn là của nàng, phải là của nàng mới đúng!

Nhan Lăng bị ghen tị làm cho mờ mắt. Nàng cứ tưởng Nhan Noãn Noãn cùng Tư Đồ Tử Ngôn không còn quan hệ gì nữa thì mình sẽ có cơ hội trở thành thiếu phu nhân Tư Đồ gia. Nàng tin tưởng Tư Đồ Tử Ngôn tiếp xúc nhiều với nàng nhất định sẽ thích nàng. Nàng tham dự bữa tiệc hôm nay cũng là vì Tư Đồ Tử Ngôn.  Nào biết được đến rồi lại phải chứng kiến màn tình chàng ý thiếp của hai người họ chứ. Thật khiến nàng ta nghẹn khuất mà!

Nhan Lăng tự thấy gia thế, dung mạo, võ công của mình cũng thuộc hàng trăm ngàn người mới có một người, bất quá thì so sánh giữa Nhan Lăng cùng Bạch Vũ, người bình thường cũng nhận ra ai cao ai thấp.

Ánh mắt âm trầm của Nhan Lăng dừng lại trên người Tư Đồ Tử Ngôn đang ôm vai Bạch Vũ, không cam lòng nhấc chân đi tới, cười nói: “Vừa rồi thấy Bạch tiểu thư pha trà rất chuyên tâm, tiểu thư còn tinh thông cả trà đạo nữa sao?”

Nhan Lăng dừng lại giữa Tư Đồ Tử Ngôn cùng Bạch Vũ, thành công tách hai người ra.

Bạch Vũ tuy trong lòng rất giận, ánh mắt nhìn Nhan Lăng tăng thêm vài phần lạnh lẽo nhưng vẫn cố duy trì dáng vẻ tự nhiên, dịu dàng cười nói: “Cũng chỉ biết một chút thôi!”

“Bạch tiểu thư trí tuệ hơn người, tuy nói là một chút nhưng tin tưởng cũng hơn người, có thể cho chúng ta thưởng thức không?”

“Đương nhiên là có thể!” Bạch Vũ ôn nhu nói.

Tư Đồ Tử Ngôn thấy Nhan Lăng giữ chặt Bạch Vũ liền lui lại mấy bước liền.

Nhan Lăng thấy vậy, oán giận trong lòng mới vơi đi chút ít.

Hàn Thế Hiên đi đến trước bàn đá, ngửi hương trà cùng điểm tâm thơm nức, sờ sờ mũi.

“Các cô nương uống trà nói chuyện phiếm, đại nam nhân như chúng ta ở lại hình như không được tự nhiên lắm, Tử ngôn, chúng ta vẫn là nên đi tìm trò vui khác thôi!”


Tư Đồ Tử Ngôn khoanh tay trước ngực, gương mặt tuấn mĩ đầy lạnh lùng, nghe thấy Hàn Thế Hiên nói vậy, gật gật đầu nói: “Được!” Nói rồi thong thả đi về phía Hàn Thế Hiên.

Hàn Thế Hiên vươn tay khoác lên vai Tư Đồ Tử Ngôn, hai người tao nhã rời đi. Bất quá thì cả hai mới đi được vài bước đã nghe thấy phía sau vang tiếng Văn Dao.

“Trò vui? Các huynh nói tới trò ném tên vào bình sao? Trò vui như thế sao có thể thiếu ta được chứ?”

Hàn Thế Hiên quay người, thấy bộ dáng nóng lòng muốn chơi của Văn Dao, cất tiếng hỏi: “Như thế nào? Tiểu thư cũng muốn chơi sao?”

“Đương nhiên phải chơi, càng nhiều người càng náo nhiệt, càng chơi vui nha!” Văn Dao nói rồi nhìn vế phía Diêu Hương Vân cùng Bạch Vũ, cười nói: “Vũ nhi, Hương Vân, hai người thấy ra nói có đúng không?”

Nhan Noãn Noãn vẫn dựa trước ngực Long Trác Việt, vừa vặn nhìn thấy Văn Dao nháy mắt ra hiệu cho hai người kia. Đám người này thật đúng không bỏ qua bất cứ cơ hội nào khiến nàng bẽ mặt mà! Bắn tên vào bình? Không phải chỉ là bắn tên thôi sao, có gì vui chứ? Văn Dao kia làm gì phải hưng phấn như vậy?

Bạch Vũ chớp chớp đôi mắt đẹp, cười nói: “Văn Dao nói vậy ta mới nhớ ra, cũng đã lâu rồi không có chơi trò này nha!”

Tư Đồ Tử Ngôn rất nhanh hiểu được dụng ý của Văn Dao, gật đầu nói: “Vậy tất cả cùng chơi đi!” Trong lúc nói chuyện, đáy mắt hiện rõ tia quang mang, vui vẻ khi người khác gặp họa. 

Bạch Vũ thấy ấm trà mình cực công pha bị bỏ quên cũng không cảm thấy bất mãn, nàng thật sự mong chờ xem một màn Nhan Noãn Noãn bị người hạ nhục.

Đoàn người rất nhanh rời khỏi lương đình. Trên đường đi, cứ cách vài bước chân lại có một lồng đèn, ánh nến chiếu sáng cả tướng phủ.

Ném tên vào bình là một trò chơi khá đơn giản, chỉ cần đặt một bình rượu ở phía trước, người chơi đứng cách bình rượu một khoảng cách nhất định ném tên vào trong bình rượu, người nào ném được nhiều tên nhất là người chiến thắng.


“Ai trong chúng ta sẽ ném trước?” Hàn Thế Hiên cầm tên trong tay, ánh mắt thâm thúy nhìn đoàn người một lượt, lên tiếng hỏi.

“Nếu chỉ ném tên vào bình thì thật không thú vị a, nếu chúng ta đã chơi thì phải chơi sao cho kích thích kìa!” Diêu Hương Vân cười duyên lên tiếng.

“Diêu tiểu thư muốn chơi như thế nào?” Nghe Diêu Hương Vân nói vậy, có người hứng thú lên tiếng hỏi lại.

Diêu Hương Vân ra vẻ thần bí, chớp chớp mắt nói: “Người thua phải trả cho người thắng một vạn lượng, đồng thời phải làm theo một yêu cầu của người thắng, thế nào?”

Đôi mắt đẹp của Nhan Noãn Noãn đột ngột trầm xuống, ngón tay tùy ý cuốn cuốn lọn tóc trước ngực. Đám người này là đang nhắm tới nàng sao? Kinh thành này có ai mà không biết Nhan Noãn Noãn sống không khác gì phế nhân, đương nhiên sẽ không thể ném được tên vào bình rượu rồi!

Đừng chỉ nhìn rồi nghĩ rằng trò ném tên vào bình rượu này đơn giản, người chơi muốn thắng không những phải nắm rõ góc độ còn phải làm chủ được lực ném, hơn nữa, tên đầu tiên nếu không ném trúng thì mười phần chắc chín phần người chơi sẽ thua.

Aizzz, quả nhiên là muốn bẫy nàng mà! Đám người này chắc chắn là nàng sẽ thua nên mới nghĩ ra trò đánh cược để làm nhục nàng mà!

“Tiểu thư chỉ nói tới người thua, vậy người thắng thì sao?” Thanh âm trong trẻo của Nhan Noãn Noãn phiêu đãng trong gió, gương mặt tuyệt mĩ thản nhiên như không, không hề có dấu hiệu tức giận hay sợ hãi khi bị người bức bách.

Đám người thấy vậy không khỏi khó hiểu, theo bọn họ suy tính thì Nhan Noãn Noãn chắc chắn sẽ thua, nàng ta lẽ ra nên khẩn trương cùng lo lắng nên làm thế nào để khỏi phải chơi hay nghĩ cách để giảm thiểu tối đa thiệt hại mới đúng chứ?

Văn Dao mỉa mai liếc nhìn Nhan Noãn Noãn, gương mặt nhu mì xinh đẹp phút chốc trở nên sắc bén. Nhan Noãn Noãn này dám đánh huynh trưởng nàng, đêm nay nàng nhất định phải đòi lại gấp trăm lần!

“Người chiến thắng? Đương nhiên là sẽ nhận được một vạn lượng từ người thua, đồng thời sẽ được yêu cầu mỗi người thua làm cho mình một việc gì đó!”

Nhan Noãn Noãn ngoài khinh thường ra thì không có bất cứ biểu tình nào khác. Chuyện này tính qua tình lại cũng thật mệt nha!

Tuy rằng mỗi người thua phải trả một vạn lượng, nhưng bạc này chẳng phải chung cho người thắng sao, bọn họ ở giữa cũng chẳng mất xu nào! Trái lại nàng với Long Trác Việt là hai người, nếu thua sẽ là hai vạn lượng? Nếu bọn họ thật sự nhắm tới nàng thì chẳng phải nàng còn phải đáp ứng thêm hai yêu cầu nữa sao? Vô sỉ, quá mức vô sỉ rồi!

Nhan Noãn Noãn vươn bàn tay xinh đẹp ra dưới bóng trăng, nhẹ nhàng co lại chỉ chừa một ngón trỏ, bóng dáng xinh đẹp của nàng khiến người ta không kìm được mê đắm.


Ngón tay xinh đẹp của Nhan Noãn Noãn ở trước mặt đám người lắc qua lắc lại, thánh thót nói: “Nếu muốn cược thì cược lớn một chút đi. Bình cố định chơi không vui, không bằng chúng ta để một gia nhân đeo bình rượu chạy qua chạy lại, mỗi người mười tên, tên đầu một vạn lượng, những tên bắn trượt sau đó sẽ nhân theo cấp số hai, tất cả bạc thua đều thuộc về người chiến thắng, đồng thời, như Diêu tiểu thư đã nói, người thua phải đáp ứng thêm một yêu cầu của người chiến thắng, như thế nào?”

Ngữ điệu cuồng vọng như thể người chiến thắng cuối cùng nhất định sẽ là nàng vậy!

Đám người bị lời nói Nhan Noãn Noãn làm cho choáng váng, cả đám người mở to mắt nhìn Nhan Noãn Noãn như thể nhìn kẻ quái dị từ đâu mới tới. Trong đầu nàng ta rốt cuộc là đang tính toán điều gì mà lại dám đặt cược lớn như vậy? Một tên bắn hụt một vạn lượng, hai tên là bốn vạn lượng, ba tên là chín vạn lượng… Nhan Noãn Noãn này thật sự có bao nhiêu bạc mà dám chơi lớn như vậy a?

Vẫn không có ai hoài nghi người thua cuối cùng sẽ không phải là Nhan Noãn Noãn. Mà Nhan Noãn Noãn cũng để mặc cho bọn họ hiểu lầm, bọn họ càng lơi là, nàng thắng càng lớn a!

Ngày trước khi còn là mật thám nằm vùng, nhãn lực của nàng đã vô cùng nhanh nhạy, bất kể là bắn tên, ném phi tiêu, dù ở khoảng cách nào, có bao nhiêu vật cản đi nữa thì linh cảm của nàng chưa từng trật bao giờ cả.

Cho dù đám người này có võ công cùng nội lực thì sao chứ? Trò này cũng đâu phải dựa vào nội lực mà chiến thắng? Bọn họ tuy rằng đều sinh ra trong những gia đình thế gia, địa vị cùng tiền tài tuy có hơn người nhưng một vạn lượng cũng không phải con số nhỏ, huống chi lại là cấp số nhân. Thêm vào đó, nếu bình rượu di chuyển liên tục thì chỉ cần nhanh một chút hay chậm một chút thôi đều có thể thành ném trật. Chơi như vậy mới gọi là độc đáo, kích thích chứ!

“Có muốn chơi như vậy không?” Thanh âm thì thầm vang lên.

Nhan Noãn Noãn nhếch miệng, cười nói: “Nếu mọi người không muốn thì không chơi nữa!”

Văn Dao nghe vậy không khỏi giật mình sửng sốt, lập tức lên tiếng: “Được, cứ như lời Hiền vương phi đi!” Nhan Noãn Noãn, đây là do ngươi tự tìm lấy!

Hàn Thế Hiên nghe xong đề nghị của Nhan Noãn Noãn, hai mắt xẹt qua tia khác thường, xoa xoa hai tay, hưng phấn nói: “Cách chơi này thật mới mẻ, bổn thiếu gia thích, Nhan Noãn Noãn, xem ra ngươi cũng thật quá ngu xuẩn rồi!”

Nhan Noãn Noãn căm giận trừng mắt nhìn Hàn Thế Hiên nói: “Nha, ta đây có cần cảm ơn Hàn công tử khen ngợi không?”

“Không cần, không cần!” Hàn Thế Hiên vẫy vẫy tay, thản nhiên trưng ra bộ dáng không cần người cảm kích.

Máu Nhan Noãn Noãn dồn lên não, thiếu chút nữa là bị hắn chọc cho ngất xỉu. Hóa ra không thể có kẻ vô sỉ nhất mà chỉ có kẻ vô sỉ hơn thôi!

Tư Đồ Tử Ngôn nhíu mày nhìn Nhan Noãn Noãn, đáy mắt bắt đầu hiện lên tia khó hiểu không rõ. Nàng ta đến tột cùng muốn chơi trò gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận