Ô bạch

Chiếc xe bus dừng lại ngay bên cạnh trung tâm thương mại. 
 
Trần Ô Hạ xuống xe, trong lúc vô tình nhìn thấy Lý Thâm cũng đi xuống, bước vào một cửa hàng thời trang nam.
 
Trần Ô Hạ mua hai gói hoa quả khô. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Hạ Hạ.’’ Trên đường đi, Ngô Đình Bối đổ không ít mồ hôi. Cô gấp ô lại, đi vào trong khu vực có điều hoà không khí, “Sớm biết thế này tớ cũng ngồi xe buýt, ga tàu điện ngầm cách nơi này quá xa, phải đi bộ chừng mười phút, nóng đến mức mẹ tớ cũng không nhận ra con mình nữa rồi.’’
 
“Cho cậu này.’’ Trần Ô Hạ đưa khăn giấy qua. 
 
Ngô Đình Bối lau mồ hôi, nhìn thấy gói quà ăn vặt trong tay Trần Ô Hạ: “Còn chưa bắt đầu đi dạo mà cậu đã muốn ăn rồi sao?’’
 
“Không phải.’’ Trần Ô Hạ bỏ hai túi hoa quả khô vào ba lô: “Mua cho anh tớ, anh ấy thèm ăn nhưng lại kén chọn, thích hương vị này nhất.’’
 
Trần Ô Hạ rất ít khi đề cập đến những người con trai khác, tần suất cao nhất là anh trai của mình. Ngô Đình Bối không khỏi nảy sinh sự tò mò với người anh trai này: “Nghe cậu nhắc đến anh trai lâu như thế, nếu có thể gặp mặt một lần thì tốt biết mấy.”
 
Ban ngày đừng nhắc đến người khác, vừa dứt lời, một giọng nói của người đàn ông bỗng nhiên vang lên: “Ô Hạ.’’
 
Không ngờ lại gặp được Trần Lập Châu ở nơi này, hai giây sau, Trần Ô Hạ mới nhớ ra hôm qua anh ấy có đề cập đến địa điểm của buổi họp lớp. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Lập Châu hỏi: “Sao em lại ở đây?’’
 
“Em đi dạo phố với bạn.’’ Trần Ô Hạ chỉ vào Ngô Đình Bối ở bên cạnh. 
 
Ngô Đình Bối vội vàng cất chiếc khăn giấy lau mồ hôi, nở một nụ cười rạng rỡ. 
 
Trần Lập Châu cũng mỉm cười đáp lại cô rồi quay sang nói với Trần Ô Hạ: “Anh đi họp lớp, nếu em đi dạo phố xong thì cùng nhau trở về đi?’’
 
Trần Ô Hạ gật đầu: “Để xem có về cùng lúc không đã.’’
 
Ngô Đình Bối nhìn theo bóng lưng của Trần Lập Châu, cười trộm một tiếng: “Hoá ra  anh họ của cậu đẹp trai như thế.’’
 
Ngoài trừ Lý Thâm, Trần Ô Hạ rất ít khi để ý đến ngoại hình của những chàng trai khác, bao gồm cả chính anh họ mình. Sống chung dưới một mái nhà lâu như thế, cô đã quá quen với những phong cách khác nhau của Trần Lập Châu. Lấy lần này làm ví dụ, Mã Lâm rất không thích kiểu tóc mới của con trai mình, ở nhà nhắc đến chuyện đó không biết bao nhiêu lần. Nhưng trong mắt Trần Ô Hạ, cô không cảm thấy anh họ có gì khác so với trước đây, ngoài trừ mái tóc được uốn xoăn một chút và màu sắc sáng hơn. Cho dù có đẹp trai hay không đi chăng nữa thì cũng là người anh họ thân thiết của cô. 
 
Nghe Ngô Đình Bối nói như thế, Trần Ô Hạ thừa nhận ông trời dường như đã hơi thiên vị, hai người học bá mà cô đã gặp đều rất đẹp trai.
 
Trần Lập Châu là người hướng ngoại, sáng chói tựa như ánh đèn hội tụ lại với nhau, còn Lý Thâm thì thu mình lại, đẹp theo cách của riêng mình. 

 
Nhưng chuyện trùng hợp không chỉ dừng lại ở đó, lúc Trần Ô Hạ và Ngô Đình Bối lên lầu lại bắt gặp Trần Lập Châu. 
 
Anh ấy đang đứng tựa vào lan can nghe Wechat. 
 
Ngô Đình Bối đụng đụng Trần Ô Hạ: “Này, anh họ của cậu.’’
 
Đúng lúc Trần Lập Châu đi ra đón người. 
 
Bạn học nữ của anh ấy đi cùng một thang máy với Trần Ô Hạ. 
 
Cửa thang máy vừa mở ra, cô bạn kia bước nhanh về phía trước, vỗ vỗ vai anh ấy: “Chào, tớ đến rồi.’’
 
Trần Lập Châu nhìn lại, giơ điện thoại lên: “Ừ.’’ Khoé mắt lướt qua liền nhìn thấy Trần Ô Hạ. 
 
Trần Ô Hạ không quen biết cô bạn kia. 
 
Đồng thời, cô bạn kia cũng không quen biết Trần Ô Hạ, nếu không, cô ấy sẽ không bao giờ tuỳ tiện nói ra những lời tiếp theo. Cô ấy tỏ ra thần bí nói: “ Đoán xem, tớ vừa nhìn thấy ai?’’
 
Trần Lập Châu lắc đầu: “Không đoán ra được.’’
 
Trần Ô Hạ lặng lẽ vẫy vẫy tay với Trần Lập Châu rồi xoay người rời đi, nhưng câu tiếp theo của cô bạn kia khiến cô dừng bước. 
 
Cô bạn kia nói: “Tớ nhìn thấy Lý Thâm.’’
 
Trần Lập Châu vô thức nhìn về phía Trần Ô Hạ, mặc dù anh ấy tiếc  nuối cho tương lai của Lý Thâm nhưng Trần Ô Hạ mới là em họ của anh , hơn nữa, chuyện năm đó cô không phải là người có lỗi. 
 
Cô bạn kia không phát hiện ra động tác nhỏ của anh ấy, tiếp tục nói: “Một mình cậu ta ở trong quán sủi cảo nổi tiếng ở tầng dưới, ngồi bên cạnh cửa sổ, lúc nãy tớ đi ngang qua, thiếu chút nữa đã cho rằng mình nhìn nhầm người, nhưng lại không dám đi lên chào hỏi.’’
 
Cô bạn kia là bạn học cấp ba của Trần Lập Châu, đã từng học một lớp toán nâng cao, số học sinh tham gia vào lớp học đó không nhiều lắm, một số đã lập một nhóm Wechat để trao đổi thêm. Vào năm lớp 11, cô bạn kia quen biết với Lý Thâm lúc đấy đang học lớp 10. 
 
Sau khi Lý Thâm xảy ra chuyện không may, cậu ta đã rời khỏi nhóm, khoá tài khoản Wechat, từ đó không ai gặp lại cậu ta một lần nào nữa.
 
Giọng nói của người bạn nữ kia cao vút, cho dù tai phải Trần Ô Hạ bị thương cũng có thể nghe rõ ràng hai chữ “Lý Thâm”, bước chân cô càng lúc càng chậm, cuối cùng bị Ngô Đình Bối kéo đi. 
 
Cô bạn kia còn muốn nói tiếp. 
 
Trần Lập Châu cắt đứt lời cô: “Được rồi, có chuyện gì thì lát nữa hẵng nói, chúng ta vào trước đi. Cậu phải nhớ kỹ, nhiệm vụ của cậu hôm nay là giả vờ làm bạn gái của tớ, đừng để tớ bị sặc bởi đống thức ăn cho chó của đám tiểu tử kia.’’
 

“Hiểu rồi.’’ Cô bạn học cười ha ha một tiếng. 
 
Từ xa nhìn thấy mặt tiền của cửa hàng sủi cảo, Trần Ô Hạ cảm lấy hơi lo lắng. 
 
Cô và Ngô Đình Bối dọc theo vị trí gần cửa sổ đi một vòng, không nhìn thấy Lý Thâm. 
 
Cũng phải, cô bạn học kia nhìn thấy anh ngồi ở đây khoảng chừng hai mươi phút trước, có lẽ đã ăn xong sủi cảo rồi cũng nên. 
 
Kết thúc cuộc gặp gỡ với Ngô Đình Bối trong cảm giác mất tập trung, Trần Ô Hạ ngồi xuống ở trong sảnh. 
 
Nhút nhát, khiếp đảm, đó chính là những cảm giác trực tiếp nhất mà cô cảm nhận được khi gặp lại Lý Thâm. Bằng cách bận rộn với công việc bán thời gian, cô né tránh tất cả mọi thứ liên quan đến Lý Thâm, cố gắng không nghĩ đến anh nữa. Cô tự khuyên nhủ chính bản thân mình: Không thể dây dưa vào, chỉ có thể né tránh. Nhưng người ở trên lầu, người ở dưới lầu, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu lại thấy.
 
“Đi thôi.’’ Chẳng biết Trần Lập Châu đã đứng trước mặt cô từ lúc nào. Anh ấy nhìn thấy rõ ràng lúc nãy Trần Ô Hạ đã thất thần. Từ lúc Lý Thâm trở về, tần suất cô em họ này ngẩn người càng lúc càng nhiều. 
 
“A, vâng.’’ Trần Ô Hạ đứng lên. 
 
Trần Lập Châu một tay đút vào trong túi quần, một tay vuốt vuốt mái tóc hơi xoăn: “Lúc nãy mẹ gọi điện cho anh, hôm nay bà ấy không muốn nấu cơm, bảo anh mua một vài món đồ ăn sẵn về. Em muốn ăn gì?’’
 
Trần Ô Hạ trả lời: "Bác gái không muốn nấu cơm, có lẽ là do trong người hơi mệt mỏi, tất nhiên là mua món bác thích rồi.’’
 
Trần Lập Châu quay đầu lại nhìn cô em họ: “Anh nhớ ra rồi, em thích ăn sủi cảo rau hẹ.’’
 
Trần Ô Hạ thích ăn sủi cảo, nhưng Lý Thâm thì không. Lúc hai người bọn họ vẫn còn là hàng xóm tốt của nhau, anh nói anh không thích sủi cảo. Nhưng hôm nay anh lại vượt đường xa đến đây để ăn sủi cảo. 
 
Thời gian có thể làm thay đổi tất cả mọi thứ của một người. Lý Thâm cũng không ngoại lệ. 
 
“Vậy chúng ta mua sủi cảo rau hẹ đi, cả nhà đều thích ăn món này.” Trần Lập Châu nói. 
 
Trần Ô Hạ do dự một lúc lâu, lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại mới nói: “Anh… Anh nói… Lý Thâm không tham gia vào kỳ thi đại học, có phải rất đáng tiếc hay không?’’
 
“Đúng là đáng tiếc cho cậu ta. Nhưng tai phải của em bị thương cũng rất đáng tiếc.’’ Trần Lập Châu đau lòng nhìn em họ: “Tế bào lông thính giác của con người không thể tái tạo.’’
 
----
 
Trong nhà hàng Tây có một nam sinh tên là Trịnh Lương Ký. 
 
Cậu ấy vừa tốt nghiệp cấp ba, điểm số vừa đủ để đăng ký vào một trường đại học danh tiếng ngoại tỉnh. Trong khoảng thời gian chờ đợi giấy thông báo trúng tuyển, cậu ấy đến đây làm việc thời vụ trong kỳ nghỉ hè. 

 
Lần đầu tiên gặp Trần Ô Hạ, biết cô vẫn còn là sinh viên, Trịnh Lương Ký hỏi: “Tại sao chị không đi gia sư? Nghe nói làm gia sư kiếm được khá nhiều tiền.’’
 
Cô thành thật trả lời: “Chị không làm được…’’ Ngay cả cô cũng phải vật lộn hết sức với việc học tập, sao có thể đi trồng người? Cô tự dán lên người mình nhãn mác “Bùn loãng không thể trát tường.’’
 
Những lời vừa rồi của Trịnh Lương Ký là buột miệng, sau khi phản ứng lại vội vàng bổ sung: “Bước ra xã hội, điểm số không phải là tất cả. Một trái tim nhân hậu còn đang quý hơn nhiều.’’
 
“Ừ.’’ Thường nấu súp gà*, phòng trước vô hại. Lúc trước Lý Thâm nấu súp gà cho cô, sau này cô tự nấu cho mình. Nhưng đáng tiếc, cho dù học hành nghiêm túc như thế nào đi chăng nữa, thành tích vẫn như vậy.  
 
(Súp gà: Một ngôn ngữ mạng xuất phát từ cuốn sách “Súp gà cho tâm hồ” của tác giả Jack Canfield viết về những câu chuyện sống tích cực thông qua những truyện ngắn, sau này thường chỉ những câu châm ngôn răn dạy hoặc những người thích nói đạo lý.)
 
Vào ngày nghỉ của Trần Ô Hạ, Trịnh Lương Ký làm sai thực đơn của một khách hàng. 
 
Buổi chiều ngày hôm sau, quản lý nhà hàng đến nói chuyện với nhóm nhân viên thời vụ bọn họ. 
 
Trong số các sinh viên làm việc bán thời gian, Trần Ô Hạ là người vừa trầm tĩnh lại trung thực. Quản lý nhà hàng bảo cô và Trịnh Lương Ký ra ngoài nói chuyện riêng, khen ngợi cô đồng thời âm thầm phê bình Trịnh Lương Ký. 
 
Trần Ô Hạ không thể ngờ được tình huống này, mặt đỏ tới tận mang tai, vô cùng khó xử. 
 
Cũng may Trịnh Lương Ký là người rộng rãi thoải mái, không hề giận chó đánh mèo lên người cô vì những lời của quản lý nhà hàng. 
 
Hai người trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi bên cạnh nhau. 
 
Trịnh Lương Ký gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, làm liên luỵ đến chị.’’
 
“Không sao đâu.’’ Người xấu hổ phải là Trần Ô Hạ mới đúng. Quản lý nhà hàng khen một người, chê một người, khiến cô giống như đang đi đâm thọc vậy. 
 
Trịnh Lương Ký nhìn quản lý đang thao thao bất tuyệt, cười nói: “Bài học kinh nghiệm đầu tiên trong đời, nhân viên siêng năng sẽ được cấp trên ưu ái.’’
 
Sau khi phê bình và biểu dương xong, quản lý nói: “Tối nay nhà hàng đã được bao trọn, các nhân viên chính thức ở lại, nhân viên bán thời gian có thể về.’’
 
Lúc này mới hơn bốn giờ chiều, cả đêm hôm qua Trần Ô Hạ đều nghĩ đến sủi cảo, ngủ không sâu, vừa hay bây giờ có thể về nhà ngủ bù. 
 
Cô về nhà ngủ một giấc ngủ trưa muộn. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê thì nghe thấy tiếng mở cửa. 
 
Sau đó, giọng nói của Trần Thường Bình vang lên: “Không biết sau khi nghỉ học, Lý Thâm đang làm gì nhỉ?’’
----
Nửa tiếng sau. 
 
Một chiếc xe tải nhỏ dừng ngay ở đầu đường, bên trên toa xe treo một tấm biển lớn bằng giấy da với hai chữ: “Bán dưa”.
 
Ông chủ bán dưa đang dỡ hàng trong cửa hàng. 
 
Trần Thường Bình mua một trái dưa hấu, tình cờ gặp lại người bạn cũ. 
 

Hai người đã lâu không gặp, lại đều là phụ huynh của hai học sinh đạt thành tích cao, dĩ nhiên không thể không đề cập đến chuyện học tập. 
 
Trần Thường Bình hỏi: “Lão Trịnh, con trai ông thi đại học thế nào rồi?’’
 
“Đang chờ giấy báo trúng tuyển.’’ Con trai thi đại học đạt thành tích cao, người trong nhà như được bao phủ trong bầu không khí vui mừng hớn hở, những nếp nhăn trên khuôn mặt chú Trịnh đều rạng rỡ ý cười. 
 
“Chúc mừng nha.’’ Trần Thường Bình giơ ngón tay cái lên: “Mấy năm trước tôi nói với ông, con trai ông đã đặt nửa chân vào trường đại học rồi mà.’’
 
Chú Trịnh vui vẻ ra mặt, thậm chí còn không thèm nói những lời khách sáo: “Xin mượn những lời tốt đẹp của ông, mượn những lời tốt đẹp của ông.’’
 
Trần Thường Bình cười hả hả, trong lúc vô tình lại nhìn thấy một người. 
 
Lý Húc Bân đang đứng ở cửa tiệm sửa đồng hồ. 
 
Cửa hàng sửa chữa rất gần với xe bán dưa, sợ là Lý Húc Bân đã nghe rõ ràng cuộc trò chuyện giữa Trần Thường Bình và chú Trịnh rồi cũng nên. 
 
Vẻ mặt lạnh như băng của Lý Húc Bân giống hệt với Lý Thâm thời niên thiếu. 
 
Việc đã đến nước này, hai gia đình lại cãi nhau thành cục diện bế tắc như thế, Trần Thường Bình cũng hơi tiếc nuối. Ông ấy ở nơi này mấy chục năm trời, trên lầu dưới lầu đều là hàng xóm cũ, ít nhiều đều có giao tình. Ngày xưa, mấy đứa nhỏ của hai nhà Lý Trần xấp xỉ tuổi nhau, cha mẹ hai bên lại nói chuyện hợp ý, ngày lễ ngày tết vẫn đến chúc Tết lẫn nhau và ngồi ăn tối cùng một bàn. 
 
 Nghĩ đến đây, quả dưa hấu trong tay cũng trở nên nặng trĩu. 
 
Trên đường về nhà, Trần Thường Bình gặp Mã Lâm đã mua rau xong. 
 
Mã Lâm đưa rau cho Trần Thường Bình, nói: “Từ xa đã thấy anh xụ mặt rồi, nhìn thấy bà xã không vui à?’’
 
Trần Thường Bình một tay xách dưa, một tay xách rau: “Không liên quan đến bà xã.’’
 
Mã Lâm: “Vậy liên quan đến ai?’’
 
Về đến trước cửa nhà, Trần Thường Bình mới nói: “Không biết sau khi nghỉ học, Lý Thâm đang làm gì nhỉ?’’
 
"Ai biết." Mã Lâm đóng cửa lại: "Chuyện qua lâu rồi, đừng nhắc lại nữa.’’
 
Trần Thường Bình: “Chẳng phải người đã quay về rồi sao?’’
 
Mã Lâm: “Cũng chỉ ở đây hai ba tháng. Lần này bọn họ trở về, vừa thấy người đã bày ra vẻ mặt thối hoắc, hạ quyết tâm không thèm qua lại với chúng ta.’’
 
Trần Thường Bình thả dưa hấu xuống, quay đầu lại nói: “Hôm nay anh gặp lão Trịnh, chúc mừng con trai ông ấy đậu đại học, ai ngờ Lý Húc Bân lại ở ngay bên cạnh, sắc mặt lạnh lùng, nói không chừng anh ấy còn cho rằng anh cố ý nói đến chuyện thi đại học để xát muối lên vết thương của anh ấy cũng nên.’’
 
Mã Lâm: "Anh quan tâm người ta nghĩ thế nào làm gì. Trước kia hàng năm Lý Thâm đạt thành tích thứ nhất, sắc mặt Lý Húc Bân cũng rất lạnh lẽo, vẻ mặt cứng ngắc kia của nhà bọn họ là di truyền. Chuyện năm đó không chỉ  gây rắc rối cho nhà kia mà cũng khiến tạo ra cho nhà chúng ta biết bao lời đàm tiếu, em đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi. Hơn nữa, Ô Hạ cũng bị thương phải chạy chữa khắp nơi, không bắt Lý gia bồi thường đã là may lắm rồi.’’


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận