Nương Tựa Vào Nhau

Lúc Trương Nhu Sinh về đến nhà thì Thẩm Mạt Văn không có nhà, ngược lại một mình Tiếu Tiếu ở trong phòng làm bài tập, cậu nhóc đã vào lớp một được một tháng rồi, mỗi ngày về nhà liền lấy sách trong cặp ra xem, bộ dáng không dứt ra được.

Y nhẹ nhàng đi qua xem, cậu nhóc còn che sách lại như đang giấu bảo bối.

“… Ba không thiết tha gì sách giáo khoa của con, ba con đâu?”

“Ba nhận được điện thoại thì liền ra ngoài rồi, nói tối nay không về ăn cơm, bảo chúng ta ăn trước.”

“Không về ăn cơm?!” Trương Nhu Sinh ngẩn ra, có chút thất vọng buông thõng vai, “Vậy ba con không nói chừng nào về à?”

“Dạ không, nhưng ba bảo ba lớn chiên cánh gà cho con, kho thịt và sườn để ăn, còn phải giúp con mở tivi, cho con xem phim hoạt hình một lát.” Thẩm Tiếu Tiếu nói xong rồi còn gật đầu làm như chuyện có thật vậy.

… Trẻ con luôn có thể nói dối một cách trắng trợn như thế… khóe môi Trương Nhu Sinh giật giật, búng một cái lên mặt hạt đậu nhỏ.

Có lẽ là do không có người đàn ông đó ở đây, lúc ăn cơm một lớn một nhỏ đều chẳng có sức sống như mọi khi, gẩy gẩy bát cơm, đến cả tâm trạng đấu võ mồm cũng không có.

Trương Nhu Sinh rửa bát xong liền ôm Tiếu Tiếu ngồi trên sofa xem tivi, kết quả cho đến khi đứa nhỏ cũng ngủ luôn rồi, Thẩm Mạt Văn vẫn chưa quay về, y nhìn đồng hồ đeo tay, không ngờ đã gần chín rưỡi rồi! Mà di động vẫn không có cuộc gọi đến hay tin nhắn gì từ đối phương.

Y nhanh chóng gọi hai cú điện thoại, lại không ai bắt máy, trong lòng vốn lo lắng giờ càng thêm hoảng, sau khi ôm Tiếu Tiếu vào đặt trên giường thì lại đợi thêm mười mấy phút nữa, khi thật sự không đợi được nữa chuẩn bị ra ngoài, ngoài cửa cửa vang lên tiếng chìa khóa, y xông đến mở cửa ra nhìn, quả nhiên là Thẩm Mạt Văn.

“Anh đi đâu vậy… Mạt Văn?!” Trương Nhu Sinh nói được một nửa, mới phát hiện người đàn ông có chút không bình thường, mặt đỏ đến lạ kì, cả người loạng choạng đứng không vững. Y luống cuống dìu Thẩm Mạt Văn, đối phương thuận thế ngã trên người y, trong miệng lầm bầm không biết đang nói gì, vừa nhìn thấy là biết uống say rồi.

“Ừm… Nhu Sinh?” Có lẽ vẫn còn một tia tỉnh táo, Thẩm Mạt Văn ngọng nghịu gọi một tiếng, tầm nhìn vẫn còn chút rời rạc.

“Là tôi, anh sao vậy, sao lại uống say thế!” Trương Nhu Sinh dìu người đàn ông đến sofa, đang muốn đi rót nước thì bị đối phương kéo lấy góc áo.

“…” Thẩm Mạt Văn cúi đầu, nhìn từ bên trên chỉ có thể thấy môi anh đang mím chặt lại với nhau.

Trong lòng Trương Nhu Sinh vốn dĩ vẫn còn hơi giận dữ lập tức mềm ra, vỗ vỗ bàn tay đang bấu chặt lấu góc áo y: “Được rồi được rồi, tôi không đi, chỉ rót cho anh ly nước thôi, rất nhanh sẽ về mà?”

Thẩm Mạt Văn mở miệng, lại chỉ ợ lớn một tiếng, hơi đột nhiên xông lên cổ họng khiến y khó chịu nhắm tịt mắt lại.

“Lại còn nói tôi là thanh niên choai choai…” Trương Nhu Sinh đành thở dài, nhanh chóng đi vào phòng bếp rót ly nước, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mạt Văn, quả nhiên, vừa sờ vào tay anh, đối phương liền nắm chặt lấy.

“Rất khó chịu ư?” Trương Nhu Sinh hơi đau lòng lấy mắt kính của anh xuống, để anh thoải mái dựa lên người mình.

Thẩm Mạt Văn không trả lời, chỉ cọ cọ đầu lên cổ y, bộ dáng cam chịu uất ức không thể nói, trong lòng Trương Nhu Sinh run một cái, dường như theo bản năng cúi xuống hôn lên rèm mi đang run rẩy của anh, hôn xong rồi bản thân cũng ngớ ra.

May là Thẩm Mạt Văn không phản ứng gì, mơ mơ màng màng như ngủ rồi, sau khi nghỉ ngơi một chốc rồi mới loạng choạng đứng dậy, nói muốn đi tắm.

Trương Nhu Sinh không yên tâm, sau khi giúp anh cởi áo quần, đưa vào nhà tắm mở nước, mới đi ra ngoài. Kết quả đang chuẩn bị đưa đồ sạch vào bên trong, Thẩm Mạt Văn toàn thân ướt nhẹp đã mở cửa lắc lư bước ra.

Trong phút chốc Trương Nhu Sinh cũng không biết nên đẩy y về nhà tắm hay là giúp y thay bộ đồ, giây phút mất hồn đó, đối phương đã ngã trên người y, y vô thức đỡ lấy, lúc tay chạm phải da dẻ nóng rực trơn ướt đó như kinh hãi mà run lên.

“Mạt, Mạt Văn?”

Đáp lại y chính là tiếng hít thở nhỏ nhẹ của người đàn ông, Thẩm Mạt Văn đã ngủ rồi.

Trương Nhu Sinh quàng khăn tắm lên người y, sau đó khụy xuống dùng sức ôm ngang anh lên, ôm thẳng đến giường mình.

Thẩm Mạt Văn tháo kính xuống rồi trông trẻ hơn rất nhiều so với bình thường, mặt anh vốn hơi giống mặt búp bê, lúc này mặt đỏ ửng phồng má lên, trông đặc biệt giống trẻ con.

Trương Nhu Sinh lấy tay chọc một cái, cười khẽ, y nương theo cổ đối phương nhìn xuống phía dưới một cái, rât nhanh thu tầm mắt về, hầu kết bất giác lăn một cái.

Chỉ hôn thử thôi… chắc không sao đâu nhỉ?

Dù sao anh cũng ngủ rồi, dù sao chỉ hôn một tý cũng sẽ không mất miếng thịt nào, dù sao giả bộ lỡ đụng một cái là được rồi…

Trương Nhu Sinh tìm một đống lý do cho mình, cuối cùng vẫn không chịu được cám dỗ mà nín thở cúi người xuống. Nói thật, y quả thật rất sợ khi mặt đối mặt rồi, Thẩm Mạt Văn đột nhiên mở mắt, nhưng may là đối phương ngủ rất sâu, cho đến khi môi hai người đụng nhau cũng không tỉnh lại.

Y say sưa chạm nhẹ môi đối phương, bờ môi mềm mại lại tốt đẹp luôn khiến người không nỡ từ bỏ, chỉ là chạm nhẹ như thế này khiến người làm sao cam tâm? Hôn cũng hôn rồi, tại sao không hôn sâu hơn một chút nữa? Chỉ cần một tẹo thôi cũng được rồi nhỉ?

Trương Nhu Sinh nhẹ nhàng cắn lên môi dưới căng mọng đó, đưa lưỡi ra thăm dò bên trong miệng đối phương, sau đó nhè nhẹ tách hàm răng ra hoàn toàn vói lưỡi vào bên trong, xúc cảm ẩm ướt dường như có thể khiến lượng adrenaline tiết ra càng nhanh, hình như y có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Có lẽ là miệng bị chặn hít thở không thông, Thẩm Mạt Văn nhẹ hừ một tiếng, dùng đầu lưỡi đẩy đẩy vật lạ trong miệng, hậu quả của việc này chính là khiến người đang nằm bò trên anh hoàn toàn mất khống chế.

Hô hấp của Trương Nhu Sinh cũng trở nên gấp gáp, ‘một tẹo’ trong đầu hoàn toàn bị ném vào góc, ngừng một chút rồi càng hôn sâu hơn nữa, thậm chí quấn lây đầu lưỡi của Thẩm Mạt Văn mà liếm mà mút.

Giữa hô hấp của hai người là tiếng nước dính nhớp nháp, cùng với tiếng thở dốc nặng nề, đến lúc Trương Nhu Sinh phản ứng lại, áo quần của y đã bị ném xuống đất, y càng không ngờ Thẩm Mạt Văn lại chủ động vòng tay ôm lấy cổ y, còn không ngừng dán thân thể lõa lồ của mình lên người y.

Y hít vào một hơi, hạ thân đã cương một nửa càng nhanh chóng sung huyết trướng lên, y hơi hạ eo xuống, khiến hạ thân của hai người áp sát vào nhau, sau đó chầm chậm ma sát, đối phương lập tức run rẩy mà thở hắt ra một tiếng thỏa mãn.

Lúc này đối với người đàn ông đó, lý trí hoàn toàn không tồn tại, đến cả Thẩm Mạt Văn đang ngủ mơ cũng không chịu được sự mê hoặc của dục vọng, ưỡn eo theo động tác của Trương Nhu Sinh.

Trụ cột mẫn cảm được ma sát tiếp xúc không ngừng, đặc biệt đôi bên thỉnh thoảng sẽ chọc phải chóp đầu non mềm của nhau, loại khoái cảm run rẩy này khiến hai người đều hơi muốn ngừng mà không ngừng được, nơi đỉnh đầu rất nhanh liền tiết ra chất lỏng trong suốt.

Trương Nhu Sinh hung hãn quấy rối trong miệng Thẩm Mạt Văn, hai tay thuận tiện trượt xuống đường eo hơi lõm vào rồi chạm đến mông, không ngừng nắn miết, hạ thân động càng nhanh.

Thẩm Mạt Văn bị giam cầm dưới thân y, không thể cựa quậy được, chẳng bao lâu liền không chịu nổi nữa rên rỉ ra tiếng, hạ thân đã lâu chưa được phát tiết không chịu được một chút khiêu khích, chỉ ma sát thôi cũng đủ làm anh bắn ra. Nhưng Trương Nhu Sinh vẫn thấy không đủ, một tay để trống cầm lấy đỉnh đầu của cả hai mà ma sát.

“A!” Thẩm Mạt Văn kêu lớn tiếng, gốc đùi cũng hơi run rẩy, quy đầu bên bờ vực bùng phát mẫn cảm đến đụng một cái thôi là sẽ chảy ra chất lỏng, huống chi là kích thích trực tiếp như vậy, anh thở hổn hển muốn đẩy người bên trên ra, lại bị đối phương ôm chặt hơn, tay đang kích thích dưới hạ thân cũng chà sát mạnh hơn, cuối cùng anh phát ra một tiếng ngắn ngủi như là tiếng rên rỉ, cả người nặng nề run rẩy một chốc.

Trương Nhu Sinh chỉ cảm thấy trong tay ướt một cái, lúc sờ tiếp thì người trong lòng dùng sức phản kháng, cơ thể cũng chấn động mạnh hơn, y không thể không ngừng tay, cầm lấy vật cứng phấn chấn trượt nhanh hai cái giữa mông người đàn ông, sau đó phun mạnh ra.

“Mạt Văn… Mạt Văn…” Y thở hổn hển ngã qua một bên, cả người đầy hồ hôi nằm ngửa trên giường, sau đó ôm lấy người đàn ông kế bên, tỉ mỉ hôn lên đôi mắt cũng phủ đầy mồ hôi của người đó.

“… Tiểu…” Thẩm Mạt Văn sau khi cao trào rồi thì mệt hơn thấy rõ, rất nhanh liền ngủ mê mệt.

“Hửm? Anh nói gì?” Trương Nhu Sinh tâm ý thỏa mãn cười ghé tai lại bên môi đối phương.

“Tiểu Nhã…”

Nụ cười của Trương Nhu Sinh lập tức cứng nhắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui