Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Hàn Thi Ngâm rất nhanh hiểu được ý tứ của Long Trác Việt khi nói không thể. Tâm trạng vừa trùng xuống đáy cốc lần nữa đi lên, nàng nhìn Long Trác Việt, cười nói: “Tranh Vương gia thêu, người muốn tặng ai thì tặng người đó, chỉ là không được bán thôi! Nếu có người hỏi mua tranh, thần hi vọng Vương gia có thể từ chối bọn họ, chỉ bán cho một mình thần được không?” Hàn Thi Ngâm cười động lòng người, mắt hạnh khẩn thiết nhìn Long Trác Việt.

Đôi mày rậm của Long Trác Việt nhíu chặt, bộ dáng khó hiểu nhìn Hàn Thi Ngâm, mà Nhan Noãn Noãn nãy giờ chống cằm ngồi ở ghế chủ nhà, đăm chiêu nhìn Hàn Thi Ngâm. Mãi đến khi Long Trác Việt đưa đống đồ hắn thêu cho Hàn Thi Ngâm rồi Hàn Thi Ngâm nhân cơ hội thương lượng hợp tác nàng mới hiểu được là bản thân mình bị hai người này xem nhẹ.

Hàn gia tuy không phải gia tộc đứng đầu Thương Nam quốc nhưng địa vị cũng không thua kém gì Tư Đồ gia, nếu có thể hợp tác với bọn họ thì ở nơi xa lạ này cũng coi như là có chỗ cho nàng dựa vào. Nàng muốn bảo hộ Long Trác Việt thì yếu tố hàng đầu chính là phải có đủ thế lực, cho dù là tiền tài hay con người cũng không thể thiếu được. Nếu nhân cơ hội này xây dựng được mối quan hệ hữu hảo với Hàn gia, đối với nàng chỉ có trăm lợi chứ không hề có hại gì cả.

Nhan Noãn Noãn đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì tiếng nói thanh thúy của Long Trác Việt lần nữa vang lên.

“Ta có thể tặng cho Noãn Noãn, Song Song, có thể tặng cho cả Tiểu Sinh, ai cũng có thể tặng nhưng là không thể bán nha?”

“Dạ dạ, đúng vậy! Không biết Vương gia có chấp nhận không?” Hàn Thi Ngâm thấy Long Trác Việt hiểu được ý nàng, kích động gật đầu lia lịa.

“Ngươi sẽ đưa cho người ta thật nhiều bạc sao?” Long Trác Việt mở to đôi mắt đẹp nhìn Hàn Thi Ngâm hỏi lại.

“Chỉ cần Vương gia thêu thật nhiều nhiều tranh thì ta có thể đưa cho người thật nhiều nhiều bạc!”

Nhan Noãn Noãn nhìn một màn thân thiện giữa Hàn Thi Ngâm cùng Long Trác Việt, trên trán hiện rõ ba đường hắc tuyến. Tại sao nàng lại có cảm giác giống như đang xem một màn kịch đại sói xám dụ dỗ tiểu bạch cừu kìa???

Long Trác Việt vừa nghe thấy sẽ có thật nhiều nhiều bạc, khóe miệng kéo dài, cười đến không ngậm lại được, gật gù như gà rù nói: “Được nha, được nha, người ta muốn có thật nhiều bạc, có bạc rồi người ta sẽ mua thật nhiều lễ vật cho Noãn Noãn a!”

Lời nói ngây thơ cùng suy nghĩ đơn giản của Long Trác Việt khiến tim Hàn Thi Ngâm không kìm được đập loạn nhịp. Hắn kiếm tiền chỉ là muốn mua lễ vật tặng nương tử để nàng vui thôi sao? Hắn hoàn toàn không ngốc như người đời nói, là tâm địa của hắn quá mức thiện lương cùng đơn thuần mà thôi, sự yêu thương của hắn đối với Hiền vương phi là xuất phát từ tấm chân tình, là thứ mà cả đời này nhiều người muốn cũng khó lòng có được.

“Vậy là Vương gia đã đáp ứng rồi? Vậy chúng ta lập tức ký cam kết được không?”

“Được!” Long Trác Việt sảng khoái đáp, sau đó nghiêng người, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nhan Noãn Noãn, nghiêm túc nói: “Noãn Noãn, người ta sẽ cố gắng kiếm thật nhiều… thật nhiều tiền, về sau người ta nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt!”

Nhan Noãn Noãn khẽ cười, nụ cười thanh khiết cộng với dung mạo xuất trần như nụ hoa nở rộ, đôi mắt đẹp khẽ chuyển, cười đến tỏa sáng. Đôi môi đỏ mọng như cánh hồng khẽ mở: “Được!”

Nam nhân này mặc dù không có một chút năng lực nào nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy thật sự cảm động.

“Hiền vương phi, hiện tại chúng ta hợp tác làm ăn thì cũng coi như là bằng hữu, chuyện đại ca của ta bái sư…” Hàn Thi Ngâm vừa đàm phán xong việc độc quyền mua tranh với Long Trác Việt, gương mặt thanh tú như tỏa sáng, trong lòng càng thêm quyết tâm muốn Hàn Thế Hiên đi theo Nhan Noãn Noãn, bái nàng làm thầy. 

Nếu muốn việc độc quyền mua bán tranh thêu được lâu dài thì điều kiện tiên quyết là giữa Hàn gia và Hiền vương phủ phải có mối quan hệ hữu hảo. Chờ đại ca nàng bái Hiền vương phi làm sư phụ rồi thì Hàn gia coi như đã có mối quan hệ khăng khít với Hiền vương phủ, đến lúc đó còn sợ Hiền vương gia sẽ bán tranh cho người ngoài nữa sao?


Càng nghĩ, Hàn Thi Ngâm càng cảm thấy đề nghị của mình là sáng suốt, nàng ta căn bản không có nghĩ ra là người ngoài nhìn vào sẽ nói nàng bán đứng đại ca mình.

Khóe miệng Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch lên thành nụ cười lạnh nhạt mà lại điềm tĩnh, nàng liếc mắt nhìn Hàn Thế Hiên đầy ủy khuất quì trên đất, khẽ cất tiếng nói: “Nếu Vương gia đã quyết định rồi thì ta sẽ không can thiệp, Hàn cô nương không cần ép buộc Hàn công tử bái ta làm thầy, hơn nữa, ta cũng không hề có ý định nhận những người như Hàn công tử làm đồ đệ!”

Nhan Noãn Noãn không hề cố kỵ nói thẳng khiến cho gương mặt đầy ủy khuất của Hàn Thế Hiên phút chốc đen lại, nghiến răng nghiến lợi đứng phắt dậy, vung tay một phát khiến cho dây thừng trên người đứt thành từng đoạn.

“Ngươi nói rõ ràng cho ta, người như ta là như thế nào? Ta làm sao?”

Nhan Noãn Noãn tà tà liếc Hàn Thế Hiên, ánh mắt đầy trào phúng nhìn hắn đánh giá một lượt rồi nói: “Khuyết điểm của ngươi có kể ba ngày ba đêm liền cũng không kể hết, muốn làm đồ đệ ta? Ngươi không có đủ tư cách!”

Nội tâm kiêu ngạo của Hàn Thế Hiên bị lời nói này của Nhan Noãn Noãn kích thích, bước mấy bước liền tới cạnh bàn bưng lấy một chén trà rồi bước tới trước mặt Nhan Noãn Noãn, người không biết còn tưởng hắn muốn cùng Nhan Noãn Noãn sống chết một phen.

Hàn Thi Ngâm kinh ngạc nhìn Hàn Thế Hiên nhưng cũng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh. Thân là muội muội lớn lên với nhau từ nhỏ, tính cách của đại ca nàng đương nhiên hiểu rõ, Hàn Thế Hiên muốn làm gì, nàng đương nhiên có thể đoán ra được. Đại ca nàng đối với những lời quở trách của người trên chẳng mấy coi trọng nhưng lại không tài nào chịu nổi bị người khác kích thích.

Hàn Thi Ngâm híp mắt nhìn Hàn Thế Hiên bưng chén trà đi đến trước mặt Nhan Noãn Noãn, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

Rất nhanh sau đó, gương mặt tuấn tú của Hàn Thế Hiên trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bản công tử ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, muốn gia thế có gia thế, muốn tài có tài, ưu điểm trên người kể không hết, ngươi có thể thu được một đồ đệ như ta là phước ba đời của ngươi rồi. Ngươi càng không muốn nhận ta làm đồ đệ thì ta càng phải bái ngươi làm thầy, ta muốn ngươi nhận thấy mình đã sai lầm như thế nào khi nói những lời vừa rồi. Sư phụ, mời dùng trà!” Hàn Thế Hiên vừa nói xong liền hunh hăng đẩy chén trà tới trước mặt Nhan Noãn Noãn, gương mặt tuấn tú vặn vẹo vì tức giận, nhìn thế nào cũng không giống bộ dáng muốn bái sư.

Nhan Noãn Noãn im lặng không lên tiếng. Hàn Thi Ngâm đứng một bên mừng đến độ đuôi cũng sớm ngoe nguẩy cả.

“Thật tốt quá, Hiền vương phi, nay người đã trở thành sư phụ của đại ca, chúng ta cũng coi như là người trong nhà rồi, về sau ta có thể gọi người là Noãn nhi không?” Hàn Thi Ngâm trực tiếp đề nghị, đối với biểu tình không hờn không giận của Nhan Noãn Noãn không chút bận tâm, nàng ta cũng chẳng cần quan tâm tới chuyện Nhan Noãn Noãn vẫn chưa nhận trà bái sư của Hàn Thế Hiên, với nàng ta thì chuyện này coi như đã định. Hoàn hảo!

“Lát nữa ta sẽ giúp đại ca chuẩn bị lễ vật bái sư mang tới Vương phủ!”

Nghe Hàn Thi Ngâm lải nhải, khóe miệng Nhan Noãn Noãn không ngừng run rẩy, nàng nghĩ da mặt mình vốn đã dày, không nghĩ tới hôm nay còn có người dày hơn cả nàng.

“Hàn cô nương, thời gian không còn sớm, ta phải đến Tụ Hiền lâu rồi!”

“Được, ta với đại ca sẽ không quấy rầy nữa, bất quá thì, Noãn nhi không cần khách khí như vậy, gọi ta là Ngâm nhi hay Thi Ngâm là được rồi!” Hàn Thi Ngâm mặt dày mày dạn điều chỉnh lại cách xưng hô của Nhan Noãn Noãn, dù sao thì đại ca nàng cũng đã bái Nhan Noãn Noãn làm thầy rồi! Về phần Hiền vương phi có nhận hay không… Khuyết điểm của đại ca không ít nhưng một khi huynh ấy đã bái Hiền vương phi làm thầy thì tin chắc huynh ấy sẽ có cách khiến Hiền vương phi phải thừa nhận mình.

Nhan Noãn Noãn đang muốn dẫn Long Trác Việt đến Tụ Hiền lâu thì thấy Phong Cốc đi tới, nét mặt khẩn trương pha lẫn kinh hãi khiến người ta không tài nào đoán ra được.

“Vương phi, ngoài phủ có quản gia của Bạch thừa tướng, Văn tướng quân, Diêu quốc công, Lý đại nhân, Vương đại nhân, Chu đại nhân, còn có cả quản gia của Trần đại nhân cùng Trương đại nhân cầu kiến ạ!”


Thiên a, Hiền vương phủ ngoại trừ ngày đại hôn của Vương gia thì chưa bao giờ có nhiều đại thần như vậy a, mặc dù không phải là đích thân các vị đại nhân đến nhưng người tới cũng là đại tổng quản các phủ, lão làm sao không kinh hãi được chứ? Cũng không biết những người này tới Hiền vương phủ là chuyện tốt hay chuyện xấu đây nữa.

Nhan Noãn Noãn nghe vậy liền dừng bước, ý cười hiện rõ trong đôi mắt đẹp: “Phong thúc, lão mời tất cả bọn họ tới đại sảnh đi!”

Hiệu suất làm việc của Thái hậu quả nhiên cao nha, mới sáng sớm đã có thể khiến các vị đại thần đưa bạc đến tận cửa rồi! Hôm nay quả nhiên là ngày tốt, hết bạc tới ngân phiếu chảy vào túi nàng như nước mà!

Tổng quản các phủ vừa nhìn thấy Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn liền cung kính hành lễ, trước khi đến đây, chủ tử bọn họ đã dặn dò rất kỹ lưỡng là ngàn vạn lần không được đắc tội với Hiền vương phi nên bọn họ đối với nàng phải tôn kính rồi!

Nhan Song Song đứng bên cạnh Nhan Noãn Noãn nhận bạc từ tổng quản các phủ. Đến cuối cùng, ngoại trừ tổng quan của Bạch gia, Văn gia cùng Diêu gia bị Nhan Noãn Noãn giữ lại thì tổng quản các phủ khác sau khi đưa bạc xong đều đã ra về. 

Nhan Noãn Noãn nhìn tổng quản Bạch gia, Văn gia cùng Diêu gia, lạnh lùng nói: “Nếu các ngươi không muốn nhị vị tiểu thư, công tử của mình chịu ủy khuất thì có thể dùng năm mươi vạn lượng bạc mua lại một yêu cầu từ chỗ ta!”

Tuy rằng ngày đó đám tiểu thư, công tử thế gia đó không nể mặt nàng nhưng nàng cũng không cần phí thời gian với đám người này, chỉ cần tốn chút bạc mà có thể khiến nàng vui vẻ, chuyện này coi như xong.

Kỳ thực Nhan Noãn Noãn nói chuyện rất nhẹ nhàng, chỉ là đám tổng quản nghe thấy con số năm mươi vạn lượng bạc mua lại một yêu cầu, sắc mặt tối sầm lại, nhăn nhó như ăn phải phân, vội vàng cúi người nói sẽ về xin chỉ thị rồi rời đi. Trong lòng bọn họ có cảm giác như Hiền vương phủ này là nơi có thể ăn tươi nuốt sống người ta vậy! Đương nhiên là bọn họ có thể lựa chọn không trả năm mươi vạn lượng bạc này, nhưng nếu như vậy thì tiểu thư cùng công tử của bọn họ phải làm sao?

Tổng quản Văn gia vừa nghe thấy Nhan Noãn Noãn nói dùng năm mươi vạn lượng bạc để mua lại một yêu cầu của nàng, tròng mắt đen đảo tròn, trong lòng thầm tính toán phải nhanh chóng trở về thương lượng với Văn Chính Nam.

Bất quá thì Nhan Noãn Noãn cũng không để cho hắn được như ý.

“Tiểu thư nhà ngươi hôm trước từ chối trả tiền nên ngươi hãy trở về nói với chủ tử ngươi rằng, Văn Dao tiểu thư đã muốn quì trước Hiền vương phủ thỉnh tội thì quì liền một ngày một đêm đi. Trước ta cũng chỉ định để tiểu thư nhà ngươi quì một đêm là xong, không nghĩ tới tiểu thư nhà ngươi ăn nói khó nghe, thật khiến ta khó chịu!”

Tổng quản Văn gia vừa nghe vậy, nhất thời như bị điện giật, cả người cứng đờ như khúc gỗ nhìn Nhan Noãn Noãn.

Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch miệng, cười như không cười nhìn sắc mặt biến đối không ngừng của tổng quản Văn gia rồi lại nhìn tổng quản hai phủ kia nói: “Bạc ta cũng đã nhận rồi, các vị cũng nên trở về thương lượng với chủ tử mình đi!”

Hai người kia vừa bắt gặp ánh mắt lạnh đến tận xương tủy của Nhan Noãn Noãn, không tự chủ rùng mình, bối rối cúi đầu lui ra ngoài.

Đại sảnh khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, Nhan Noãn Noãn nhìn đống ngân phiếu trong tay Nhan Song Song, đôi mắt đẹp tản mát ra tia sáng dị thường: “Hình như còn thiếu một nhà a!”

“Nô tỳ nhớ hôm trước Vương phi trở về có nói là nhị tiểu thư cũng tham dự yến tiệc sinh nhật của Bạch tiểu thư!” Nhan Song Song cúi người nói, hai hàng lông mi dài hạ xuống hình thành hai hàng bóng râm trên gương mặt trắng nõn.


“Song Song, hôm nay ngươi ở lại trong phủ chờ xem Vũ Dương hầu phủ có mang bạc tới không!”

“Dạ, Vương phi!”

Ánh mặt trời trải rộng trên từng mái ngói cong cong, hoa cỏ trong gió lay động không ngừng.

Nhan Noãn Noãn ở trong phòng bếp nhỏ của mình ngây ngốc nhìn vị khách không mời mà đến. Người kia không phải ai khác mà chính là Hàn Thế Hiên đã rời khỏi Vương phủ ban sáng.

Hàn Thế Hiên khoanh tay trước ngực, bộ dạng lãnh khốc đứng một bên, ánh mắt cao ngạo thỉnh thoảng lại liếc nhìn Nhan Noãn Noãn bận rộn tới lui trong bếp, người ngoài vừa nhìn cũng nhận ra là hắn đang thèm tới nhỏ cả dãi. Đương nhiên, thứ mà Hàn Thế Hiên thèm nhỏ dãi chính là tay nghề của Nhan Noãn Noãn rồi!

Hàn Thế Hiên ngửi mùi thơm từ trong phòng bếp bay ra, đột nhiên nhận ra một điều, hắn bái sư coi bộ cũng không thiệt thòi a! Tay nghề Nhan Noãn Noãn cao như vậy, nếu trước kia hắn phải ở trong nhã gian chờ đợi vận may thì bây giờ thân là đồ đệ hẳn là sẽ được ưu tiên đi?

Thời điểm món sườn xào chua ngọt mê người được bày lên mâm, ánh mắt Hàn Thế Hiên lập tức phát sáng như bóng đèn mấy ngàn vôn, nhanh tay lẹ mắt chộp lấy đôi đũa bên bàn, ngay lúc Nhan Noãn Noãn đặt mâm sườn xào chua ngọt xuống bàn đã gắp ngay một miếng bỏ vào miệng. Miếng sườn nóng khiến hắn nhảy loạn cả lên. 

Nhan Noãn Noãn nhìn Hàn Thế Hiên mà không biết nên làm thế nào mới đúng, từ lúc hắn bước qua cửa Tụ Hiền lâu liền lẽo đẽo đi theo nàng, đuổi thế nào cũng không chịu đi, còn vỗ ngực tự xưng: Thân là đồ đệ nên đi theo sư phụ! Nàng thật không ngờ tới Hàn Thế Hiên lại có giác ngộ cao đến vậy!

“Ta đáp ứng thu ngươi làm đồ đệ lúc nào hả?” Khi ấy Nhan Noãn Noãn đã tức giận quát lên.

Nào ngờ, Hàn Thế Hiên thản nhiên liếc nàng một cái rồi ngẩng đầu nhìn trời xanh nói: “Ngươi không đáp ứng cũng chẳng sao, chỉ cần ta thừa nhận ngươi là sư phụ là được rồi!”

Nếu như là trước kia, Hàn Thế Hiên nhất định sẽ nổi trận lôi đình cùng nàng tranh cãi ầm ĩ, làm gì có thể ôn hòa nhìn trời như vậy chứ?!

Nhan Noãn Noãn nhìn Hàn Thế Hiên, trên trán hiện rõ ba đường hắc tuyến, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là để dành cho khách nhân, ngươi ăn cái gì hả?”

Hàn Thế Hiên nhai ngấu nghiến miếng sườn trong miệng, muốn nói mà không thể nói lên lời.

Nhan Noãn Noãn thấy vậy cũng không thể làm gì khác, bưng mâm sườn ra khỏi phòng bếp, vừa ra cửa đã thấy tiểu nhị lo lắng chạy lại.

“Lần sau nhớ tới sớm một chút, chậm chút nữa là bị chuột tha hết rồi!”

Tiểu nhị mờ mịt nhìn Nhan Noãn Noãn, thấy bộ dáng nghiêm túc của nàng, cho dù khó hiểu cũng phải gật đầu, vội vàng nhận lấy mâm sườn xào từ trong tay Nhan Noãn Noãn bưng tới đại sảnh.

Đây là mâm sườn xào cuối cùng của buổi trưa hôm nay, Nhan Noãn Noãn làm xong cũng không có việc gì làm, nàng cởi tạp dề, ánh mắt nhìn về phía xa xăm tìm kiếm bóng dáng Long Trác Việt.

Từ buổi trưa theo nàng đến Tụ Hiền lâu tới giờ, Long Trác Việt vẫn im lặng ngồi thêu dưới gốc đại thụ giữa sân, cũng không ầm ĩ làm loạn hay bám lấy nàng như trước nữa. Nhan Noãn Noãn hiểu, Long Trác Việt chính là đang cố gắng kiếm tiền thực hiện lời hứa sẽ chăm sóc cho nàng.

Nhan Noãn Noãn mỉm cười, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào. Ông trời cuối cùng cũng chiếu cố tới nàng, ban cho nàng một nam nhân có thể làm nàng cảm động! 

Hàn Thế Hiên ở trong phòng bếp nghe được những điều Nhan Noãn Noãn nói với tiểu nhị, nuốt vội miếng sườn trong miệng, hùng hổ đi tới phía sau Nhan Noãn Noãn: “Ai là chuột chứ? Ta bất quá chỉ ăn có một miếng thôi mà, ngươi là sư phụ ta, ta ăn sườn sư phụ làm tại sao lại biến thành chuột chứ?” Hàn Thế Hiên trừng mắt, buồn bực nhìn Nhan Noãn Noãn, bộ dáng vô cùng ủy khuất.


Nhan Noãn Noãn quay đầu, thản nhiên liếc hắn nói: “Ta có nói ngươi sao? Ngươi đây là có tật giật mình?”

“Ta…” Hàn Thế Hiên á khẩu, bao nhiêu tức giận nghẹn trong họng, gương mặt tuấn tú lúc xanh lúc trắng, rất nhanh liền hừ nhẹ một tiếng, ngoảnh mặt không thèm nhìn Nhan Noãn Noãn.

“Thái độ như vậy còn không bằng một ngón tay của Việt Việt nhà ta!” Nhan Noãn Noãn nhìn Hàn Thế Hiên đang cố gắng đè nén tức giận, tâm tình phút chốc tốt lên rất nhiều, khóe miệng cong lên, không chút lưu tình kích thích hắn.

Thân hình cao lớn của Hàn Thế Hiên khẽ lay động, rõ ràng là đã bị những lời kia của Nhan Noãn Noãn chọc giận không nhẹ. Bản năng muốn phát tác nhưng cứ nghĩ đế thân phận hiện tại của đối phương cùng những lời đánh giá khi nãy của Nhan Noãn Noãn, lần nữa cố gắng đè xuống lửa giận trong lòng.

Hàn Thế Hiên hít sâu mấy hơi liền rồi trưng ra bộ mặt tươi cười, bất quá thì nụ cười của hắn so với khóc còn khó coi hơn cả.

“Sư phụ, thái độ của người ta rất tốt nha!” Hàn Thế Hiên nói qua kẽ răng. Nếu không phải thật sự xem nàng là sư phụ của mình, nếu không phải trù nghệ của nàng cao hơn người thì hắn mới không cần nhường nhịn nàng a!

Nhan Noãn Noãn khẽ cưỡi, biểu tình trên gương mặt rõ ràng là đang hoài nghi tính chân thật trong lời nói của đối phương.

Đúng lúc này thì Nhan Song Song từ cửa sau đi vào, Nhan Noãn Noãn nhìn người đang đi tới mà không khỏi tò mò, nàng rõ ràng đã dặn Song Song ở lại phủ chờ người của Vũ Dương hầu phủ tới trả tiền, vì sao nàng ta lại tới Tụ Hiền lâu? Chẳng lẽ trong phủ xảy ra chuyện?

Nhan Noãn Noãn còn đang suy nghĩ, Nhan Song Song đã lên tiếng: “Vương phi, Vũ Dương hầu phủ phái người tới mời Vương gia cùng Vương phi tới phủ dùng cơm chiều!”

“Còn nói gì nữa không?” Nhan Noãn Noãn nhướn mày hỏi.

Nhan Song Song lắc đầu nói: “Dạ không!”

“Xem ra nhị thúc ta là muốn chơi trò tình thâm a!” Nhan Noãn Noãn híp mắt, khóe môi cong lên thành nụ cười đầy mỉa mai.

Nhan Song Song kinh ngạc ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn Nhan Noãn Noãn.

“Không hiểu sao?”

Dưới ánh nhìn chăm chú của Nhan Noãn Noãn, Nhan Song Song nhu thuận gật đầy, nàng thật sự không hiểu a, thái độ của Vương phi thật giống như người đã biết mục đích Vũ Dương hầu phủ mời cơm rồi vậy.

“Nhan Lăng thiếu ta bốn mươi chín vạn lượng bạc, tuy rằng Thái hậu hạ chỉ bắt bọn họ thực hiện giao ước, Nhị thúc ta cảm thấy ta là người Nhan gia, thua người trong nhà đương nhiên là muốn giảm bớt phần nào rồi!” Bằng không, Nhan Hướng Thái sao có thể sai người tới mời nàng về ăn cơm được chứ?

Nhan Song Song ngẩn người nhưng rất nhanh liền hiểu rõ, gật đầu tán thành cách lí giải của Nhan Noãn Noãn.

Nhan Noãn Noãn hạ hai hàng lông mi dài cong vút che lấp đi hàn quang ẩn hiện trong đôi mắt đẹp: “Chỉ là, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?” giọng nói đạm mạc, trong trẻo nhưng không kém phần lạnh lùng.

Hàn Thế Hiên nhìn Nhan Noãn Noãn, không hiểu được vì sao hắn lại có cảm giác cả người nàng toát ra niềm bi thương khó tả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận