''Sự việc đã rõ ràng rồi, bây giờ muốn nhận lại con gái thì liệu có được không. Bảo Ny đang sock về việc gì đó liệu nó có chịu nổi không, còn Thiên Di từ nhỏ đã sống trong một gia đình giàu có, được ông Thiên Nam cưng chiều đến vậy, liệu chuyển về gia đình mình con bé có thấy thoải mái không'' chú lắc đầu bức lực
Về đến nhà, chú nằm ngã lưng xuống giường cố tìm giấc ngủ, giấc ngủ đến rất dễ dàng đối với chú. Cô Hoa mở nhẹ cửa, ngồi xuống bên cạnh chồng bà đưa tay vuốt khuôn mặt gầy gò xương xương của chú thầm rơi lệ ''em biết Bảo Ny không phải con của mình từ lâu rồi, nhưng con ruột của mình đã bị thất lạc rồi anh à, em không muốn nói ra vì sợ gia đình ta sẽ tan rã nếu như anh biết Bảo Ny không phải con của chúng ta. Em là một con đàn bà vô dụng mà''
----------------------------------------( ta là tuyến phân giác)
Bảo Ny được chuyển về nhà sau một tuần nằm điều trị tại bệnh viện, nó rất nhớ lớp học, đặc biệt là nhớ Tuấn Anh nhiều lắm, cánh tay vẫn còn tê tê sau lần tự hành sát mình nên nó vận động rất ít. Bảo Ny bất ngờ trước thái độ của Bố,mẹ và Bảo An, đáng lẽ là phải hỏi nó lí do này nọ, tra hỏi đủ kiểu chứ, đằng này chỉ quan tâm nó mà không hề hỏi. ó lẽ chờ khi nó khỏi hẳn rồi hỏi sau....
Chú Lực đưa nó đến trường sau một tuần nghỉ học. Khi thấy nó bước vào lớp, mấy nhân khẩu lớp nó dừng cuộc chơi nhảy ào đến nó hỏi
- Bà khoe chưa mà đi học vậy- Thịnh chạy nhanh nhất cầm tà áo dài của nó lắc qua lắc lại
- Khỏe rồi! hì- nó cười thật tươi
- I remember you- Hùng chu mỏ dang đô tay định ôm nó vào lòng thì....
'bốp' cuốn sách từ bàn Diệp Hân bay thẳng vào khuôn mặt Hùng, tội nghiệp cậu chắc cũng đau lắm đấy. Hùng nhăn nhó lấy tay ôm miệng quay lại gầm gừ Diệp Hân
- Sao bà đánh tui- Hùng choai choai nói
- I am beautifful I have the right- Diệp Hân nhún vai đắc chí
- She is a witch map- Hùng nghiến răng
- Stop. Nghe tui nói- Thiên bay từ bàn dưới lên chân ngang đường
- I do not understand English- 'bốp' quyển vỡ còn lại từ bàn của Diệp Hân bay thẳng vào mặt thiên. Cậu mếu máo chạy về chỗ ngồi
'rennnnnnnnnnnnn' tiếng chuông kéo dài ngân vang báo hiệu một điều. Cô Hiền từ hành lang đi vào, tay cầm một giỏ hoa nhỏ
- They do not like flowers- cô Hiền cầm giỏ hoa lắc đầu
- We like them- Hùng đứng dậy đầm bàn đập ghế
Không khí lớp náo nhiệt lắm, cơ mà lớp thì rốt tiếng anh mà cô toàn nói tiếng anh không à. Nó quay qua nhìn Tuấn Anh, cậu ấy sao không có một biểu hiện gì với nó cả, cả tuần nó vắng học chắc cậu ấy cũng chẳng quan tâm luôn nhỉ
Ánh mắt nó buồn vô bờ, nhưng có ánh mắt ai đó nhìn nó còn buồn hơn. Thành đã biết nó thích Tuấn Anh từ lâu rồi, chỉ cần tinh ý một chút sẽ nhận ra thôi, cậu là người tinh ý nên cậu đã thấy Bảo Ny có biểu hiện lạ với Tuấn Anh rồi
-----------------
Gia đình nó cứ sống êm đềm như vậy, không ai nó ai. Nhấp nhoáng nó cũng học 11 rồi, 17 tuổi rồi đấy chứ, một năm rồi tròn một năm nó thích Tuấn Anh, cậu ấy càng ngày càng đẹp trai, còn nó thì không khờ khạo như năm lớp 10 nữa. Nó đã biết thế nào là sống, thế nào là yêu, thế nào là bối rối. Nó không để trái tim làm chủ con người nó nữa mà là chính nó, chính nó sẽ làm chủ cuộc sống của nó