Bảo Ny uể oải lê cái xác vào nhà sau 5t học đầu tiên của ngôi trường điểm THPT Đông Dương,trường này cũng không phải là trường chuẩn,nhưng tập trung đông những học sinh xuất sắc con nhà quyền quý.Mục tiêu của nó đến trường là ''không thua thiệt bạn bè'' nên nó càng ra sức học trong những năm cấp III này
- Ny về rồi đó hả con,qua đây bố hỏi nào- chú Lực ngoắc tay nó về phía ghế salon chú đang ngồi
Nó ngoan ngoãn đi lại chỗ chú Lực,ngồi phịch xuống ngay bên cạnh cạnh chú Lực,trông khuôn mặt chẳng có chút sinh khí tẹo nào
- Học mệt không con gái- chú Lực quàng tay lên bờ vai mỏng manh của nó hỏi
- Dạ mệt- nó khẽ gật đầu
- Vậy học có vui không con- chú Lực lại hỏi tiếp
- Hầu như con đều giao tiếp hết với tất cả các bạn trong lớp,trừ bạn Nhã Quyên với bạn nam ngồi cùng bàn con ra thôi- nó lắc đầu nói
- Sao vậy,hai bạn đó không hòa đồng với lớp sao- chú Lực xua tay lên tráng
- Bạn Quyên thì hỏi không nói,bạn nam thì rất hổ báo bố ạ- nó xụ mặt xuống
- A!ra là vậy- chú Lực cười trừ
Nói rồi nó vác cặp sách lên lầu tắm rửa làm VSCN xong chạy tọt xuống bếp lộc lọi cơm,vì nó làm VSCN lâu quá nên chú Lực với cô Hoa sơi trước,còn Bảo An thì đi dao du với bạn bè chưa về
Vẫn như mọi khi,nó ngồi vào góc học tập thân quen của mình.Lên cấp III rồi nó không thể lơ là được,phải cố gắng,cố gắng.Nó uể oải bò lên giường mở Laptop dạo một vòng facebook,luôn tiện kết bạn với các qq trong lớp..bla bla
Như thói quen cũ,bạn bè bên hộp lời mời kết bạn full là nó xác nhận gần hết mà chẳng thèm nhìn ai ra ai cã,chừng 5p sau trên màn hình bổng...
Tuấn Anh: Mai đến sớm một tí,có việc cần nhờ
Bảo Ny: Mà,mà làm gì vậy?
Tuấn Anh: Nói đến thì cứ đến đi,hỏi nhiều thế
Bảo Ny: uhm!
2p trôi qua cũng chỉ hiện hai chữ ''đã xem'' chứ không hề có TN nào rep lại ''chát QQ mà cũng kiêu ngạo nữa'' nó gập máy chui tọt vào chăn tận hưởng giấc ngủ êm ái.Cơ mà hình ảnh về cậu bạn Tuấn Anh cứ lởn vởn trong đầu nó ''Tuấn Anh à,cậu là người như thế nào vậy'' dòng suy nghĩ chợt chạy qua trong đầu nó
Bổng nhớ đến năm học lớp 9 của nó,Bảo Ny cũng quen một người bạn trai tên Thành,học cùng lớp
Bảo Ny rất thích nụ cười nở trên môi của thành,nụ cười tựa như một Angel vậy.Thành không phải là một coolboy hay mỹ nam gì đó cả.Cái ở cậu ấy có là sự khéo léo trong công việc,và biết quan tâm giúp đỡ các bạn xung quanh cậu ấy,nhưng cũng chỉ có chừng mực
Còn với Bảo Ny,cậu ấy đã lưu giữ hình ảnh nó trong tim từ lâu lắm rồi.Hôm ấy nó đi học kèm nhà cô Lan về trên đường đi bộ về nó mãi ngắm hoa,cảnh đẹp bla bla nên lạc vô con đường nhà Thành,trước mặt nó đây là một bãi đất trống với rất nhiều ống cống,cỏ lâu mọc xung quanh,nhìn khung cảnh thật vi diệu.Sau lưng nó có giọng ồm ồm của tuổi mới lớn hỏi
- Bảo Ny,cậu chưa về à- nó từ từ quay lại rồi nhận ra đó là Thành
- Tớ,tớ bị lạc vô đây,chuẩn bị lôi di động ra gọi mẹ thì cậu gọi là tớ hết hồn- nó gãi đầu nhìn thành cười trừ
- Đến đây rồi thì có muốn thăm cảnh quan ở đây không- Thành gợi ý
- Uhm, tớ cũng tò mò lắm- nó hớn hở nhìn thành
Thành đưa tay cầm lấy đôi tay nhỏ nhắn của nó kéo đến gần những chiếc ống cống trong bãi đất trống. Đột nhiên Thành quay sang hỏi nó
- Cậu biết thế nào là iu 1 người mà không giám nói ra không?
- Không, tớ không biết!- nó ngây ngô trả lời
Thành đưa đôi tay mềm mại của nó lên trái tim đang thổn thức từng nhịp
- Đó, cậu hiểu chưa- thành nhìn nó đắm đuối
Nó e thẹn rút tay lại đặt trước mặt. Khuôn mặt cũng chuyển dần sang màu đỏ
-@##%%&-%##&-#@&&&&- Thành ngỏ lời với nó và được nó đồng ý
Hai đứa nó chỉ biết chìm đắm trong tình iu. Thường xuyên hẹn hò, đi chơi, cafe đồ các kiểu ( kể tóm gọn thôi, kể nữa thì dài lắm)
Đến một ngày thì nó phát hiện ra Thành cặp kè với một cô gái nào đó ở trường kế bên tên Ngọc Huyền,mới đầu nó cũng không tin Thành là người như vậy,nó lặng lội bắt xe bus từ nhà nó đến nhà Thành thì bắt gặp Thành đang ngồi với Ngọc Huyền ở bãi đất trống,hai người nói chuyện rất vui vẻ,nó cảm nhận nó là người thừa và bỏ chạy một mạch về nhà. Nếu lúc này trời mưa thì mưa có thể che lấp đi những giọt nước mắt,còn giờ nó chỉ ước có gió,vì gió có thể lau khô đi những giọt nước mắt vướn trên đôi mi nó
Cảm giác đau nhói trong tim,ngèn ngẹn ở phần cổ,nó khóc rất lâu,rất lâu ,có một bàn tay trắng trẻo dơ ra cho nó một tờ khăng giấy,nó chụp lấy mà không nhìn xem người đó là ai,chỉ biết người đó là một đứa con trai.Nó đau đến mức độ nằm liệt giường hai ngày,hai ngày nó vắng học và nó nói Mẹ chuyển trường gấp,từ đó trở đi nó không gặp lại Thành và cũng không có ý định quay lại chỗ cũ nhà Thành nữa