Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Ánh mắt Nhan Noãn Noãn đánh giá một bàn thịt lợn tìm miếng ngon nhất. Mà Long Trác Việt đứng bên cạnh, thấy lão bán thịt nhìn chằm chằm Nhan Noãn Noãn, gương mặt ngăm đen phút chốc đen hơn cả lò than, biểu tình tối tăm.

Đột nhiên, một thanh âm la hét giống như người ta giết heo vang lên, Nhan Noãn Noãn cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bên cạnh lão chủ quán không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một thiếu phụ thanh tú nữa.

Mà thiếu phụ nọ, một tay cầm muỗng, một tay nhéo tai lão chủ quán: “Nhìn chưa đủ hả? Ông nhìn ông xem, nhìn người ta đến chảy cả nước miếng, vừa thấy cô nương nhà người ta xinh đẹp chút là mắt cũng sắp rớt ra ngoài…” thiếu phụ nghiêm mặt, vừa tăng lực đạo nhéo tai lão chủ quán vừa to tiếng mắng.

Nhan Noãn Noãn kinh ngạc nhìn một màn trước mặt, chỉ nhìn sơ thôi cũng đủ thấy lão chủ hàng thịt này thật sự rất thương vợ. Nếu không phải thật lòng yêu thương thì sớm đã nổi trận lôi đình rồi, thử hỏi có người đàn ông nào vị nương tử giáo huấn trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy mà không giận chứ? Mà nếu không yêu thương, chiều chuộng thì thiếu phụ kia không có khả năng kiêu căng như vậy trước mặt tướng công mình. Hơn nữa nàng có thể nhìn thấy, điều lão chủ hàng thịt quan tâm lúc này không phải là tai mình bị nhéo đau mà chính là sợ nương tử mình nhéo mạnh mà đau tay.

Thấy tướng công mình nhìn chằm chằm nữ nhân khác có người vợ nào mà không ghen chứ, thiếu phụ kia chính là đang dùng phương thức riêng của mình để bày tỏ tình yêu với lão chủ quán.

Long Trác Việt nhìn lão chủ quán bị thê tử giáo huấn, trong lòng không khỏi vui sướng:  Báo ứng a!

“Nơi này không cần ông trông coi, đi vào nhóm lửa mau!” thiếu phụ dùng sức vặn thêm một cái nữa mới chịu buông tay, nhìn lão chủ quán quát lớn.

Lão chủ quán nghe vậy, không nói hai lời liền nhận lấy muỗng từ tay thê tử: “Được, nương tử!”

Đợi lão chủ quán đi vào trong nhà rồi thiếu phụ mới quay đầu nhìn Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn, gương mặt thanh tú nở nụ cười ôn hòa, nhìn thế nào cũng không thể liên tưởng được người vừa hung dữ quát mắng phu quân là nàng ta cả: “Vi cô nương này, thật sự xin lỗi a, tướng công nhà ta cũng không có ác ý gì đâu, hi vọng cô nương đừng để trong lòng.”

Thiếu phụ hòa nhã nói lời xin lỗi, sự chân thành của nàng khiến Nhan Noãn Noãn rất có hảo cảm.

“Bà chủ, ta không để ý đâu!”

Về cơ bản thì lão chủ quán nhìn nàng chằm chằm chẳng qua là do giật mình chứ cũng không có tà niềm gì, nàng vốn không để trong lòng, nay bà chủ  khiêm nhường cùng hòa nhã như vậy càng khiến nàng không có lí do gì để tức giận cả.

Thiếu phụ nhìn nụ cười trên gương mặt tuyệt mĩ của Nhan Noãn Noãn mà trong lòng không khỏi hoảng hốt, có chút áy náy, vừa rồi có phải là nàng hơi nặng tay với tướng công rồi không? Nhan sắc khuynh thành bực này thì đến cả bản thân nàng còn ngây người, không trách tướng công nhìn chằm chằm người ta lâu như vậy. Ân, lát nữa cho hắn một bát bánh trẻo nhân thịt coi như xin lỗi vậy!

Thiếu phụ sau cơn giật mình liền nở nụ cười đoan trang nói: “Không biết cô nương muốn mua gì?”

“Cho ta hai cân thịt ba chỉ!”

“Năm cân nha!”

Nhan Noãn Noãn vừa nói dứt lời, Long Trác Việt đứng bên cạnh đã chen vào, bàn tay to lớn vươn ra chắn trước mặt Nhan Noãn Noãn cùng bà chủ hàng thịt.

Thiếu phụ vừa nâng dao định cắt thịt, mờ mịt nhìn Nhan Noãn Noãn rồi lại nhìn sang Nhan Noãn Noãn. Nàng rốt cuộc nên cắt bao nhiêu thịt a?

Nhan Noãn Noãn nhìn đáy mắt Long Trác Việt lấp lóe tinh quang nhìn miếng thịt trước mặt, muốn cười mà cười không nổi, im lặng một lúc lâu mới nhìn sang thiếu phụ nọ nói: “Bà chủ, phiền bà cắt cho ta năm cân thịt ba chỉ!”

“Được!” thiếu phụ sang sảng đáp, đưa một đường dao cắt ra một miếng thịt bự đặt lên bàn cân rồi mới gói lại đưa cho nhan Noãn Noãn.

“Cô nương, năm cân vừa đủ, mười hai quan tiền, cảm ơn!”

Nhan Noãn Noãn không vội nhận lấy thịt mà đưa tay lấy hà bao bên hông ra. Long Trác Việt thấy vậy vội vàng đưa tay nhận lấy thịt từ tay thiếu phụ, gương mặt hiện rõ vẻ thỏa mãn.

Hà bao Long Trác Việt thêu cho Nhan Noãn Noãn tinh xảo mà lại có hồn như vật thể sống, rõ ràng là một con thỏ bình thường mà lại sống động, có hồn vô cùng. Lúc Long Trác Việt đưa hà bao cho nàng, Nhan Noãn Noãn cũng được một phen giật mình, chỉ vừa nhìn đã yêu thích không rời.

Nhan Noãn Noãn từ trong hà bao lấy ra mười hai quan tiền đưa cho thiếu phụ, còn chưa kịp cất đi thì một bàn tay đã đột ngột vươn tới đoạt lấy hà bao trong tay nàng. 

Nhan Noãn Noãn cả kinh, trong lòng hô to: Có trộm!

“Nha, hà bao thật đẹp, con thỏ thêu thật sống động, trông như thể sắp nhảy ra tới nơi a, cô nương, hà bao này cô mua ở đâu vậy?” thanh âm thánh thót mang theo phong tình, vô cùng đáng yêu vang lên.

Nhan Noãn Noãn nghe nữ tử nọ nói chuyện mà ngẩn cả người, đưa mắt nhìn lại thì thấy một nữ tử mặc y phục màu hồng phấn, da thịt trắng tuyết, nõn nà không tì vết, hai hàng lông mày thanh tú, làn mi cong vút, đôi mắt linh hoạt, đôi môi nhỏ đỏ mọng, chúm chím hoa hoa sen mới nở, kinh diễm bức người.

Biết đối phương không phải là kẻ trộm như suy đoán, Nhan Noãn Noãn ổn định tinh thần, nhàn nhạt nói: “Vị tiểu thư này, không hỏi mà đã lấy đồ của người khác là cướp đó!” Đối với người đã đoạt đồ trong tay mình, dù là nữ đi chăng nữa thì Nhan Noãn Noãn cũng không thể nào vui vẻ nói chuyện được.

Nữ tử nọ nôn nao nhìn Nhan Noãn Noãn, chỉ liếc mắt một cái đã không kìm được hít không khí, chỉ nghe nàng ta kinh hô: “Trời ạ, quả nhiên là kiến thức ta hạn hẹp, không nghĩ tới kinh thành còn có một nữ tử khuynh quốc khuynh thành đến vậy!”

Nhan Noãn Noãn run rẩy hàng mi dài, nhất thời có cảm giác đàn gẩy tai trâu.

“Cảm ơn đã khen ngợi, không biết tiểu thư có thể trả hà bao cho ta chưa?” 

Lời khen ngợi thì ai chẳng thích nghe, Nhan Noãn Noãn nàng cũng là người trần mắt thịt, đương nhiên cũng không thoát khỏi khuôn sáo cũ, vẻ đạm mạc thoáng qua tia ôn hòa. Hơn nữa, đối phương thưởng thức hà bao của nàng là vì nó thật sự rất đẹp, điều này chẳng phải là đang gián tiếp khen kỹ thuật thêu xuất thần nhập hóa của Việt Việt sao?

Nàng ta đã biết nhìn hàng như vậy thì chỉ cần nàng ta trả lại hà bao cho nàng thì nàng cũng không so đo nữa làm gì.

“Thật có lỗi, thật có lỗi, ta chưa bao giờ nhìn thấy đường thêu tinh tế mà có hồn đến vậy nên nhất thời kích động, mong cô nương lượng thứ!” Gương mặt xinh đẹp của nữ tử nọ hiện rõ xấu hổ, vội vàng đưa trả hà bao lại cho nàng, bất quá thì đôi mắt xinh đẹp kia nhìn thế nào cũng thấy luyến tiếc: “Cô nương, không biết hà bao này cô nương mua ở đâu?”

Kỹ thuật thêu xuất thần như vậy, nàng ta sống mười mấy năm trời chưa từng thấy qua, cho dù là tú nương ưu tú nhất trong nhà nàng cũng không thể thêu ra đường thêu tinh tế đến vậy. Nàng nhất định phải đi bái phỏng người thêu hà bao này, tốt nhất là mời luôn đối phương về làm trong nhà. 

Càng nghĩ, biểu tình trên gương mặt nữ tử nọ càng kích động, đôi mắt phát sáng như thể sói đói nhìn thấy mĩ thực trước mắt.

Nhan Noãn Noãn quay đầu nhìn Long Trác Việt, đáy mắt xẹt qua tia nguy hiểm, trong lòng dấy lên tia hờn giận khi nam nhân của mình bị người khác nhòm ngó. Cho dù đối phương không phải là đang mơ tưởng tới sắc đẹp của Long Trác Việt mà chỉ là đang mơ ước tới tuyệt kỹ thêu thùa của hắn thì cũng đủ để Nhan Noãn Noãn ăn hẳn một thùng dấm chua.

Nhan Noãn Noãn lần nữa nhìn về phía nữ tử nọ, mắt đẹp vụt sáng, ba quang liễm diễm: “Thực xin lỗi, điều này không thể nói được!”

Nhan Noãn Noãn quyết đoán, thẳng thắn cự tuyệt khiến cho nữ tử nọ không kìm được kinh ngạc. Nàng ta hiển nhiên không nghĩ tới Nhan Noãn Noãn sẽ từ chối thẳng thừng như vậy, không thể không nói, nàng ta thực không có lễ nghi a! Bất quá thì, có thể thỉnh được cao nhân như vậy về để tăng thêm tín nhiệm của gia đình thì nàng ta lựa chọn xem nhẹ thái độ của Nhan Noãn Noãn.

Nhan Noãn Noãn nói rồi liền cùng Long Trác Việt rời đi.

Nữ tử nọ sửng sốt, vội vàng đuổi theo Nhan Noãn Noãn, đôi môi hồng như cánh anh đào khẽ cong lên: “Cô nương, chẳng lẽ hà bao này là do cô nương tự thêu?” Nếu không phải do nàng ta tự thêu thì sao nàng ta phải giấu diếm như vậy chứ? Càng nghĩ, nữ tử cảm thấy khả năng này rất lớn.

“Không phải!” Nhan Noãn Noãn thẳng thừng nói.

“Nếu không phải cô nương tự thêu thì vì sao cô nương không thể nói? Ta bất quá cũng chỉ là ngưỡng mộ kỹ thuật thêu của người nọ mà muốn bái phỏng một chút, cũng không hề có ý định gì xấu cả!” Nữ tử bày ra bộ dáng chân thành nhất có thể của mình để thuyết phục Nhan Noãn Noãn. Nàng mới không phải người xấu!

Nào ngờ, hai chữ ‘ngưỡng mộ’ kia của nữ tử kia lọt vào tai Nhan Noãn Noãn, gương mặt xinh đẹp phút chốc đen lại, ánh mắt nhìn nàng ta cũng trở thành không mấy thiện cảm.

Bị Nhan Noãn Noãn trừng mắt, nữ tử nọ càng không hiểu nổi, nàng ta vì sao lại không muốn nói rõ nguyên do? Nhìn Noãn Noãn đi ở phía trước, đôi mắt đẹp của nữ tử nọ mờ mịt, chẳng lẽ thành ý của nàng chưa đủ, cho nên đối phương mới không muốn nói cho nàng biết chỗ ở của cao nhân? Ân, rất có khả năng!

Nghĩ vậy, nữ tử chạy đuổi theo Nhan Noãn Noãn, chưa từ bỏ ý định nói: “Cô nương, ta tự giới thiệu một chút, ta họ Hàn, là Hàn Thi Ngâm, nhà ta kinh doanh phường thêu và tơ lụa thượng hạng, ta thật sự muốn gặp người đã thêu hà bao này cho cô nương, xin cô nương chỉ dẫn.”

“Tiểu thư tên họ thế nào không phải là điều ta quan tâm!” Nhan Noãn Noãn thản nhiên nói.

Long Trác Việt khó hiểu nhìn Nhan Noãn Noãn, ý tứ trong mắt rõ ràng đang nói: Noãn nhi, vì sao nàng không chịu nói cho nàng ta nghe hà bao đó là ta thêu?

Nhan Noãn Noãn hiểu ý, trừng mắt liếc Long Trác Việt một cái: Tên ngốc, cẩn thận ta bán nhà ngươi cho nàng ta!

Hàn Thi Ngâm không tài nào hiểu nổi thái độ của Nhan Noãn Noãn. Chẳng lẽ nàng đối với trưởng bối chưa đủ lễ nghi? Sẽ không a, trưởng bối trong nhà luôn khen nàng khéo ăn khéo nói, trình độ của nàng vượt xa tên đại ca chỉ biết ăn chơi trác táng a!

Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt cũng không về Vương phủ mà đi thẳng đến Tụ Hiền lâu. Nàng vẫn là nên chuẩn bị đồ ăn tối cho khách nhân thì hơn.

Hàn Thi Ngâm ở phía sau đưa tay xoa xoa cằm, vẻ đăm chiêu, duy trì khoảng cách nhất định đi theo Nhan Noãn Noãn. Hàn Thi Ngâm ngẫm nghĩ một hồi rồi đưa ra quyết định, nàng ta nhất định phải hỏi cho ra chỗ ở của cao nhân kia, chỉ cần nàng kiên trì, sớm muộn gì Nhan Noãn Noãn cũng cảm động mà nói ra thôi.

Nhan Noãn Noãn đi vào Tụ Hiền lâu từ cửa sau, Hàn Thi Ngâm muốn đi theo nhưng lại bị người cản lại.

“Tiểu thư, người ngoài không thể tùy tiện ra vào nơi này, nếu tiểu thư tới ăn cơm thì xin mời đi cửa trước!” Nam tử nọ máy móc nói, mặc dù lễ phép nhưng lại không hề che giấu tia lạnh nhạt.

Hàn Thi Ngâm nhìn chằm chằm nam tử chắn trước mặt mình, xem cách ăn mặc thì chính là hạ nhân sai vặt trong phòng bếp đi? Hàn Thi Ngâm ngượng ngùng sờ chóp mũi, chậm rãi bước lui mấy bước nhìn bóng Nhan Noãn Noãn khuất dần phía xa. Tuy rằng không thể vào trong nhưng chỉ cần biết nàng ta làm việc ở đây cũng coi là thu hoạch lớn rồi, biết người ở chỗ nào còn sợ tìm không thấy sao? Hàn Thi Ngâm chậm rãi đi dọc theo tường viện tới cửa lớn Tụ Hiền lâu. 

Còn chưa tới giờ cơm chiều mà cửa lớn Tụ Hiền lâu đã rồng rắn những người là người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui