Gia Cát Mộ Quy kiên quyết ôm nàng đi, “Cái này không cần ngươi quan tâm“.
”Không phải, nàng......” Hạ Noãn Ngôn muốn giải thích.
”Ta đều biết hết rồi“.
”Nhưng........”
”Sau này có việc cứ nói thẳng với ta“.
”Cho dù sư huynh thật sự lấy chuyện này ra uy hiếp, cũng không có gì khó xử cả“.
Gia Cát Mộ Quy dừng bước lại, cười với nàng, “Sau này có việc đừng để ở trong lòng, có thể nói trực tiếp với ta.”
“......”
Hạ Noãn Ngôn nháy mắt mấy cái, “Chúng ta đã ra khỏi Vĩnh Ninh điện rồi.”
”Ta biết.”
“...... Chàng nắm tay của ta, mọi người đang nhìn đó.”
Gia Cát Mộ Quy như không có việc gì tiếp tục dắt nàng đi, “Sau khi Tư Đồ Tĩnh chuyển đến trong cung thì lời đồn càng ngày càng nhiều, ta không
thích xen lẫn cùng tên của nữ nhân khác.
“........Được“.
Công khai liền công khai đi, cùng lắm thì bị vây xem một thời gian ngắn.
Vừa đi được vài bước, Hạ Noãn Ngôn lại bắt đầu rối rắm.
”Chàng muốn dẫn ta đi đâu?” Như thế nào còn đi chưa đến đích nhỉ?
”Triêu Hoa điện.”
”Đây không phải là nơi hoàng đế đại hôn mới có thể dùng đến sao?”
”Ừ, ta đang gọi người chuẩn bị đại hôn, mang nàng đi xem chút“.
“........... A“.
Giọng Hạ Noãn Ngôn kỳ lạ.
Đại hôn thì nàng không có ý kiến gì, nhưng là đi Triêu Hoa điện phải đi rất xa a!
Gia Cát Mộ Quy quay đầu nhìn nàng, “Sao vậy?”
“.........Cái đó, mặt chàng đỏ kìa“.
”Nàng không phải biết ta có tật xấu mặt đỏ à?”
“.....Nhưng chúng ta lần đầu tiên ở trong cung nắm tay đi, sắc mặt
ta bình thường còn mặt chàng lại đỏ như vậy, mọi người nhìn cứ như là ta định đem chàng lôi đi vậy!”
Hạ Noãn Ngôn bị ánh mắt hâm mộ mập mờ của mọi người nhìn xem đến muốn phát điên.
Nàng cũng muốn đỏ mặt a!!!
Nghe xong lời của nàng, sắc mặt Gia Cát Mộ Quy có chút kỳ dị, lôi kéo nàng xoay người, đi sang một hướng khác.
”Chàng không phải nói muốn đi Triêu Hoa điện sao?”
”Đợi chút rồi đi“.
”Vì sao?”
”Trước là đem nàng về đã“.
“......”
Gia Cát Mộ Quy quay đầu lại, cười đến mức hơi không đứng đắn.
”Noãn Ngôn, ta chỉ là muốn hôn nàng, nàng làm sao mặt đỏ như vậy, có phải đang nghĩ bậy bạ rồi không?”