Núp Lùm Trăm Năm Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !


Editor: KingofbattleHắn cũng không hy vọng, Sở gia phải hứng chịu sự trả thù của Tà giáo, một khi Sở gia xảy ra chuyện gì, nhỡ đâu ảnh hưởng đến tộc địa của Sở gia, thì làm sao hắn có thể trạch một cách thoải mái như cũ?Dùng tâm thần phân phó Phệ Linh hoa.

Đóa hoa của Phệ Linh hoa vang lên tiếng rì rào, cánh hoa toả ra ánh sáng, trong hư không tạo thành một bức tranh.

Trong tranh là ký ức của hai tên Tà Giáo đồ, Sở Huyền phân phó Phệ Linh hoa, chọn quan sát ký ức quan trọng, nhất là ký ức trong một tháng gần đây.

Cùng một số ký ức sâu sắc, nhưng phải liên quan đến Tà giáo hoặc Sở gia.

Thông qua việc quan sát ký ức của hai tên Tà Giáo đồ, Sở Huyền đã biết được đại khái âm mưu chuyến này của hai gã Tà Giáo đồ.

Sở gia đột nhiên triển khai hành động, đánh úp thế lực Tà giáo trong Sở quận tới mức không kịp trở tay, trong nháy mắt gặp phải thảm trọng.

Vì làm suy yếu hành động của Sở gia mà bọn chúng đã bỏ ra cái giá thật lớn, lấy hai kiện Tiềm Hành Linh y ra ngoài, chọn hai tên Tà Giáo đồ am hiểu ẩn nấp và lẩn trốn, cho mặc Tiềm Hành Linh y rồi chui vào trong tộc địa của Sở gia để tiến hành quấy rối.

Tà Giáo đồ mang theo khói độc và Độc hỏa, không cần lẻn vào Tổ trạch của Sở gia, mà có lẻn cũng không vào được, chỉ cần phóng thích khói độc và Độc hỏa ở trong tộc địa của Sở gia là được rồi.


Đây cũng không phải là khói độc và Độc hỏa bình thường, nó có lực tổn thưởng và ảnh hưởng to lớn đối với võ giả Huyền cảnh.

Càng đáng sợ hơn chính là, khói độc bám vào trên cỏ cây, lâu ngày cũng không tiêu tán, nếu không có thuốc giải đặc trị thì khó mà tiêu trừ.

Ít nhất cũng mất thời gian hơn trăm năm thì độc tính mới có thể tự tiêu trừ, thời gian dài như vậy, tộc địa của Sở gia tương đương với việc bị bỏ hoang.

Cho dù Sở gia có năng lực tiêu trừ độc tính mà khói độc lưu lại, thì cũng cần phải bỏ ra cái giá không nhỏ, đủ để mang tới tổn thất không nhỏ cho Sở gia.

Độc hỏa cũng không đơn giản.

Đây là một loại độc kỳ lạ, sau khi phóng thích thì thiêu đốt như hỏa diễm, có đặc tính hấp thu linh khí, thiêu đốt linh khí.

Cũng khó mà dập tắt, muốn dập tắt hoàn toàn thì chỉ có thể ngăn cách hoàn toàn với linh khí, không cho tiếp xúc với linh khí.

Hơn nữa sau khi ngăn cách với linh khí, Độc hỏa vẫn có thể thiêu đốt tới hơn nửa ngày mới có thể dập tắt hoàn toàn, trong lúc nó bốc cháy, khi hấp thu được linh khí sẽ kéo dài quá trình thiêu đốt.

Nếu như Độc hỏa được ném vào trong tộc địa của Sở gia, thì Sở gia cần phải xuất động không ít võ giả Linh cảnh trở lên cùng không ít Linh khí, mới có thể ngăn cách được một chỗ rộng lớn như vậy.

Đồng thời cần phải ngăn cách hơn nửa ngày mới được, đối với võ giả mà nói thì tiêu hao sẽ cực kỳ lớn, một đoạn thời gian này, không thể nghi ngờ sẽ là thời điểm phòng ngự của Sở gia trở nên suy yếu nhất, sẽ tồn tại tính nguy hiểm nhất định.

Vì thi hành kế hoạch này, có thể nói là Tà giáo đã bỏ ra một cái giá lớn.

Sau khi Sở Huyền xem hết ký ức của Tà Giáo đồ, không thể không cảm thán, nếu không phải đối phương muốn khống chế chính mình, mở rộng chiến công thì tộc địa của Sở gia vào lúc này chỉ sợ đã rơi vào trong trạng thái hỗn loạn.

Tử thương tuyệt đối không ít.


Đương nhiên, người tử thương phần lớn là nô bộc, dù sao thành viên quan trọng của Sở gia đều là ở lại bên trong Tổ trạch.

Việc này cũng làm cho Sở Huyền có cảnh giác, tộc địa của Sở gia cũng không phải là không có sơ hở nào, Tổ trạch có lẽ không có vấn đền, nhưng bên trong tộc địa, nguy hiểm cũng không nhỏ.

Tà Giáo đồ mặc Tiềm Hành y ẩn núp tiến vào, có thể che giấu cảm giác với tuần vệ, hơn nữa tới tiểu viện mới bị chính mình phát giác.

Tính ra sự cảnh giác vẫn chưa đủ.

Hiện tại có Phệ Linh hoa, ngược lại là có thể yên tâm một chút, không cần lo lắng sẽ bị người lặng yên không tiếng động ẩn núp tiến vào.

Nhìn thoáng qua Phong Linh võng đang bao phủ tiểu viện, tức thì một cành Phệ Linh hoa vươn ra, bao phủ khắp nơi, đóa hoa xinh đẹp trên cành.

Giống như một cái miệng, bám vào trên Phong Linh võng rồi hút, chỉ thấy cả tấm Phong Linh võng đã bị thôn phệ hết.

Sở Huyền chép miệng một cái, Phệ Linh hoa có chút mạnh mẽ, ngay cả bảo vật phẩm cấp linh khí cũng bị nuốt chửng.

Đây vẫn chỉ là giai đoạn ấu sinh kỳ mà thôi.

Sau khi thôn phệ Phong Linh võng xong, rễ cây của Phệ Linh hoa nhúc nhích, lao nhanh tới một góc trong tiểu viện, rễ cây đâm vào trong bùn đất, phần lớn bông hoa trên cây đã khép lại, chỉ để lại hai đóa hoa nở rộ trên cành.


Nhìn qua thì chỉ là một gốc hoa nhỏ, ngoại trừ đóa hoa có chút xinh đẹp ra thì hoàn toàn không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt.

Phệ Linh hoa là một gốc cây âm hiểm, nhìn dáng vẻ kia của nó trông bình thường chẳng có gì lạ, giống như đang chờ người vào tròng.

Giải quyết Tà Giáo đồ không phát ra một tiếng động, lại có Phệ Linh hoa trông nhà, rốt cuộc Sở Huyền cũng có thể tiếp tục ngủ ngon.

Móc một viên Dưỡng Thần đan ném vào trong miệng, hắn chuẩn bị trở về phòng tiếp tu luyện ý chí tinh thần, thì thấy một cành cây duỗi tới, đóa hoa trên cành nở rộ, cánh hoa chìa ra, bộ dáng đang muốn gì đó.

"Ngươi cũng ăn?"Sở Huyền liền ném hai viên Dưỡng Thần đan qua, hai viên đan dược rơi vào trong đóa hoa.

Phệ Linh hoa mới hài lòng rút cành trở về.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận