Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Hàn Thi Ngâm kinh ngạc không thôi, tửu lâu này nổi danh đến vậy sao? Mặt trời vừa mới qua đỉnh đầu một chút mà đã nhiều người đợi như vậy?

Một vài người đi ngang qua, bàn tán xôn xao về sự đặc sắc của Tụ Hiền lâu khiến Hàn Thi Ngâm chú ý.

“Hương vị thật sự ngon như vậy sao? Ta nghĩ chắc cũng thường thường thôi!” Hàn Thi Ngâm cúi đầu, làu bà làu bàu nói, nhưng là chân vẫn bước tới cửa lớn.

Đại sảnh tầng một chật kín người, những người này chỉ ngồi uống trà, ăn củ lạc, tiểu nhị châm hết đợt trà này đến đợt trà khác mà cũng không thấy ai gọi đồ ăn, tất cả đều đang mong chờ món ăn mới chiều nay.

Hàn Thi Ngâm nghẹn họng, nhìn trân trối đám người trong đại sảnh, không cần phải khoa trương đến vậy chứ?

“Cô nương nhìn thật lạ, cô nương là lần đầu tiên đến Tụ Hiền lâu sao?” Tiểu nhị thấy Hàn Thi Ngâm một mình đứng giữa đại đường, nhiệt tình mời chào.

Hàn Thi Ngâm gật gật đầu: “Còn bàn trống không?”

Tiểu nhị nghe vậy, ánh mắt giống như đèn pha quét một lượt khắp đại sảnh, càng nhìn, biểu tình trên gương mặt càng rối rắm. Toàn bộ đại sảnh đều đã chật kín người, cô nương này lại đi một mình, xem chừng là không có bàn cho nàng rồi, hay là cho nàng lên lầu hai?  Nhưng một mình một gian thì thật là lãng phí a, một lát nữa khách nhân sẽ càng đông, đến lúc đó thì làm sao còn phòng cho khách được?

Tiểu nhị nghĩ nghĩ rồi nở nụ cười tươi rói nhìn Hàn Thi Ngâm nói: “Cô nương, thật sự xin lỗi, hiện tại không còn bàn trống nữa, không biết cô nương có ngại ngồi chung với các khách nhân khác không ạ?” Có bàn chỉ có hai khách nhân, nếu nàng không ngại thì ngồi chung cũng chẳng sao cả. Đương nhiên, nếu nàng ta không chịu thì hắn vẫn phải an bài cách khác thôi.

Hàn Thi Ngâm hào phóng gật đầu, không hề câu nệ nói: “Ta sao cũng được!”

Tiểu nhị vừa nghe vậy, nhất thời vui vẻ không thôi, vội vàng đi tới một bàn ít người nhất gần đó.

Hàn Thi Ngâm đứng tại chỗ chờ, đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm nghi ngờ: “Hàn Thi Ngâm?”

Hàn Thi Ngâm nghi hoặc, quay đầu nhìn lại thì thấy Hàn Thế Hiên đang từ phía ngoài bước vào, đi cùng hắn còn có cả Tư Đồ Tử Ngôn.

Mắt đẹp khinh liễm, ánh mắt Hàn Thi Ngâm dừng lại trên người Tư Đồ Tử Ngôn chưa đến một giây liền rời đi, đáy mặt xẹt qua tia khác thường.

Hàn Thi Ngâm nhìn Hàn Thế Hiên đang đi đến, hỏi: “Ca, huynh vì sao lại ở đây?”

Hàn Thế Hiên gặp muội muội, mày rậm anh tuấn phút chốc căng thẳng: “Là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi vì sao lại chạy tới kinh thành hả?”

Đối với sự chất vấn của Hàn Thế Hiên, Hàn Thi Ngâm không chút để ý, nhún nhún vai nói: “Huynh có thể đến, vì sao ta lại không thể?”

“Ta đến kinh thành là có chuyện quan trọng cần làm!” Hàn Thế Hiên nghiêm mặt, bộ dáng thập phần đứng đắn nói.

Hàn Thi Ngâm nghe Hàn Thế Hiên giải thích mà như không giải thích, bất mãn trợn mắt, vẻ mặt như muốn nói: Ngươi nếu có chuyện đứng đắn cần làm thì trên đời này không có thiên lý a!

Hàn Thế Hiên thấy vẻ mặt vạn phần khinh bỉ của Hàn Thi Ngâm, khóe miệng giật giật. Không muốn tiếp tục đề tài này nên nói lảng đi: “Đừng đứng đây nói chuyện nữa, cùng huynh ăn bữa cơm đi!”

Hàn Thi Ngâm vừa định gật đầu, khóe mắt liếc đến Tư Đồ Tử Ngôn bên cạnh Hàn Thế Hiên, không vui nói: “Cùng hắn nữa?” Bộ dáng khó chịu như thể cùng ăn cơm với Tư Đồ Tử Ngôn thật sự là vũ nhục nàng vậy.

“Ách… đúng vậy!”

Tư Đồ Tử Ngôn lạnh lùng liếc Hàn Thi Ngâm, cao ngạo nói: “Ngươi không thích thì đừng ăn!” rồi chậm rãi lên lầu.

Hàn Thi Ngâm nhìn bóng lưng Tư Đồ Tử Ngôn, hừ lạnh một tiếng, mắt đẹp trừng lớn, bất mãn nói: “Hứ, ngươi tưởng ngươi là ai chứ, tự mình tưởng mình cao sang!” 

Nếu không phải sau lưng có gia sản Tư Đồ gia chống lưng, Tư Đồ Tử Ngôn cũng không có tư cách kiêu ngạo trước nàng như vậy. Bộ dáng hất mặt lên trời kia thật sự chướng mắt mà. Không phải chỉ là một tên nam nhân thôi sao, không phải chỉ là lớn lên có chút dễ coi hơn người thôi sao? Đại ca nhà nàng lớn lên còn đẹp hơn hắn, bất quá thì tính cách có lạnh lùng chút thôi.

Hàn Thế Hiên day trán, có chút đau đầu, hắn vì sao lại quên mất tiểu muội này của hắn cùng Tư Đồ Tử Ngôn bát tự không hợp, vừa gặp đã như chó với mèo chứ? Để hai người bọn họ cùng ăn cơm chung, không biết mùi thuốc súng sẽ nồng đến cỡ nào, có hại tới người vô tội như hắn không vậy? Nếu không muốn liên lụy đến bản thân, hắn tốt nhất nên né trước thì hơn.

“Ngâm nhi, muội đã không muốn cùng Tử Ngôn ăn cơm thì huynh với muội tới phòng khác ăn, được không?” Hàn Thế Hiên nở nụ cười tràn ngập yêu thương nhìn muội muội nói.

Hàn Thi Ngâm khinh thường nhìn hắn, hai tay khoanh trước ngực, nhướn mày nói: “Ai nói ta không muốn, ăn thì ăn, ta chỉ sợ nghẹn chết hắn thôi!” Dứt lời liền đi lên lầu hai. Nếu nàng không đi, Tư Đồ Tử Ngôn lại nghĩ là nàng sợ hắn mà cười nhạo nàng cũng nên. Nàng có chết cũng không cho hắn có cơ hội cười nhạo nàng.

Hàn Thế Hiên nhìn chằm chằm bóng lưng Hàn Thi Ngâm đi lên cầu thang, phải một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, đáy lòng dấy lên cảm giác bất an.

Trong gian phòng thanh nhã tràn ngập không khí quỉ dị.

Tiểu nhị vào châm trà, lúc đi ra khỏi phòng rõ ràng cảm giác được cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Vì sao hắn cảm thấy giống như đi lên pháp trường vậy? Thật là khủng khiếp. 

Bên bàn, Tư Đồ Tử Ngôn ngồi đối diện với Hàn Thi Ngâm, mắt to trừng mắt nhỏ. Trên gương mặt tuấn mĩ hay trong đáy mắt của Tư Đồ Tử Ngôn đều mang theo hàn ý, giống như chỉ có ở trước mặt Bạch Vũ thì hắn mới có thể bộc lộ ôn nhu của bản thân. 

Hàn Thi Ngâm nhìn thế nào cũng thấy Tư Đồ Tử Ngôn chướng mắt, không vì nguyên nhân sâu xa gì cả, chỉ là Tư Đồ Tử Ngôn khiến nàng cảm thấy thật khó chịu: thâm trầm, tâm tư sâu kín, mỗi hành động hay lời nói đều được tính toán kỹ lưỡng. Nhưng ông trời thật khéo trêu người, đại ca nhà nàng cũng chẳng khác Tư Đồ Tử Ngôn là mấy, chỉ khác là không mang họ Tư Đồ mà thôi!

Nghĩ đến đây, Hàn Thi Ngâm căm giận trừng mắt liếc Hàn Thế Hiên, nhất thời có cảm giác rèn sắt không thành. Đương nhiên, Hàn gia cùng tứ đại gia tộc có quan hệ rất mật thiết, việc qua lại với các gia tộc khác là không tránh khỏi, nhất là Tư Đồ gia, đại ca thân là con trưởng Hàn gia nên đương nhiên sẽ có quan hệ mật thiết với người Tư Đồ gia. Nhưng là Hàn Thế Hiên vì sao lại dính lấy Tư Đồ Tử Ngôn như hình với bóng như vậy? Cứ coi như gặp dịp thì vui thì cũng phải để tâm nhìn người chứ? Kết giao bằng hữu cũng phải xem đối phương có đáng để mình kết giao không chứ?

Thật đáng giận, Hàn gia bọn họ tại sao lại có một tên ngu ngốc như Hàn Thế Hiên a?

Càng nghĩ, tần suất Hàn Thi Ngâm trừng mắt liếc nhìn Hàn Thế Hiên càng lớn, mãi đến khi Hàn Thế Hiên sợ đến run người vẫn không chịu ngừng lại. Muội muội này của hắn không phải là nhân vật dễ chọc a!

“Ngâm …Ngâm nhi thích ăn gì thì cứ gọi, hôm nay huynh mời khách!” Hàn Thế Hiên chật vật lên tiếng phá vỡ không khí quỉ dị trong phòng. Ở giữa hai người này thì người chịu tội chỉ có mình hắn thôi!

“Gì cũng được!” Hàn Thi Ngâm lạnh lùng nói, những ngón tay tinh tế như bạch ngọc xoay xoay chén trà trên bàn.

“Muội lần đầu đến kinh thành, huynh đương nhiên sẽ đãi muội những thứ tốt nhất rồi!”

Câu nói của Hàn Thế Hiên khiến Hàn Thi Ngâm chú ý, có chút tò mò nhìn Hàn Thế Hiên, mong đợi hắn nói tiếp.

“Cách đây không lâu Tụ Hiền lâu có tuyển vào một đầu bếp mới, không những làm ra những món ăn trước đây chưa từng có mà hương vị tuyệt đối không phải tầm thường khiến cho người ta ăn rồi lại muốn ăn nữa!” Hàn Thế Hiên nói đến đây, không tự chủ nuốt nước miếng, dáng vẻ thèm nhỏ dãi nói tiếp: “Có điều…aizzz, thật đáng tiếc, tân đầu bếp của Tụ Hiền lâu cách mười ngày mới cho ra một món ăn mới, hơn nữa, khách nhân muốn ăn món mới còn phải xếp hàng rút thăm nữa…”

Hành vi này của hắn thật khiến trong lòng người ta khó chịu mà, bất quá thì cũng làm cho khách nhân đối với vị tân đầu bếp này thập phần tò mò, đối với những món ăn hắn làm ra ăn mãi không chán, cam tâm tình nguyện chờ đợi.

Hàn Thi Ngâm nghe Hàn Thế Hiên nói vậy, lại nhớ tới đại sảnh chật kín người khi nãy, vẻ mặt bừng tỉnh nói: “Khó trách chưa tới giờ cơm chiều mà dưới đại sảnh dưới kia đã chật kín người!”

“Bọn họ cũng chỉ là nhớ thương mĩ vị của những món ăn kia thôi, hơn nữa, cơm chiều hôm nay vừa vặn chính là ngày ra mắt món ăn mới, không biết sẽ có bao nhiêu kinh hỉ, thật khiến người ta mong chờ mà!”

Hàn Thế Hiên nói vậy khiến cho Hàn Thi Ngâm không khỏi mong chờ, gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ tò mò.

“Thật sự lợi hại như vậy sao?”

“Đó là đương nhiên, một hồi nữa muội sẽ biết!”

Hàn Thế Hiên rành rọt nói, thỏa mãn sự tò mò của Hàn Thi Ngâm, giờ phút này, Hàn Thi Ngâm tựa như một học sinh ham học, còn hắn chính là phu tử học thức uyên bác. Hàn Thế Hiên thấy bản thân có ngày ngẩng cao đầu trước mặt Hàn Thi Ngâm, trong lòng có chút dương dương tự đắc.

“Muốn được thử đồ ăn mới phải đi rút thăm?” Hàn Thi Ngâm thì thầm tự hỏi, một lúc lâu sau thì nở nụ cười mê người như hoa sen chớm nở, thanh nhã nói: “Thật là một đầu bếp đặc biệt! Ca ca, huynh thường đến đây chắc đã gặp qua hắn rồi chứ?”

Ách… Hàn Thế Hiên ngây người, nụ cười trên gương mặt tuấn tú phút chốc trở nên gượng gạo. Gặp qua? Hắn cũng muốn gặp a, nhưng là tân đầu bếp của Tụ Hiền lâu này thật giống như thần long thấy đâu không thấy đuôi, bất kể là ai cũng không gặp, sợ là ngoài người của Tụ Hiền lâu ra thì không có ai biết được tân đầu bếp kia là thần thánh phương nào a!

Chút cảm giác hơn người mà vất vả lắm Hàn Thế Hiên mới có được bị câu hỏi của Hàn Thi Ngâm đánh tan không còn manh giáp. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, bây giờ mà hắn nói chưa từng gặp qua thì nha đầu kia sẽ khinh hắn tới chết!

“Đương nhiên là… đã gặp!” tròng mắt Hàn Thế Hiên đảo tròn, ngập ngừng nói.

Tư Đồ Tử Ngôn vừa nghe những lời này, vừa nâng chén trà vừa liếc nhìn Hàn Thế Hiên, vẻ thản nhiên như không có chuyện gì.

Đôi mắt đẹp của Hàn Thi Ngâm dừng trên người Hàn Thế Hiên, bán tin bán nghi bĩu môi. Ca ca của nàng không biết sao? Mỗi lần hắn chột dạ thì tròng mắt sẽ đảo liên tục.

“Thật không?”

“Thật!” Hàn Thế Hiên mở to hai mắt, cương quyết gật đầu nói: “Lát nữa sẽ gọi hắn ra cho muội gặp!” Hàn Thế Hiên vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn Tư Đồ Tử Ngôn cầu cứu: Tử Ngôn, lát nữa ngươi nhất định phải thỉnh được tân đầu bếp ra a!

Hàn Thế Hiên dám ở trước mặt Hàn Thi Ngâm nói ngoa như vậy là vì hắn cùng Tư Đồ Tử Ngôn đến Tụ Hiền lâu hôm nay chính là để gặp vị tân đầu bếp kia. 

Tư Đồ gia cũng kinh doanh tửu lâu cùng khách điếm, lần này tới kinh thành lại gặp được đầu bếp tay nghề cao như vậy, đương nhiên sẽ nảy sinh ý muốn mời về làm việc cho bọn họ rồi. Lần trước, mặc kệ bọn họ mời như thế nào thì vị đầu bếp kia cũng không chịu ra mặt, lần này muốn gặp được hắn, xem ra bọn họ phải dùng tới cách đặc biệt hơn rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui