Trong tiết ngữ văn buổi sáng, Trần Ô Hạ dùng tất cả những từ ngữ hoa mỹ tươi mát viết thành. Những ánh nắng ban mai chiếu vào tấm biểu ngữ đỏ rực của lớp mười hai, đỏ tựa như máu.
Kỳ thi tháng, năm bậc, choáng váng và căng thẳng.
Trong ngày trực nhật hôm nay, Trần Ô Hạ đến sớm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy học sinh nội trú trong trường còn đến sớm hơn, ngồi vào bàn và vùi đầu làm bài tập.
Trần Ô Hạ quét lớp xong thì Lý Thâm cũng đến, cậu để cặp sách xuống rồi đi đến trước mặt cô.
Cô mỉm cười: “Chào buổi sáng.’’
Lý Thâm: “Cậu đưa bài kiểm tra lần trước cho tớ, tất cả các môn.’’
Cô khẽ gật đầu. Tiến bộ năm bậc không chỉ có mình cô bị áp lực, chắc hẳn cậu cũng thế.
Đưa tờ kiểm tra cho cậu.
Lý Thâm cầm bài thi toán số học liếc nhìn mấy lần, mấy câu hỏi đơn giản cũng làm rối tinh rối mù, cậu hỏi: “Cậu học toán kém như thế, tạo sao lại chọn ban tự nhiên?’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bởi vì.’’ Cô chớp chớp mắt mấy cái, nhẹ giọng nói: “Ban xã hội tớ cũng kém.’’
“….” Thực ra, đứng trước mặt cô, Lý Thâm mới là người bị đánh bại. “Một cộng một bằng mấy?’’
“Hai.’’ Trần Ô Hạ trả lời trong vòng một giây.
“Cậu cũng chỉ trả lời được câu hỏi như thế này thôi.’’ Chẳng trách Trần Lập Châu không dạy kèm cho cô, nhìn thấy bài thi như thế này ai mà không tức đến nổ phổi. Cũng may giáo viên dạy toán đã gặp biết bao sóng to gió lớn nên mới không bị tức đến phun máu.
Cậu nhìn những người khác trong phòng học: “Cậu trực nhật với ai?’’
“Nguỵ Tĩnh Hưởng.’’ Một người cho đến tận bây giờ chưa từng làm trực nhật.
“Xong chưa?’’
Trần Ô Hạ gật đầu: “Chỉ còn bảng thôi.’’
“Cậu đi đi, tớ sẽ xem qua một lượt các bài thi của cậu trước.’’ Lý Thâm cầm lấy bài thi tiếng anh. Mấy câu hỏi về khả năng đọc hiểu cực kỳ kém, hoàn toàn loại bỏ câu trả lời đúng.
Từ vựng học thuộc học mỗi ngày trôi đi đâu hết rồi. Cậu thả bài thi xuống, nuốt nước bọt, rèn luyện lại tính kiên nhẫn của mình một lần nữa mới tiếp tục xem các môn sau.
Trần Ô Hạ đang viết khẩu hiệu trong thời kỳ chạy nước rút cho kỳ thi tuyển sinh đại học trên tấm bảng đen, vừa mới quay đầu lại, suýt nữa đã ngã xuống ghế đẩu.
Ngoài cửa sổ, Tiêu Dịch Viện vác cặp sách ở một bên vai, chẳng biết đã đứng đó từ bao giờ. Nhìn thấy Trần Ô Hạ nhìn về phía này, cô nở một nụ cười rạng rỡ, má lúm đồng tiền đáng yêu thấp thoáng nơi khoé miệng.
Trần Ô Hạ mỉm cười đáp lại.
Tiêu Dịch Viện đi vào phòng học.
Trần Ô Hạ sửa sang lại hộp phấn trên bục giảng, lau sạch bảng một lần nữa.
Tiêu Dịch Viện bỗng nhiên gối cằm lên bả vai Trần Ô Hạ, giả vờ như ma quỷ, năm ngón tay bóp bóp cổ cô nói: “Trần Ô Hạ….’’
Trần Ô Hạ cất cây xoá bảng đi: “Cậu sẽ mặt một mặt phấn.’’
Tiêu Dịch Viện chỉ chỉ vào tấm bảng đen phía sau: “Chữ viết bằng phấn của cậu thật đẹp.’’
Trần Ô Hạ cũng có qua có lại: “Lần trước cậu còn vẽ đẹp hơn.’’
Tiêu Dịch Viện lại dụi dụi đầu trên vai Trần Ô Hạ.
“Được rồi, tớ đi rửa tay đã.’’ Trần Ô Hạ rời khỏi phòng học.
Tiêu Dịch Viện đi đến bên cạnh Lý Thâm: “Bạn học cũ, hôm nay đến sớm thế?’’ Cậu ta không thích lớp đọc buổi sáng, vì là học bá, vì là học bá nên giáo viên cũng phá lệ khai ân với cậu.
Lý Thâm: “Ừ.’’
Tiêu Dịch Viện hít một hơi, nói đùa: “Nếu Quảng Lực có một nửa sự quan tâm của cậu thì tớ không cần lo lắng nữa.’’ Cô ngồi xuống chiếc ghế trống trước mặt cậu, nói: “Phải rồi, cậu còn liên lạc với Đại Hùng lớp cấp hai của chúng ta không?’’
“Không.’’ Lý Thâm kiểm tra câu trả lời của từng câu từng câu một, những câu trả lời đúng sẽ đánh dấu lên đó. Lát nữa phải hỏi lại một chút, những câu này là thực sự làm đúng hay dựa vào vận may đoán đúng.
Tiêu Dịch Viện: “Cậu ấy muốn mời chúng ta ăn một bữa cơm.’’
Lý Thâm: “Không rảnh.’’
Tiêu Dịch Viện úp sấp tay lên bàn, gối cằm lên mu bàn tay, ngước mắt lên nhìn cậu: “Vậy lúc nàO cậu rảnh đều cậu ấy tổ chức lại một lần nữa được không?’’
Lý Thâm không nói gì.
Cô cũng không nói. Ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên tay trái cậu, chiếc đồng hồ kia thực sự rất đẹp. Đương nhiên cũng là vì nó được đeo trên tay cậu.
Lúc Lý Thâm lật bài thi, Tiêu Dịch Viện nhìn cái tên của Trần Ô Hạ được viết trên đó, hỏi: “Bạn học cũ, có phải cậu thích kiểu nữ sinh có mái tóc mái gọn gàng ngoan ngoãn không? Đặc biệt sẵn lòng giúp đỡ cô ấy. Lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy.’’
Lý Thầm lạnh lùng nói: “Ăn no không có chuyện gì làm thì đi làm bài tập đi.’’
Tiêu Dịch Viện gật gật đầu, ngồi thẳng người: “Được rồi.’’ Lúc gần đi, cô ấy nói: “Tớ rất thích Trần Ô Hạ.’’
Lý Thâm nhìn cô một cái.
Lúc Trần Ô Hạ quay về lại vừa khéo nhìn thấy hình ảnh Lý Thâm và Tiêu Dịch Viện đang nhìn nhau.
Chuyện của người khác, cô không có quyền xen vào, cô cũng có chút tâm tư không đúng lúc. Cô học theo tư thế cầm bút của cậu, học theo thói quen phác hoạ của cậu, học cách giải quyết bài toán của cậu.
Cậu ấy cũng đi vào trong giấc mơ của cô.
Lần thứ nhất nằm mơ chỉ là một thứ gì đó mơ màng hỗn loạn, sau khi tỉnh dậy cũng không thể nhớ rõ thứ tốt đẹp trong giấc mơ là cái gì. Dần dần, những giấc mơ càng lúc càng nhiều, có dáng người cao gầy, sau đó, những đường nét, ngũ quan trên khuôn mặt cũng hiện rõ.
Trong mơ, cô vĩnh viễn không thể đuổi kịp cậu ấy.
Cậu lật xem bài thi của cô, mặc dù những biểu cảm trên khuôn mặt không dao động quá nhiều nhưng cô biết, cậu đang cực kỳ mất kiên nhẫn, tức giận đến mức một hơi uống sạch cốc nước lớn.
Cô âm thầm thở dài một hơi. Càng đến gần cậu, cô càng mặc cảm tự ti, nhưng lại không kìm được đến gần. Rơi vào một vòng tuần hoàn luẩn quẩn.
----
Trong giấc mơ không thể đuổi kịp, nhưng thành tích học tập của hai người cuối cùng cũng có thể rút ngắn khoảng cách. Trần Ô Hạ tiến bộ năm bậc.
Danh sách xếp hạng của lớp vẫn giống như lần trước, dán lên cửa nửa ngày rồi xé xuống. Nhưng khoé miệng cô lại cong cong suốt cả ngày.
Tiêu Dịch Viện nói: “Một con mèo thích trộm đồ tanh.’’
Cuối tuần, Trần Ô Hạ nói tin tốt này cho Trần Lập Châu.
Anh ấy gửi cho cô một bao lì xì.
Trần Ô Hạ nhận lấy: “Cảm ơn anh.’’ Cô nghĩ, chờ đến khi anh ấy trở về ăn Tết sẽ lấy số tiền này mua đồ ăn ngon cho anh ấy.
Thời tiết cuối cùng cũng chuyển lạnh.
Mã Lâm nói: “Ô Hạ, con đưa chăn mùa đông ra phơi đi. Tuần sau sẽ có không khí lạnh mạnh đấy.’’
Trần Ô Hạ lấy sào phơi xuống rồi phơi ruột chăn lên. Những sợi bông mềm mại bay lên không trung.
Đúng lúc này, phía sau ót giống như bị một thứ gì đó đâm phải, vô cùng nhẹ nhàng, cũng không đau. Khi cô quay đầu nhìn lại, mái tóc dài buộc đuôi ngựa rơi xoã trên chăn.
Một chiếc máy bay giấy lẳng lặng nằm dưới gót chân cô, giống như chiếc máy bay cô đã nhìn thấy năm trước, màu xanh tựa như chim bói cá.
Trần Ô Hạ thấy Lý Thâm đang đứng ở lầu dưới.
Lý Thâm có rất nhiều quần áo màu đen, chỉ khác nhau ở chỗ rộng hay chật mà thôi. Lúc này, cậu đút hai tay vào túi quần, ngẩng đầu nhìn cô: “Có kết quả thi tháng rồi.’’
“Ừ.’’
“Lên mấy bậc.’’
Trần Ô Hạ giơ năm ngón tay, không giấu được nụ cười trên môi.
Cậu gật gật đầu: “Tốt.’’
Cô cũng gật đầu: “Cảm ơn cậu đã dạy kèm, tớ sẽ thực hiện lời hứa trà sữa.’’ Trà sữa ngọt ngào đáng yêu, nghe ra có vẻ giống như yêu cầu của anh họ, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ lạnh lùng của Lý Thâm.
Ánh nắng rơi trên xương quai xanh của cậu, hoạ thành một bóng dáng cũng không phải ôn hoà. Hướng nội và sắc sảo.
Ánh mắt Trần Ô Hạ khẽ chuyển động, không nhìn chằm chằm ở trên mặt Lý Thâm quá lâu, cô đưa tay ra phía sau, giũ giũ chăn bông, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, hỏi: “Cậu muốn đến quán trà sữa hay là tớ mang về cho cậu?’’ Cũng không quá ngốc, hai người đi chơi chỉ để gặp nhau, ăn uống trong cửa hàng còn có thời gian ở chung với nhau. Cô hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ cậu.
“Ăn đồ ngọt.’’ Lý Thâm dừng lại một chút rồi giải thích thêm một câu: “Mang về nhà, nhiệt độ đã thay đổi, hương vị cũng thay đổi.’’
Cậu cho cô một câu trả lời thỏa mãn, cô hỏi lại: “Khi nào cậu rảnh?’’
“Theo thời gian của cậu. Cậu làm bài tập xong chưa?’’
“Chưa xong.’’
“Lúc nào làm xong bài tập thì ném một cái máy bay giấy xuống.’’ Vừa dứt lời, bóng dáng cậu đã biến mất khỏi ban công.
Trần Ô Hạ nhặt chiếc máy bay giấy màu xanh ngọc kia lên, ngửi ngửi, không có mùi thơm của giấy.
Nhưng đây là của Lý Thâm.
Cậu đã đứng ở một góc khuất, cơn gió thổi qua cũng vô cùng dịu nhẹ.
Trần Ô Hạ vỗ vỗ chăn bông, nhanh chóng đi làm bài tập. Trong ngày hôm nay, cô đã hoàn thành bài tập về nhà của mình, buổi tối, cô nói với hai bác một tiếng rồi ra ban công đọc thuộc tiếng Anh.
Cô không tập trung.
Một lát nữa, Lý Thâm sẽ ra ngoài tưới hoa, đôi khi cậu ấy đã tắm rửa xong và thay một chiếc áo phông trắng, có thể là áo ngủ của cậu. Rất rộng, làm nổi bật lên cánh tay vừa gầy nhưng không kém phần mạnh mẽ.
Trần Ô Hạ nhắm mắt lại, cố gắng xua đi hình ảnh người thiếu niên trong tâm trí, trong miệng lẩm bẩm tiếng Anh, buộc chính mình phải ghi nhớ từ vựng.
Khoảng tám giờ, Lý Thâm đúng giờ bước ra ban công.
Trần Ô Hạ mở mắt ra, khép quyển từ vựng tiếng Anh lại, vịn vào lan can nhìn xuống. Cô dùng giấy trắng gấp thành một chiếc máy bay, lúc ném xuống dưới lại không may bị gió thổi lệch hướng.
Nhưng cũng lướt qua trước tầm mắt Lý Thâm.
Cậu ngẩng đầu lên, dường như không quá ngạc nhiên với việc hai người “vô tình” gặp nhau. Cậu hỏi: “Làm bài tập xong rồi sao?’’
Người thiếu niên gọn gàng sạch sẽ ban ngày, dưới ánh trăng lại toát lên vẻ lạnh lùng trong trẻo, ánh mắt cậu chăm chú nhìn lên cô, chăm chú đến mức khiến cô hốt hoảng.
Cậu hỏi thành tích của cô, cô bối rối. Cậu ấy không hỏi, cô cũng hoảng hốt. Lúc trước thì bô bô nói chuyện không ngừng, bây giờ lại đắn đo cân nhắc mới dám mở miệng. Rất nhiều thứ vô hình đè nặng trong lòng cô.
“Xong rồi.’’ Trần Ô Hạ nói: “Sáng mai… Cùng đi đến quán trà sữa nhé?’’
“Ừ.’’ Cậu cầm bình tưới nước tưới hoa.
Trần Ô Hạ chống tay lên lan can, nghiêng người về phía trước: “Thế nhé, chín giờ rưỡi chúng ta bắt đầu đi.’’
“Ừ.’’ Lý Thâm tưới hoa xong: “Mai gặp lại.’’
----
Chủ nhật.
Trần Ô Hạ lục lọi ngắm nghía mấy chiếc váy rồi thử hai chiếc màu xanh và đỏ. Cô lại thay đổi một lần nữa và cuối cùng chọn một chiếc váy màu xanh nhạt.
Đây là quà tặng Trần Lập Châu mua cho cô khi đi du lịch.
Mã Lâm chưa nhìn thấy bao giờ, nếu thấy, có lẽ cô lại quở mắng con trai tiêu tiền lung tung.
Chất liệu của chiếc váy này trông có vẻ không hề rẻ chút nào, Trần Ô Hạ treo trong tủ quần áo, không dám mặc ra ngoài.
Đương nhiên mặc vào sẽ xinh đẹp hơn bình thường, nhưng như thế có phải long trọng quá hay không?
Cuối cùng Trần Ô Hạ vẫn mặc áo phông và quần jean bình thường. Đi đến trước gương, vén tóc mái lên, lộ ra khuôn mặt tươi sáng, nhẹ nhàng.
Nếu đột nhiên thay đổi lớn như thế, Lý Thâm sẽ nghĩ thế nào đây?
Một con vịt xấu xí như cô cũng ảo tưởng muốn biến thành thiên nga?
Thực ra, Trần Ô Hạ không hề mong muốn đột phá mối quan hệ với Lý Thâm. Nếu cô cũng giống như cậu ấy, chỉ chăm chăm nhìn vào việc thắng thua thì cô đã sớm đập đầu mà chết rồi.
Cô và cậu, học tra và học bá. Môn không đăng, hộ không đối, coi như gặp chút may mắn, va chạm tạo ra tí xíu tia lửa thì kết cục cuối cùng chắc chắn sẽ kết thúc trong chán nản.
Nhưng dù vậy, cô cũng muốn lưu giữ càng nhiều kỷ niệm đẹp càng tốt.
Cô lại thả tóc mái xuống, nhìn đồng hồ: “A, muộn rồi.’’
Trần Ô Hạ vội vàng xuống lầu.
Lý Thâm đi ra, giống như thường ngày, quần áo cực kỳ đơn giản.
“Chào.’’ Cô mỉm cười, như thế vô tình gặp gỡ khi đi học, tan học.
Cậu đóng cửa lại: “Đi thôi.’’
Hai người đi xuống cầu thang, khoảng cách ở giữa là ba bốn bậc thang.
Trần Ô Hạ sờ sờ vật trang trí trên bím tóc đuôi ngựa, cô đã vô tình đổi thành một đồ trang trí sáng màu.
Nhưng cậu ấy không chú ý đến, cô cảm thấy hơi hụt hẫng. Đúng thế, chỉ một cốc trà sữa mà thôi, có lẽ trong mắt cậu ấy hôm nay cũng giống như đang đi học. Cũng may cô không mặc váy, nếu không sẽ vô cùng xấu hổ.
Chiếc quạt của cửa hàng tạp hoá bị đóng bụi trong một góc nhà kho. Chủ tiệm tạp hoa cầm một cây quạt bị hỏng ngồi trước cửa, than thở: “Ôi thời tiết này, cuối cùng là không khí lạnh có đến không? Khi nào đến?’’
Lý Thâm mặc quần đen áo đen đi ra.
Chủ tiệm tạp hoá chào hỏi một tiếng: “Thâm tử à.’’
Lý Thâm không nói gì, khẽ gật đầu.
Có một người hàng xóm từng hỏi Lý Húc Bân: “Có phải con trai anh học nói muộn hơn những đứa nhỏ khác không?’’
Học nói muộn hay không muộn không liên quan, thành tích của Lý Thâm luôn là số một số hai.
Chủ tiệm tạp hoá nhớ đến cậu con trai của mình không không chịu thua kém của mình, càng quạt mạnh hơn. Có một chiếc gai dài ở bộ phận bị vỡ ra của cây quạt hỏng đột nhiên đâm trúng khuôn mặt mập mạp của ông ấy. Ông ấy “a” một tiếng, lại nhìn thấy Trần Ô Hạ đi ra liền mở miệng chào hỏi: “Ô Hạ, ra ngoài à?’’
Năm nay có hai học sinh lớp 12, một người đạt thành tích tốt, một người tương đối kém, vừa khéo giúp đỡ lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi.
Chủ tiệm tạp hoá gãi gãi cổ nhìn Lý Thâm và Trần Ô Hạ đi cùng đường với nhau. Ông ấy nheo mắt lại, cây quạt càng quạt càng nhanh, “Trai gái... a ôi.’’
Mặt của ông ấy lại bị đâm trúng.