Tuấn Anh lôi thẳng nó vào trong xe, hôm nay cậu nhất định phải đưa nó về nhà. Chưa bao giờ nó thấy Tuấn Anh có khuôn mặt đỏ ửng và cặp mắt tóe lửa như vậy. Có lẽ cậu ấy đang điên, nếu bây giờ ai mà đụng vô thì chắc chắn sẽ không yên, vì cậu đang trong tư thế tay nắm hờ, sẵn sàn nock out bất cứ ai
- Đau không?- Tuấn Anh đột nhiên quay sang hỏi
-...- im lặng
- Sao thế, nói gì đi. Hay về nhà Tuấn Anh nha- Tuấn Anh đề nghị
- Uhm- nó bẽng lẽng gật gù
Tốc độ trong xe đang tăng lên chóng mặt, lúc nãy là 60 còn giờ là 80, vẫn tăng, 120 rồi ''oái'' thật ghê ghớm. Một chàng học sinh chỉ mới có lớp 11 mà đã điều khiển ô-tô với tốc độ bàn thờ là 120, nhưng không chỉ dừng lại ở đó, tốc độ vẫn tăng lên chóng mặt. Ai biết được đó là sở thích của Tuấn Anh, đam mê tốc độ, yêu những trò chơi mạo hiểm, vì sau mỗi lần chơi là cậu lại mạnh mẽ hơn, đó cũng là một sở thích tương đương với nấu ăn
- Ổn chứ?- Tuấn Anh mở cửa xe
Nó bước ra khỏi xe của Tuấn Anh, đầu nhức nhối vô cùng, choáng váng và ''oái'' nó ngã mình ra phía sau, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc đó, có một cánh tay ai đó chụp lại, ôm sát eo nó kéo ngược vào lòng, hành động chỉ đơn giản là một hành động cứu người nhưng đâu đó trong căn nhà to lớn ấy có một ánh mắt của một người phụ nữ đang nhìn. Khóe miệng bà ta khẽ nhệnh lên ''nay biết đưa gái về nhà rồi à. Đúng là cha nào thì con nấy mà..'' bà Dung nhìn nó
Tuấn Anh hốt hoảng bế sốc người nó chạy vào nhà, nó được nằm trong phòng Tuấn Anh, cậu nhanh chân đi gọi người giúp việc đến giải quyết. Với tay nghề nhiều năm làm việc, vài người giúp việc cùng nhau băng vết thương, rửa vết thương và chườm đá những chỗ bị bầm tím. Tới lúc phải thay đồ, vì đồ trên người nó bị nhàu nát sau trận chiến với Hải Vy
- Cậu chủ, chúng tôi cần áo quần để thay cho cô gái này!- một người giúp việc đề nghị
- Được, chờ cháu 10 phút- cậu lễ phép đáp, đối với người lớn thì luôn luôn cậu vẫn kính trên là trên hết, đều có những lúc cậu hơi khốn nạn với mấy đứa con gái
Cậu lái chiếc BWM ra trung tâm mua sắm gần nhất, con trai đi mua đồ cho phụ nữ hơi kì nên cậu nhắm mắt với đại một bộ váy nào đó rồi đưa ra quày tính tiền, chị tính tiền nhìn cậu mỉm cười, vì mọi người đều biết trung tâm cậu đi vào là trung tâm mua sắm dành cho phụ nữ
Cậu mở túi đồ ra để nhìn lại chiếc váy mình mua, nó cũng đẹp lắm, màu trắng tinh khôi, Tuấn Anh thích những người con gái mang váy trắng, vì lần nhìn thấy Bảo Ny mang váy trắng, cậu mới bắt đầu quan tâm đến nó như bây giờ
- Nè thím, nhờ thím ạ!- Tuấn Anh mang váy lên lầu đưa cho người giúp việc. Còn một điều quan trọng khác nữa đó là cậu phải gọi điện về xin phép gia đình nó cho nó ở lại đây, vì sức khỏe nó chưa ổn định nên qua một đêm ở lại đây có lẽ sẽ tốt hơn cho Bảo Ny, cuộc gọi về lễ phép và nhận được sự đồng ý của gia đình nó nên làm cậu vui khốn siểt
Nó nằm trên giường của Tuấn Anh nên cậu phải nằm ngủ trên ghế salon trong phòng, căn phòng cậu khá rộng để chứa nhiều thứ, lần đầu tiên ngủ cảnh trên ghế salon có phần hơi khó, nhưng nhìn chiếc giường của mình có một người con gái rất đặt biệt nằm trên đó nên cậu đành chấp nhận số phận của mình
Chợt hối hận vô cùng, biết thế ngày xưa đối sử nhẹ nhàng với nó một chút thì giờ có phải khó khăn thế này không cơ chứ, Tuấn Anh nằm trằm trọc tự trách mình