Nương Tử, Xin Nhẹ Chút

Lăng Dạ Tầm vô thức che chắn Đường Thải Nhi ở sau
lưng, dẫn đầu ra khỏi phòng trúc.

Chỉ thấy dưới thác nước phía xa, một nam tử thân cao
tám thước, nhìn thẳng một đường thấy mái tóc đó. Hắn mặc một bộ thanh sam, một
lớp áo choàng sa mỏng, nhìn từ xa, làm cho người ta ngạc nhiên chính là mái đầu
bạc trắng không tạp chất. Bộ dạng sừng sững trong gió như thế, nhìn rất giống
tiên nhân.

Đường Thải Nhi nhìn đến ngây ngốc, nhưng giây tiếp
theo ánh mắt liền căng thẳng. Ý thức được nơi này vì sao lại có người vào được!
Chẳng lẽ người trước mắt chính là kẻ đã giết cha mẹ mình? ! Đang suy tính, móng
tay đã tẩm độc, lắc mình một cái, đánh tới hướng đối phương.

Người vừa tới hiển nhiên không có nội lực mà cũng
chẳng có công phu, thấy Đường Thải Nhi tấn công, hơi lui lại mấy bước, châm độc
trong tay chợt lóe, liền bắn hướng Đường Thải Nhi.

Chẳng qua là hắn không ngờ tới, nếu luận thi châm,
Đường Thải Nhi so với hắn còn cao tay hơn. Lúc này vững vàng nắm được độc châm,
một tay khác đã khóa hầu kết của người tới.

Lăng Dạ Tầm phi thân tới, thản nhiên nhìn Đường Thải
Nhi, mềm mỏng trách mắng: "Lần sau, không được ném mạnh như vậy." Nếu
đối phương có võ công cao không lường được, lúc này, chẳng phải nàng đã bỏ mạng
dưới chưởng của kẻ khác sao?

Hai mắt người nọ chớp chớp vẫn yên ả như mặt nước, rồi
không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Đường Thải Nhi. Trên mặt không hề có vẻ sợ
hãi, giống như lúc nãy mạng treo lơ lửng là người khác không phải hắn.

"Ngươi là ai?" Dưới tay Đường Thải Nhi hơi
dùng sức, ép hỏi.

Người tới cười cười, mở miệng hỏi: "Là Thải Nhi
sư muội sao?"

"Ngươi? !" Đường Thải Nhi sửng sốt, quét nam
tử trước mặt từ trên xuống dưới.

"Tại hạ Ưng Thiên Ngô, chính là đại đệ tử của
Giang Vô Nhai." Giọng của Ưng Thiên Ngô rất êm ái, như gió xuân lướt nhẹ
qua mặt.

Đường Thải Nhi và Lăng Dạ Tầm ăn ý liếc mắt nhìn nhau,
lại nói: "Huynh, vì sao lại ở đây?"

Ưng Thiên Ngô cười cười, cúi đầu nhìn Đường Thải Nhi
đang khóa tay của mình. Sau đó Thải Nhi mới ý thức được, lúng túng thu tay về.
Nghe đối phương nói: "Ta tìm sư phụ."

"Tìm sư phụ?"

"Thực không dám giấu giếm, gia sư đã mất tích gần
nửa năm, không có tin tức nào. Tới đây quấy rầy, cũng là hành động bất đắc
dĩ." Ưng Thiên Ngô quay đầu, nhìn về phía hai mộ phần bằng đá kia, im lặng
thở dài, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Đường Thải Nhi cười nói: "Sợ là sư huynh phải
thất vọng ra về rồi, Giang sư bá không có ở đây."

"Ừ."

Lăng Dạ Tầm nhìn đối phương, giây tiếp theo ánh mắt
bỗng sắc bén, hơi dâng lên sát ý.

Ưng Thiên Ngô nhạy bén phát hiện, xoay đầu lại lui về
phía sau mấy bước. Chân mày hơi nhíu lại nhìn Lăng Dạ Tầm, thầm nghĩ sát khí
của người này quá nặng. Tại sao Thải Nhi sư muội lại ở đây với hắn?

Trước đó vài ngày có suy đoán rằng, đệ tử của Giang Vô
Nhai đã đồng ý dốc sức vì phủ Thái tử. Người trước mắt, dùng có lợi, không có

hại.

Đường Thải Nhi đến gần, chắn trước mặt Ưng Thiên Ngô,
cười nhìn Lăng Dạ Tầm: "Dạ Nhi, không thể."

Lăng Dạ Tầm trầm giọng nói: "Sao?"

Đường Thải Nhi biết rõ Lăng Dạ Tầm gần như đã nhớ lại,
hắn ngoài là Dạ Ngu Ngốc ra, còn là người nhà Đế vương. Nếu bắt hắn không
tranh, không đoạt, không mưu tính, là không thể.

Đường Thải Nhi quay đầu lại, nhìn về phía Ưng Thiên
Ngô, hỏi: "Sư huynh hiện giờ đang dốc sức vì ai?"

Ưng Thiên Ngô không hiểu lắm, nhưng trên mặt vẫn là
gió êm sóng lặng, "Du tẩu tứ phương, không dốc sức vì ai cả."

Đường Thải Nhi gật đầu, lại hỏi: "Nếu như triều
đình chiêu hàng, không biết tâm ý của sư huynh như thế nào?"

"Không đi." Ưng Thiên Ngô lạnh nhạt nói,
"Thiên Ngô sinh ra ở giang hồ, nhất định sống ở giang hồ."

Đường Thải Nhi vui vẻ vỗ vỗ vai hắn, cất cao giọng
nói: "Không hổ là sư huynh nhà ta." Một giây kế tiếp, thân thể liền
bị Lăng Dạ Tầm lôi ngược trở lại.

"Dạ Nhi, ngươi xem, huynh ấy không có uy
hiếp."

"Chỉ sợ vạn nhất. . . . . ."

"Sẽ không, đúng không, sư huynh?" Đường Thải
Nhi hướng về phía Ưng Thiên Ngô dí dỏm nháy mắt, làm ám hiệu.

Mắt Ưng Thiên Ngô khẽ cong, lộ ra nụ cười mê người,
thản nhiên gật đầu một cái.

"Hai vị ở đây lâu chưa?" Đến phiên Ưng Thiên
Ngô đặt câu hỏi. Mắt hắn màu nâu nhạt nhìn lướt xung quanh, cuối cùng rơi trên
người Đường Thải Nhi.

"Không lâu, ta cũng mới về mấy ngày." Đường
Thải Nhi nói xong, theo bản năng nhìn về phía mộ phần của cha mẹ.

Ưng Thiên Ngô khẽ cau mày, xoay người cất bước đi tới,
đưa tay sờ sờ bài vị trên có khắc chữ, lại nhìn bùn đất đã sớm khô quắt. Trong
lòng nhất định có cân nhắc, nhưng không tiện hỏi nhiều, bèn quỳ gối trước mộ
phần, rất cung kính dập đầu ba cái.

"Ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ, báo thù cho cha
mẹ." Đường Thải Nhi đi tới trước mộ phần, căm hận nói.

Lăng Dạ Tầm suy nghĩ kĩ chốc lát nói: "Liệu hai
vị tiền bối có kẻ thù nào không?"

Đường Thải Nhi lắc đầu, cũng không biết. Lại thấy lúc
này hai mắt Ưng Thiên Ngô vừa động, lãnh đạm nói: "Theo ta được biết, nếu
bàn về cừu gia, sợ chỉ có một."

"Ai?"

"Cũng là chuyện hơn mười năm trước, Giang thành
Hồng Diệp sơn trang." Tiếng của Ưng Thiên Ngô rất nhẹ, nhưng rõ rang vẫn
nghe được một tia ưu thương.

Đường Thải Nhi không rõ nguyên cớ, lắc đầu nói:
"Cha mẹ xưa nay không cùng người khác kết thù kết oán, làm sao lại. . . .
. ."

Ưng Thiên Ngô ngẩng đầu nhìn nàng một cái, tiếp tục
quỳ gối trước mộ phần. Bóng lưng nhìn qua rất gầy yếu cũng không có sức lực,

mái tóc trắng lúc này có một ít xõa xuống dưới, mềm mại như thác nước mùa thu,
trong veo đổ xuống.

"Cụ thể là chuyện gì, ta cũng không biết, chẳng
qua là có nghe sư phụ tiếc hận, nói hai người Đường Sư bá thiếu Hồng Diệp sơn
trang mấy chục mạng người."

Cơ thể Đường Thải Nhi run lên, suýt nữa ngã xuống.
Lăng Dạ Tầm vững vàng đỡ nàng từ phía sau, tròng mắt âm trầm nhìn về phía Ưng
Thiên Ngô: "Sư phụ ngươi vì sao nhắc tới chuyện này với ngươi?"

Ưng Thiên Ngô liếc mắt nhìn Lăng Dạ Tầm, lại quay đầu
lại, "Việc này nên hỏi lão nhân gia."

Đường Thải Nhi cười mỉa, vuốt ve ngực Lăng Dạ Tầm, sợ
rằng lão nhân gia đã bị sư huynh có khí chất vân đạm phong thanh* này làm cho
bảy lỗ** chảy máu rồi.

(*Vân
đạm phong thanh: Nhẹ nhàng hờ hững thanh khiết như mây mỏng)

(**Bảy
lỗ: Hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng)

Ưng
Thiên Ngô đứng dậy, bàn tay phủi nhẹ bùn đất dính dưới vạt áo. Sợi tóc tuyết
trắng thuận thế rũ xuống, lại bị hắn hất ra sau lưng.

Thật đẹp, xinh đẹp không nhiễm khói lửa nhân gian.

Đường Thải Nhi híp mắt, cảm khái như thế.

Lại ngẩng đầu thấy Đường Thải Nhi và Lăng Dạ Tầm đều
đang nhìn hắn, không khỏi ngẩn người. Nhìn lướt qua sợi tóc tuyết trắng của
mình, thờ ơ cười nhạt nói: "Bị trúng độc, nên tóc bạc trắng."

"Sư huynh, Thải Nhi có một chuyện muốn hỏi."

Ưng Thiên Ngô liếc nhìn Lăng Dạ Tầm, cười nói:
"Muội nói đi, chẳng qua là, Thải Nhi đừng nói quá nhiều, ta lo lắng, kiếm
của hắn sớm muộn hì cũng lấy tính mạng ta."

Đường Thải Nhi liếc mắt nhìn Lăng Dạ Tầm sau lưng, lại
thấy khóe miệng hắn cong lên nụ cười thật nhạt, "Làm sao được, người là sư
huynh của Thải Nhi, cũng là người trong nhà."

"Coi trọng Thiên Ngô rồi." Ưng Thiên Ngô dịu
dàng nói, đôi mắt dài nhỏ híp lại, hàm chứa ý cười, "Thải Nhi muốn hỏi
điều gì?"

"Giang sư bá còn thu đồ đệ khác đúng không? Lớn
tuổi hơn ta. . . . . ."

Ánh mắt Ưng Thiên Ngô có chút hoảng hốt, không đáp mà
hỏi ngược lại: "Vì sao Thải Nhi hỏi như vậy?"

"Thực không dám giấu giếm, trước đó vài ngày, có
một nữ tử tới tìm ta, tự xưng là sư tỷ của ta. Cha mẹ ta cả đời không thu đồ
đệ, cho nên đoán rằng chắc là đồ đệ của Giang sư bá."

Ưng Thiên Ngô rũ hai mắt xuống, suy nghĩ chốc lát lại
nói: "Nàng kia đang ở đâu?"

Đường Thải Nhi liếc nhìn Lăng Dạ Tầm, người sau nói
tiếp: "Người này chắc là phục vụ cho đương kim Thái tử."

Ưng Thiên Ngô suy tư trong chốc lát, lại vẫn không trả
lời vấn đề của Đường Thải Nhi, nhưng câu trả lời đã rõ mồn một, người này tất

nhiên có tồn tại, mà lại là người Ưng Thiên Ngô biết.

Đường Thải Nhi còn muốn hỏi, lại nghe Ưng Thiên Ngô
dịu dàng nói: "Thải Nhi, ta cũng không thể xác định người này là ai, bây
giờ cũng không tiện kể."

"Vậy. . . . . ."

Lăng Dạ Tầm đè bả vai Đường Thải Nhi, nói: "Hắn
không chịu nói, thì đừng hỏi."

Đường Thải Nhi nhún vai một cái cười nói: "Được
rồi, dù sao, còn có thể gặp lại mà." Lời này thoải mái nói xong, lại làm
cho ánh mắt Lăng Dạ Tầm âm trầm, nếu gặp lại. . . . .

"Sắc trời đã tối, tối nay sư huynh cứ ở tạm chỗ
này đi." Đường Thải Nhi đề nghị.

Kết quả là, tối nay có nhiều hơn một đôi đũa, Lăng Dạ
Tầm cũng nướng nhiều hơn một con gà.

Ngay đêm đó, Đường Thải Nhi ôm giá y nằm ở trên
giường, khóe miệng không khỏi cong lên nụ cười. Suy nghĩ một chút, tâm huyết
dâng trào mặc giá y vào, sửa sang lại búi tóc, đeo mũ phượng khăn quàng lên.
Tay nắm chặt khăn hỉ ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn Lăng Dạ Tầm của mình:
"Như thế nào?"

Lăng Dạ Tầm cười sủng nịnh, nâng cằm Đường Thải Nhi,
cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi kia, giống như chuồn chuồn lướt nước rồi lại
ngẩng đầu.

Đường Thải Nhi đỏ mặt, đẩy Lăng Dạ Tầm ra, làm nũng cả
giận nói: "Dạ Nhi thối, hỏi chàng như thế nào, chàng lại ăn đậu hủ của
ta."

"Tú sắc khả xan*." Lăng Dạ Tầm khẽ nhả ra
mấy chữ, khiến cho Đường Thải Nhi nở nụ cười.

(*
Tú sắc khả xan: sắc đẹp có thể ăn được)

Lăng Dạ Tầm nhìn hỉ phục của tân lang trong rương nói:
"Có tân nương, sao có thể không có tướng công xứng đôi chứ?" Dứt lời,
cầm hỉ phục lên, mở tay áo ra, mặc vào trong người, ngón tay khẽ cài, lại thắt
một nút, liền mặc xong một thân hồng y.

Đường Thải Nhi nghiêm túc vỗ tay cổ vũ, "Tốc độ,
tốc độ, phu quân cởi y phục rất nhanh, thì ra mặc vào cũng nhanh như vậy."

"Thải Nhi, ta nợ nàng một hôn lễ long trọng. Hôm
nay, chỉ có thể để bóng đêm làm bạn, ánh trăng làm chứng, suối nhỏ thành khách.
Nàng có bằng lòng hay không?"

Khóe miệng Đường Thải Nhi cong thật cong, nụ cười kia
làm thế nào cũng không che giấu được.

Cũng đúng lúc này, từ cửa truyền đến một tiếng cười
khẽ, hai người nhìn, hóa ra là Ưng Thiên Ngô đang đứng ở cửa nhìn hai người
cười cười.

"Nhị vị có cần hỉ bà hô mấy tiếng nhất bái thiên
địa không?" Giọng nói quạnh quẽ của Ưng Thiên Ngô vang lên trong phòng.

Đường Thải Nhi mặt mày đỏ bừng, ho khan mấy tiếng
không trả lời.

Lăng Dạ Tầm cười cười, rút khăn hỉ trong tay Đường
Thải Nhi ra. Đường Thải Nhi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, gió nhẹ lướt
qua, khăn hỉ đã trùm lên đầu.

"Làm phiền Ưng công tử." Lăng Dạ Tầm hướng
về Ưng Thiên Ngô nói một câu, lại cúi đầu, thì thầm bên tai Đường Thải Nhi,
"Nương tử, chúng ta đi thôi."

Gió nhẹ chợt nổi lên, thổi bay giá y đỏ thẫm, khăn
cưới phiêu động, lộ ra kiều dung của mỹ nhân.

Hoa đăng pháo hoa, chậm rãi cháy, soi con đường bái
hôn.

Không chiêng trống, không kèn thổi hỉ nhạc, không kiệu
hoa đẹp đẽ vững vàng đi trước. Chỉ có đôi tay kia, lẳng lặng nắm chặt tay mình,
từng bước đi xuống thềm trúc.


Tân lang thỉnh thoảng quay đầu lại, ý cười trong mắt,
nhìn chăm chú vào đôi mắt đang cong lên dưới lớp khăn hỉ.

Như thế gặp nhau, như thế yêu nhau, như thế gặp lại,
cứ như thế, bên nhau trọn đời.

Đêm thu, rất lạnh. Bên trong hẻm núi, ánh trăng phủ
kín.

Nhưng cùng nắm tay như vậy cũng thật ấm áp, ấm đến nỗi
khiến hai mắt Đường Thải Nhi hoen đỏ. Câu nói đùa đã thành sự thật, từng chơi
đùa đã thành thật lòng. Trời xanh thích đùa giỡn con người, Đường Thải Nhi lại
muốn hét thật to, muốn nói trời xanh đối đãi nàng không tệ.

Cước bộ dừng lại trước mộ phần, xoay người qua, hai
người đối diện nhau.

Gió thổi, đem vạt áo của nàng phủ lấy giày của hắn.
Buông tay ra, hai người hơi lui về phía sau, tim lại càng đập mạnh.

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai:
"Nhất bái thiên địa."

Tân lang nhìn tân nương cười, ánh mắt kia có rất nhiều
cảm xúc, không nói rõ ra, nhưng lại rõ rang hiểu được, đó là một chữ “Tình”.

Cả hai xoay người hướng ánh trăng dưới dòng suối, ăn
ý, khom người cúi đầu.

"Nhị bái cao đường."

Xoay người, mặt hướng trước mộ phần, hai người đều
dừng một chút. Đường Thải Nhi ngẩng đầu nhìn mắt Lăng Dạ Tầm, nhoẻn miệng cười.

”Cha mẹ từng nói qua, phải tận mắt nhìn ta mặc giá y
đỏ thẫm, gả cho phu quân.”

Đường Thải Nhi cười cười, cùng Lăng Dạ Tầm, cung kính
cúi đầu.

Hai mắt Ưng Thiên Ngô cũng nhuộm đầy vui vẻ, nhìn tân
nhân trước mắt, tự đáy lòng phát
ra câu chúc phúc, "Phu thê giao bái."

"Thải Nhi, có nguyện gả cho ta?"

Nguyện ý, ta nguyện dùng cả đời bầu bạn bên cạnh
chàng, chỉ vì biết quân thâm tình không đổi, ta cũng như vậy.

Đối diện nhau cúi đầu, ánh trăng càng rõ, gió thu càng
mềm.

Lăng Dạ Tầm chậm rãi đưa tay, nhấc khăn hỉ lên, lộ ra
khuôn mắt đã sớm ửng hồng của Đường Thải Nhi.

Ưng Thiên Ngô cười nhạt mấy tiếng, xoay người rời đi,
để ánh trăng lại cho hai người tự thưởng thức.

"Đồ ngốc, nhìn cái gì lâu như vậy." Đường
Thải Nhi không chịu nổi ánh mắt nóng rực của Lăng Dạ Tầm, quay mặt qua chỗ
khác.

Lăng Dạ Tầm cười nhẹ nâng cằm của nàng lên, để nàng
nhìn mình, giọng êm dịu như nước: "Nhìn nương tử của ta, vừa vặn dưới ánh
trăng, càng thêm quyến rũ."

"Miệng
lưỡi trơn tru."

Lăng Dạ Tầm không rảnh tay, ôm sát Đường Thải Nhi vào
người, để nàng dán trên người mình, cúi đầu, lướt qua làn môi son kia.

Vong Xuyên cốc, vào quên đời.

Tân hôn, cỏ cây làm khách, ánh trăng làm chứng. Không
có âm mưu, không có tính toán, không có lừa gạt.

Một đêm này, bọn họ thoát khỏi tất cả vướng bận, tất
cả gánh nặng.

Nhưng, cũng chỉ có một đêm này. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận