Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Thịt

Hạ Lệnh Mị Cơn tức Hạ Lệnh Mị rất lớn, bọn nha hoàn giống như biết rõ tính khí của nàng lúc
này nên giả bộ làm cọc gỗ, không nghe không thấy không nói, tùy nàng
phát ra cơn tức là tốt rồi.

Ngày hôm qua Cổ Lang nói những lời
này sau đó có chút chột dạ, lại để người đem xiêm y đến cho nàng, lại
đưa thuốc bổ, bị Cổ lão phu nhân biết được, nhéo lỗ tai một trận lãi
nhãi: "Ngươi tên phá của này, lão nương nuôi không ngươi. Xiêm y này
tiêu bao nhiêu bạc, thuốc bổ này bản thân lão nương cũng không dám ăn,
ngươi lại đem toàn bộ cho người ngoài. Ngươi nói, cuối cùng ngươi có
phải là con cháu của Cổ gia không?

Lão thái thái biết rõ biện
pháp một khóc hai nháo ba thắt cổ, ở hậu viện trong đại sảnh ngoài mặt
gây sức ép một chút, Hạ Lệnh Mị liền cho người đem thuốc bổ cùng xiêm y
còn nguyên vẹn trở về, còn tặng thêm một đôi vòng vàng. Vòng tay không
lớn, chính là mặt trên điêu khắc con cháu đầy đàn thật rất tinh tế, tiền công phu điêu khác này so với vàng bạc càng quý hơn rồi.

Cổ Lang cười hề hề: "Nương, nhìn xem Hạ cô nương tặng quà rất nhiều."

Lão thái thái hừ hắn một tiếng, xiêm y để cho tiểu nha đầu đem vào phòng,
lúc này đem thuốc bổ đi nấu canh, lúc này cái vòng vàng được đeo trên
tay lão nhân gia, ngó trái ngó phải yêu thích không buông, trong miệng
vẫn ghét bỏ như cũ: "Cái thứ này lão nương không thấy lạ. Nhìn xem vòng
nàng còn không dày bằng vòng ngọc ta đang đeo, đeo trên cổ tay của ta
không có một chút giá trị nào, quá trống trải.”

"Lúc nào đó con sẽ mua cho lão ngài một đôi?"

Một bàn tay của lão thái thái vung qua, Cổ Lang làm bộ uống trà, khó khăn tránh thoát.

"Ta nói ngươi là tên phá của còn không nghe, ngươi có bạc làm chi không để
lại cưới vợ. Lão nương nói cho ngươi, đừng tưởng rằng dựa vào đôi vòng
này đã muốn chuột ta. Con dâu, phi, ít nhất con dâu của Cổ gia chúng ta
cũng phải làm con gái của quan ngũ phẩm."

Đôi mắt Cổ Lang còn
quay tròn nhìn cái vòng vàng này. Hạ Lệnh Mị tùy ý là có thể đưa ra
trang sức như vậy, này không phải lý giải rằng của cải của nàng rất giàu có sao? Mà ngày thường cũng không thấy nàng mua này nọ, nàng theo mình
đến Cổ gia, cũng không mang theo mấy cái gương nào. Vậy cuối cùng bạc đó từ nơi nào đến?

Đang nói, người đầy tớ liền chuyển đến một cái thiệp vàng, vừa thấy ký tên lại là Ngự Sử Đại Phu Uông đại nhân.

Ví như đem sự to lớn về nhà cao cửa rộng của chín cấp độ phẩm chất quan
lại ngày xưa, Cửu Phẩm này là biết được cánh cửa nhà đại viện số nào,
Thất phẩm là bước trên đại viện một bậc thềm nhỏ, Ngũ Phẩm là cánh cửa,
Tứ Phẩm là đi ở bên ngoài viện, Tam Phẩm có thể là ở phòng nghị sự, Nhị
PHẩm là đứng ở thư phòng, Nhất Phẩm Thái Sư, Thái Phó, Thái Bảo, Thái
Úy, Tư Đồ, Tư Không là ngồi cùng Hoàng Đến bàn chuyện quốc gia đại sự.

Ngự Sử đại phu là quan Tam Phẩm, thuộc về có tiếng nói ở phòng nghị sự, có
thể tham gia tấu về sống chết của một quan viên. Lại nói nha môn của Ngự Sử này nói ra thật sự làm cho ngươi ta yêu cũng không được, hận cũng
hận không thể. Ngươi yêu nó quá sâu, các quan khác hận ngươi, ngươi hận
nó quá sâu, những quan viên bên trong càng hận ngươi. Ngươi không thể
cười phóng túng đối với người của nha môn này, bằng không bọn họ sẽ cho
rằng chính mình là quan – kỹ nữ, ngươi nguyện ý chơi gái - khách, bọn họ cũng không nguyện ý sẽ mở cửa tiếp khách; ngươi cũng không thể châm
chọc khiêu khích đối bọn họ, nói bọn họ đầu đường ác bá, há mồm ngậm
miệng khiến cho gia đình nhà người ta táng gia bại sản vợ con chê trach, nếu không nghe lời, bọn họ sẽ làm ngươi thử một chút cái tư vị thế nào
là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.

Cổ lang vừa lên làm quan
không bao lâu, nịnh hót hắn người ta sẽ nói hắn Ngũ Phẩm quan to “, miệt thị hắn người ta nói “theo Ngũ Phẩm Tiểu Quan.”. Loại cấp bậc này ở
thành bắc định vừa nắm một bó to. Một ván bài mười người thì có đến tám người sẽ đập đầu xin làm thiếp với hắn. Nên chỗ này là Thần Châu, quan
viên lớn nhất là Tứ Phẩm Thứ Sử Hoa đại nhân, những mà biểu muội. Ngự Sử Đại Phu đến đây như vậy, cũng là cho Hoa gia , cũng làm cho Hoa gia
không xong, tự nhiên Cổ Lang cũng nhúc nhích không được.

Bất quá ngoài mặt vẫn là khách đến thăm, Cổ Lang đày nhiệt tình đưa Uông Vân
Phong đi vào, vừa mới dâng trà, Uông Vân Phong liền nói thẳng ý đồ đến
đây.

"Lần này ta đến là vì việc tư. Không biết quý phủ Cổ đại nhân có một vị là Hạ cô nương phải không."

Cổ Lang ngẩn người. Hạ Lệnh Mị nói dễ nghe là ân nhân cứu mạng của hắn,
nên cuối cùng không có nói cho người ngoài biết. Một quan Ngũ Phẩm trên
đường đi nhậm chức được một nữ tử giang hồ cứu giúp, nói ra sẽ bị người
chê cười. Cổ đại nhân ông cũng sẽ uất ức, người khác là anh hùng cứu mỹ
nhân, người ta khen ngược lại, mỹ nữ cứu anh hùng, còn bị mỹ nữ đùa giỡn một phen muốn lấy thân báo đáp, chặc, nói ra thật sự là đã đánh mất
hình tượng đại trượng phu rồi.

Hắn cười hắc hắc nói: "Đây là Cổ
phủ, bên trong phủ chỉ có người nhà và tôi tớ Cổ gia ta, nào cô gái họ
Hạ nào." Hắn tiếp sát vào Uông Vân Phong, "Chẳng lẽ phủ Uông đại nhân
lại lạc mất người nào?”

Uông Vân Phong đã sớm dự đoán được đối
phương sẽ không chịu nói thật, vẫy tay, Quyển Thư lập tức đưa ra một cái hộp gỗ Đàn dài, bên trong có một bức vẽ tinh xảo. Cao lớn tuấn mã,
tranh mỹ nữ diễm lệ đẫy đà nháy mắt chiếm lấy tầm mắt người, bút họa
sinh động, màu sắc tươi đẹp, làm cho người ta hoa mắt mê thần, đúng là
thiên kim tiểu thư.

Ánh mắt Cổ Lang sáng ngời, đang chuẩn bị vươn tay cẩn thận nghiên cứu một chút, Quyển Thư nhanh nhẹn thu lại, Uông
Vân Phong uống trà: "Cổ đại nhân..."

Cổ Lang ảo nảo, ngón tay run lẩy bẩy : "Ha ha, trong phủ đích xác có một vị Hạ cô nương."

Uông Vân Phong gật gật đầu: "Phiền toái mời nàng ra gặp một lần."

Cổ Lang do dự.

Uông Vân Phong đặt cốc trà xuống: "Có chút không tiện sao?"

Quyển Thư đem cuốn tranh lại, Cổ Lang: "Tiện, dĩ nhiên tiện." Gặp một lần mà
thôi, dù sao là ở Cổ gia, Uông Vân Phong cũng không thể làm gì hăn. Hơn
nữa, nhìn tư thế này của Hắn là tìm phiền toái cho Hạ Lệnh Mị, Cổ Lang
không thay người chịu tiếng xấu làm lý tưởng cao cả, để hắn gặp Hạ Lệnh Mị một lần, bản thân có thể được một bức tranh cổ, vì sao mà không
làm.

Lúc nha hoàn đến tiểu viện Hạ Lệnh Mị, chính là gặp chủ tớ các nàng đang dạy bảo nhau.

Cái chim yến danh là Phi Dao đứng trên mặt đất, trước mặt nó là lan
can, là phi đao cái kia yến chim cắt đứng trên mặt đất, nó trước mặt có vài bậc lan can, mỗi bậc cáo hơn, bậc cuối cùng là cái song sắt, mặt
trên quấn quanh một vòng vải dầu, điểm bắt đầu bị đốt lửa bốc cháy, nối
một giỏ trúc đóng bửa bên trong có mấy con chim sẽ. Có lẻ lửa cháy lớn
quá, các Tiểu Tước líu ríu không ngừng, có con đạp nước muốn bay ra
ngoài, cso cọn bị chim Yến đối diện đứng oai hùng bị dọa làm cho choáng
váng, có con trực tiếp bổ nhào giả chết muốn tráng được kiếp nạn này.

Phi đao ủy khuất lui vào bên trong bả vai, bất chợt nhìn xem công việc thực sự ở xa mà nuốt nước miếng, bất chợt tối tăm nhìn chằm chằm vào lửa
cháy trên lan can than thở.

Hạ Lệnh Mị ngồi trên ghế dựa
Thanh Đằng, đong đưa qua lại, đợi đến lửa trên lan can cháy càng lúc
càng mạnh, liền vươn roi San Hô đánh vào mông Phi Đao: “Nhảy.”

Phi đao ủy khuất, kêu hai tiếng đối với chủ nhân của mình.

Hạ Lệnh Mị hừ: "Cho ngươi tìm thức ăn hoang dã, ăn như thế mập ra đến bay
cũng không xong." Một cây roi vút vừa xong, vừa vặn gần cánh Phi Đao,
Phi Đao sợ tới mức đạp đạp cánh tại chổ lại bật nhảy đạp nước không bay
lên.

Nha hoàn tiến đến bên cạnh Tụ Ngọc, nhỏ giọng hỏi: "Hạ cô nương đang làm cái gì?"

Tụ Ngọc lườm nàng một cái: "Giảm béo."

"A?"

"Ba tháng ngắn ngũn Phi Đao liền mập lên năm chân, cô nương sợ nó béo tìm
không được người trong sạch xuất giá, hiện tại chính là giảm béo cho
nó."

Nha hoàn nghi hoặc: "Này chim chóc cũng muốn xuất giá?"

Tụ Ngọc khinh bỉ: "Ngươi đều phải lập gia đình, nó tại sao không thể gả.
Phi Đao nhà chung tôi là chim Yến có tiếng là mỹ nhân trong tộc.” Nàng
xoay người nhìn nhìn đối phương, hỏi: "Tìm cô nương có việc?"

Nha hoàn nhanh chóng giải thích lý do. Tụ Ngọc hỏi đối phương người tới họ
là ai, nha hoàn lắc đầu; Tụ Ngọc hỏi lại ý đồ của đối phương đến đây,
nha hoàn cũng lắc đầu; Tụ Ngọc hỏi: "Ngươi có biết cái gì?"

Nha hoàn vô tội nháy mắt: "Ta chỉ biết là đại nhân nhà ta để cho Hạ cô nương đi gặp khách"

Tụ ngọc hận không thể dùng Phi Đao đè chết nàng.

Người cổ đại xem tiểu thư nhà nàng là nha hoàn sao, có thể tùy tiện sao bảo.
Còn lúc gặp khách, có cô nương nhà nào lại tùy tiện đi gặp người ngoài
chứ. Cô nương nhà nàng là hành tẩu giang hồ, phần lớn thời gian cũng đều đọi mũ ô sa, ngồi trong xe ngựa, nhiều nhất là đến nơi núi hoang vắng
mới tự mình cởi ngựa. Người Cổ gia này cũng không hiểu nhiều quy củ,
hoặc là từ lúc đầu bọn họ đã không tôn trọng cô nương nhà nàng rồi.

Tụ Ngọc đè nặng không vui, tiến đến bên cạnh Hạ Lệnh Mị thưa chuyện, quả
nhiên, Hạ Lệnh Mị không đồng ý gặp người xa lạ. Nha hoàn chu mỏ, cảm
thấy Hạ cô nương này làm giá quá lớn, bất quá chính vì cái cao ngạo này
mới không làm lão phu nhân thích. Lão phu nhân không thích, các nàng nha hoàn tự nhiên cũng không chịu tốn nhiều tâm tư, vui vẻ chạy tới chạy
lui nói chuyện.

Không lâu sao, lại thêm một mụ già đến mời Hạ Lệnh Mị, chỉ nói là có vị Đại Quan Nhân muốn gặp nàng.

Hạ Lệnh Mị đã đứng lên vung roi ép Phi Đao luyện nhảy lên, nhảy qua một
cái lan can liền cho một viên đậu, nhảy không qua liền đánh một roi. Phi Đao vừa ăn no chán chê vừa giảy dụa trong địa ngục nóng bỏng, nhảy qua
một cái lan can liền đau khổ la lên một tiếng, Roi Hạ Lệnh Mị rung lên
uy hiếp một chút, Phi Đao cũng chỉ có thể cất giữ vẻ mặt bên trong tiếp
tục kế hoạch giảm béo.

Lão mụ tử bị trường tiên của Hạ Lệnh Mị
dọa sửng sốt, tâm can phèo phổi đều muốn trào ra ngoài, ánh mắt mọc trên đầu phát biểu với nàng ăn nhờ ở đậu phải biết đúng mực: “Cô nương,
ngươi đến cùng là ở tại trong nhà đại nhân của chúng tôi, đại nhân nói
cái gì dù là ý kiến to lớn cô nương cũng phải nghe theo, đi làm đàng
hoàng tử tế. Ngươi cho Cổ gia thể diện, Cổ gia cũng sẽ nhớ tới ý tốt của ngươi, cho ngươi ở nơi này yên ổn thoải mái.” Nhiều năm là người hầu
tôi tớ cho Lão phu nhân, bọn họ nhìn không quen mắt hồ ly tinh yêu khí
mãnh liệt tác quái, cho rằng cứu Cổ đại nhân một mạng là có thể ở Cổ phủ tác oai tác quái mượn oai hùm. Trong ngày thường thì thôi đi, bây giờ
Cổ đại nhân muốn nàng đi gặp khách còn muốn tam thôi tứ thỉnh, còn gì là đức hạnh.

Hạ Lệnh Mị tựa hồ là lần đầu tiên nhìn thấy thái độ
quá đáng của người ở Cổ gia đối với bản thân mình, đương nhiên, có lẽ
trước kia đã rất nhiều lần, bất quá đều bị hai nha hoàn của mình gánh
chịu thay.

Nàng cười khẽ hai tiếng, từ nhỏ đã được dạy dỗ khiến cho nàng không đi so đo với tôi tớ, huống chi là đi tranh luận.

Nàng bảo Tụ Ngọc "Ngươi đi theo nhìn một cái." Nói xong, lại cầm một viên
đậu ném vào trên người Phi Đạo đang nhân cơ hội lười biếng: "Đừng ngừng, chim mập."

Tụ Ngọc đi khoảng một ly trà, lúc đi là một người,
tới bây giờ lại là ba người. Người dẫn đường đầu tiên là Cổ Lang, người
đi giữa kia sao mà quen thuộc như vậy, cư nhiên là….

"Uông Vân Phong!" Hạ Lệnh Mị trừng to mắt.

Cách đó không xa Phi Đao giống như bị kim châm, rồi đột nhiên thét chói tai, quạt cánh rộng, liên tiếp năm sáu lần mới bay lên, xông tới hướng Uông
Vân Phong đang đi đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui