Nương Tử Xin Dừng Tay

Kỷ Lâm Oanh đợi Hứa Dương xuống khỏi ngọc bay, còn chưa kịp chào hỏi, lập tức đằng không mà lên, bay về phía đông.

Hứa Dương ngẩn người, ngược lại có chút ngượng ngùng. Hắn gãi gãi cái cằm, thầm nói "Hướng nàng vốn định đi là hướng ngược lại, vì đặc biệt đưa mình đi một chuyến đến đây. Quay về phải mời nàng một bữa vậy."

Tiếp theo, hắn xoay người quay lại, nhìn lên và thấy trước mặt mình là một cung điện khổng lồ chỉ có hai tầng nhưng diện tích còn lớn hơn cả một sân bóng đá, trên lối vào chính là một tấm bảng khổng lồ bằng gỗ màu ghi khắc ba chữ to "Phồn Trân Điện".

Ở phía đông của Phồn Trân Điện là một không gian mở rộng lớn được bao quanh bởi những cây tuyết tùng, nó có thể rộng hàng trăm mét vuông và cực kỳ bằng phẳng, rõ ràng là đã được ai đó tu sửa cẩn thận qua.

Lúc này trời còn chưa sáng nhưng hàng trăm đệ tử từ các Phong khác đã tề tựu về đây, mặc dù không nghe thấy tiếng la hét nhốn nháo nhưng đám đông vẫn rất náo nhiệt.

Trong số các đệ tử bán đồ, có người thì kê một chiếc bàn gỗ nhỏ bày vật phẩm trên đó để bán, có người thì lại trải một mảnh vải ra đất, liền coi như là quầy hàng. Điều đặc biệt nhất là có người thì lại cầm những thứ muốn bán trong tay, cắm cọng cỏ lên chúng và bắt đầu buôn bán.

Hứa Dương hiện nay nghèo rớt mồng tơi, chỉ có thể bán những gì mình có đi trước rồi thu về một số kinh phí để mua hàng.

Hắn đại khái đi một vòng quanh "Khu chợ", bị lóa mắt bởi tất cả những thứ mà hắn chưa từng thấy bao giờ —— một viên đá mài mực bay vù vù và lơ lửng trên đầu một tên đệ tử thanh sam, toát ra những tia u ám, hẳn là một kiện linh văn khí.

Còn có con cóc màu bạc, thè lưỡi ngoáy vài cái vào vết thương của ai đó, vết thương sẽ lập tức kết vảy.

Một tòa tháp nhỏ với ngọn lửa phun ra không ngừng từ cửa sổ và cửa ra vào.

Một cây nấm "Linh Chi" biết đi lại, tản ra mùi thuốc kỳ dị.

Các túi màu xám có thể phân tán thành cát mịn, rồi lại có thể tụ tập lại thành một thể phồng lên trong gió ngay lập tức...

Khi Hứa Dương đang kinh thán không thôi, nhưng cũng nhận thấy rằng "Gian hàng" tốt sớm đã có người chiếm mất.

Một lúc sau, hắn tìm thấy một khoảng trống trong một góc.

"Thôi ở chỗ này đi." Hắn bày những thứ tìm được từ chỗ bọn thổ phỉ cách đây không lâu xuống đất, bên cạnh có cắm vài cọng rơm, rồi hắng giọng hét lớn, "Anh em bà con cô bác qua xem một chút đi a!"

Âm thanh la hét đặc biệt rõ ràng bên ngoài Phồn Trân Điện yên tĩnh, và nó ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.

Chỉ là khi mọi người nhìn thấy con dao găm sắc bén trước mặt Hứa Dương, sách ảnh không có bìa, hàm răng vàng lớn, đôi mắt hổ phách giả, đầu gậy ba tong,… đều nhíu mày lắc đầu, nhưng ánh mắt sẽ dừng lại ở trên khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của hắn thêm một hồi.

Sau khi đợi hồi lâu, cuối cùng một đệ tử ngoại môn cũng đến mua cái bình ngọc nhỏ mà Đỗ Hoằng dùng để đựng thứ chất lỏng màu tím đen với một phân Thanh Linh Dịch.

Hứa Dương tiếp nhận bình sứ đối phương đưa tới, chỉ vào hàng hóa khác, nhiệt tình chào hàng nói "Ngươi xem có muốn mang theo thêm thứ gì trở về nữa hay không, khuyến mại giảm giá, giá siêu rẻ."

Đệ tử ngoại môn kia liếc mắt nhìn qua, lúng túng nói "Vị sư đệ này, những thứ này... ta sẽ chỉ đường giúp cho ngươi vậy, ra khỏi sơn môn phía tây có một người bán hàng rong thu gom đồ cũ hỏng, cũng chỉ có nàng mới có thể thu mua bất cứ thứ gì."

Hứa Dương thấy mấy người bên cạnh nghe vậy cũng khẽ gật đầu, đành phải thở dài, cất đồ đạc đi, cầm chặt lấy Thanh Linh Dịch duy nhất, bắt đầu mua sắm những thứ mình cần.

Rất nhanh, hắn nhìn thấy một "Nồi sắt lớn" và ngay lập tức dừng lại —— vấn đề thức ăn là ưu tiên hàng đầu.

Hắn bước lên hỏi giá, người bán duỗi một ngón tay, cười tủm tỉm nói "Bán cho những người khác sẽ là một khắc hai phân Thanh Linh Dịch, nhưng nếu là sư đệ ngươi muốn, thì một khắc là được."

"Vãi cức!" Hứa Dương suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi, "Một cái nồi sắt bán một vạn bảy ngàn lượng?!"

Người bán sắc mặt có chút không vui, ""Nồi sắt" gì? Cái này được làm bằng thép đen, có thể dùng để nấu chảy các vật liệu luyện khí khác nhau, đây đã là giá cực thấp rồi!"

"Không mua nổi."

Hứa Dương trực tiếp xoay người rời đi, đi một vòng thật lâu cũng không có nhìn thấy những người bán nồi khác, mà lại nhìn thấy một cái lồng phía trước người nào đó nhốt một con "Heo rừng đỏ" có sừng dài ở trên đầu.

Yêu thú? Hắn bước nhanh về phía trước, hỏi người kia nói "Đây là yêu thú mấy giai? Giá bao nhiêu?"

Người bán vội vàng nói "Đây là Xích Quỷ Tru tam giai, chỉ cần ba khắc năm phân Thanh Linh Dịch."

"Rẻ một chút đi?"

"Sư đệ muốn xuất bao nhiêu?"

"Một phân được không?"

"..." Người bán lườm hắn một cái, quay đầu không thèm đáp lời nữa.

Hứa Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục lang thang khắp chợ, ngược lại là rất nhanh đã thăm dò ra được giá hàng.

Nếu nói tới yêu thú, thì nhị giai phần lớn cần một khắc năm phân, tam giai ba khắc năm phân đến bốn khắc, tứ giai năm khắc đến sáu khắc Thanh Linh Dịch.

Về phần những loại đan dược, phù triện thậm chí là linh văn khí, thì giá lại càng kinh khủng hơn.

Hắn không khỏi lắc đầu nói "Thứ nào cũng không tệ, chỉ có giá thật sự là không chịu nổi..."

Nữ đệ tử vừa báo qua giá bán yêu thú cùng hắn kia nói "Vị sư đệ này, con đà điều ba mắt này của ta năm khắc Thanh Linh Dịch cũng là không đắt rồi. Ngươi có thể đi Ngự Dị Điện hỏi một chút, yêu thú công dụng tương tự, cũng phải hơn sáu khắc..."

Hứa Dương nghe được ba chữ "Ngự Dị Điện", trong lòng không khỏi khẽ động, đúng a, đó là nơi tông môn chịu trách nhiệm thu phục yêu thú, tại sao lại không đến đó để mua yêu thú nhỉ?

Điều quan trọng nhất là, Trình Bình không phải là người của Ngự Dị Điện sao? Lần trước nàng thế nhưng là đã đáp ứng, có chuyện gì cứ việc đi tìm nàng.

"Hứa sư thúc! Thế mà lại tìm thấy được ngươi rồi!"

Trong đám người bỗng nhiên truyền ra tiếng kêu, Hứa Dương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Ca đầu đầy mồ hôi đang chạy về phía mình.

"Hả? Có chuyện gì sao?"

Lý Ca thở hổn hển nói "Trầm sư tổ bảo đệ tử truyền người đi đến chỗ nàng, nhưng sáng sớm đã không thấy bóng dáng của người đâu. Cũng may gặp được Kỷ sư thúc, mới biết người đã tới Phồn Trân Điện. Mau theo đệ tử trở về đi!"

"Sư phụ tìm ta?" Hứa Dương trong lòng tự nhủ dù sao ở chỗ này cũng không mua nổi cái gì, lúc này vung tay lên đối với Lý Ca, "Được, vậy chúng ta đi thôi. Lấy ngọc bay của ngươi ra."

Lý Ca thấy Hứa sư thúc tự nhiên nhảy lên ngọc bay của chính mình, vội vàng nói "Sư thúc, người vừa mới vào tông môn, hẳn là những việc vặt sẽ quấn quanh thân. Người có thể đưa phù bài giao cho đệ tử, đệ tử sẽ thay mặt người đi lĩnh ngọc bay."

"Hả? Thứ này có thể lĩnh được sao?"

Lý Ca kinh ngạc nói, "Người của Vụ Đức Điện không nói cho sư thúc sao? Sau khi đăng ký đệ tử nội môn xong, là có thể lĩnh một mảnh ngọc bay ở Tư Cần Điện."

Trong lòng Hứa Dương lắc đầu, con hàng Tôn Ích này hôm qua tán gẫu nói phét chém gió cùng ta, nhưng lại không có nói ra chuyện quan trọng nhất.

Hắn lấy phù bài ra giao cho Lý Ca, "Vậy thì làm phiền Lý sư điệt rồi."

"Hứa sư thúc đừng khách khí."

Không bao lâu, hai người bay trở về Hồng Vân Phong.

Trầm Thiên Mục đã sớm đợi sẵn trên khoảng đất trống trước nơi ở của mình, phất tay để Lý Ca rời đi, sau đó sắc mặt lập tức nghiêm nghị đối với Hứa Dương, nói "Hôm qua ta đã nói với ngươi như thế nào? Buổi sáng mỗi ngày sẽ phải chỉ điểm ngươi tu luyện, ngươi lại chạy đi đâu thế hả?

"Lấy tư chất của ngươi, không xuất ra gấp trăm ngàn lần cố gắng so với người khác, thì trong vòng mười năm làm sao có thể đột phá đến Thất Mạch cảnh cực hạn?!"

Hứa Dương trong lòng đau khổ nói, dù sao cũng phải nhét đầy cái bao tử trước rồi mới tu luyện chứ? Ta còn chưa có ăn điểm tâm đây nè...

Nhưng hắn liếc nhìn sắc mặt Trầm Thiên Mục, đành phải làm loại kiểm điểm, vái một cái thật sâu nói "Đệ tử khắc ghi trong lòng, sau này sẽ không đến trễ nữa."

"Được rồi, bắt đầu tu luyện đi." Trầm Thiên Mục sắc mặt hòa hoãn một chút, "Trước tiên ta sẽ truyền cho ngươi công pháp cơ bản của tông môn, « Huyền Thiên Kinh ». Huyền Hoa tông ta chính là bằng vào bộ công pháp chí cường này, mới có thể đứng sừng sững không ngã hơn nghìn năm, sinh sôi nảy nở."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui