Lý Thâm mở cửa ra.
“Thâm Tử, về rồi sao.’’ Vu Ly bưng một đĩa hoa quả đặt lên bàn trà.
“Vâng.’’ Cậu treo ô ngoài ban công.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên trong ống thoát nước vang lên tiếng nước chảy ầm ầm, Vu Ly nghe giống như bên ngoài trời vẫn còn mưa to. Cô ấy nói: “Vừa nãy mưa rất to, con không bị ướt đấy chứ?’’
“Không ạ.’’ Lý Thâm ngồi xuống ghế sô pha, lấy điện thoại di động ra đi vào sàn đối chiến cờ vây, chọn một người tên là “Trường sam tiên sinh” làm đối thủ.
Vu Ly bóc vỏ quýt, hỏi: “Khi nào nghỉ đông?’’
“Tuần sau ạ.’’ Phía bên Lý Thâm là quân trắng.
Quân đen đi theo công thức, Lý Thâm lại thích phá giải công thức.
Vu Ly đưa cho cậu một quả quýt đường đã bóc vỏ, cậu không nhận nên cô ấy đưa lên miệng mình ăn. Cô ấy cầm lấy tờ rơi bên cạnh: “Mẹ và ba định ra ngoài ngắm tuyết, thế nào? Con muốn đi đâu?’’
“Mẹ, con không đi.’’ Lý Thâm không quan tâm, mạch suy nghĩ đang tập trung vào thế cờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tại sao lại không đi.’’
“Con muốn học cờ vây.’’
Lý Húc Bân tắm rửa xong đi ra, thấy con trai đang chăm chú nhìn vào điện thoại di động, ông nói: “Hãy kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, đi ra ngoài ngắm cảnh ngắm hoa một chút, thất tốt biết bao nhiêu.’’
Vu Ly khoát khoát tay: “Được rồi, được rồi, con muốn học thì cứ để cho con học đi, không thể lơ là việc học được.’’
Lý Húc Bân ngồi xuống, nhìn về phía Lý Thâm.
Lý Thâm nhìn chằm chằm vào thế cờ, không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn gọi một tiếng: “Ba.’’
Vu Ly vẫn vẫy tờ rơi: “Đồng chí lão Lý, chọn một địa điểm đi, cứ xem là chúng ta đang đi hưởng tuần trăng mật tuổi trung niên.’’
“Đã là vợ chồng già rồi còn tuần trăng mật gì nữa.’’ Vẻ mặt Lý Húc Bân nhàn nhạt, “Chỉ là một chuyến du lịch bình thường, đừng làm lố gì thêm.’’
Vu Ly nhé tờ rơi vào trong tay ông: “Hung dữ gì chứ, không khí lạnh phả vào mặt anh sao?’’
Lúc này Lý Húc Bân mới chậm rãi biểu lộ cảm xúc.
Vu Ly vỗ vỗ tay, lấy một cây bút từ trong ngăn kéo ra, “Đây, đánh dấu vào mấy cảnh tuyết bên trong cái này. Nếu đã đánh dấu vào thì coi như việc đã định, sau đó là quá trình thanh toán.’’
Bên này, hai vợ chồng đang thảo luận.
Bên kia, thực lực của hai người chơi trong ván cờ chênh lệch nhau rất nhiều. Lý Thâm thắng, cậu cầm lấy một quả quýt đường.
Quá ngọt.
Vu Lý chỉ chỉ vào đồng hồ: “Con đi ngủ đi, ngày mai còn có bài kiểm tra đấy.’’
Lý Thâm nói: "Môn tiếng Anh này không khó.’’ Ít nhất cậu sẽ không giống như ai đó phải học thuộc từ vựng trong đêm nay. Cậu đã nhìn thấy quyển vở từ vựng của cô, là do chính tay cô cầm bút viết từng từ từng từ một. Chữ viết được nắn nót cẩn thận nhưng cũng vô dụng. Cô cũng giống như đối thủ trong ván cờ vừa nãy, những người học bằng cách nhớ sẽ không bao giờ tiến bộ.
Lý Húc Bân: “Quên những gì ba nói rồi sao? Kiêu binh tất bại.’’
“Vâng.’’ Lý Thâm rời khỏi sàn chiến: “Ba mẹ, con về phòng đây.’’
Vu Ly vỗ vỗ tay Lý Húc Bân: “Trần Lập Châu ở tầng trên, yêu thích đủ mọi trò, lúc học cấp hai còn trốn học đến quán nét chơi game trực tuyến với bạn bè. Lúc bị lão Trần bắt về nhà, hàng xóm mấy toà nhà đều nhìn về phía này, tất cả đều cho rằng con trai nhà anh ấy không có tương lai, nhưng kết quả chẳng phải là một đường đèn xanh hết cả sao, Thâm tử nhà ta chơi cờ vây thì sao chứ?’’
Lý Húc Bân thả tời rơi trong tay xuống, nói với bà xã: “Em chỉ thấy con chơi cờ vây thôi sao?’’
Vu Ly buồn bực nói: “Vậy anh còn thấy được gì nữa?’’
“Não người không thể đấu lại được với Al. Tính tình Thâm tử hiếu thắng, không thể chấp nhận được thất bại. Sợ rằng nó đi đại chiến với người máy, nếu thua trận trước Al, vậy thì cờ vây sẽ trở thành điều cấm kỵ của nó một lần nữa.’’
Vu Ly cãi lại: “Lòng hiếu thắng mạnh cũng là một chuyện tốt.’’
“Tốt tính kiên cường mới gọi là động lực tiến bộ, lòng hiếu thắng quá mạnh là kiêu ngạo.’’ Lý Húc Bân kéo tay vợ: “Em nha, thường ngày nuông chiều con quá rồi.’’
Vu Lý bắt chước nói theo: “Anh nha, bình thường nghiêm khắc với con quá rồi.’’
Lúc này Lý Thâm lại đi ra: “Con tắm rửa trước.’’ Không biết cậu đã nghe được những lời này của ba mẹ được bao nhiêu lần rồi.
Thật trùng hợp, ngày hôm sau, Lý Thâm lại gặp phải vị trường sam tiên sinh kia.
Có lẽ trí nhớ của người này không được tốt cho lắm, không nhớ Li chính là người đã khiến mình thất bại thảm hại ngày hôm qua.
Hôm nay, Lý Thâm vẫn là quân trắng.
Quân đen của trường sam tiên sinh đi trước, lại là công thức quen thuộc ngày hôm qua.
Lý Thâm thích xuất phát từ một góc xa, nhưng… Ván cờ này cậu lại đi theo công thức của đối phương.
Nước cờ của trường sam tiên sinh có trăn chỗ sơ hở.
Trong quy luật sự cạnh tranh, nếu như không giành được thắng lời thì quá trình nỗ lực cố gắng cũng không có ý nghĩa. Thắng, Lý Thâm nhất định phải thắng. Nhưng cậu đã làm một chuyện hiếm thấy, cố ý nhường cờ cho đối thủ.
Tư duy của trường sam tiên sinh rất giống người nào đó. Càng đánh càng bại, càng bại càng đánh.
Không hiểu tại sao Lý Thâm lại không muốn cậu ấy thua quá thảm bại.
----
Mấy ngày lạnh giá trước Tết Nguyên Đán, Trần Ô Hạ mua một chiếc áo khoác lông dài. Lúc trở về nhà thì bắt gặp Lý Thâm ở cầu thang.
Sau đêm mưa đó, hai người sẽ trò chuyện nhiều hơn trước mấy câu.
Nhưng cũng chỉ mấy câu mà thôi.
Trần Ô Hạ chủ động chào hỏi trước: “Xuống lầu sao?’’ Một câu hỏi nhảm nhí.
Lý Thâm nhìn thoáng qua cái túi của cô.
Cô cho rằng cậu ta sẽ hỏi gì đó liên quan đến quần áo.
Nhưng cậu lại hỏi một câu: “Thi cuối kỳ thế nào rồi?’’
Một câu đánh trúng chỗ vào chỗ yếu của cô, cô dừng mấy giây: “Vẫn tốt.’’
Lý Thâm lại hỏi: “Đã làm được bao nhiêu bài tập về nhà cho kỳ nghỉ đông rồi?’’
“Một phần ba.’’ Một hỏi một đáp giống như cuộc trò chuyện giữa giáo viên và học sinh.
“Cậu có thể tiến bộ bao nhiêu bậc vào học kỳ sau?’’
Câu hỏi này rất khó. “Không thụt lùi là được rồi…” Bác trai và anh họ không yêu cầu nhiều với cô.
Các bạn học thường nói, từ tận đáy lòng Lý Thâm vẫn luôn xem thường những học sinh kém. Trần Ô Hạ cảm thấy, ánh mắt hiện tại của cậu ấy, giống như là quan tâm, càng giống đả kích. Trần Ô Hạ siết chặt cái túi, vội vàng nói: “Tớ lên trước.’’
----
Không khí lạnh đã qua đi, mùa xuân năm nay chào đón một ngày đầu năm mới ấm áp, thậm chí còn có thể nói là nóng. Chiếc áo lông của Trần Ô Hạ hoàn toàn bỏ xó trong góc tủ quần áo.
Dưới ánh mặt trời, Trần Lập Châu mặc một chiếc áo mỏng, ngồi bên lan can ban công phơi thịt xông khói.
Không có lưới bảo vệ, anh ấy nghênh ngang ngồi đó, Trần Ô Hạ lo lắng thay cho anh ấy, đi lên đỡ lấy eo anh ấy: “Anh, anh cẩn thận chứ.’’
“Biết rồi.’’ Trần Lập Châu cúi đầu nhìn Lý Thâm, lầm bầm một câu: “Nửa năm nữa anh đã có thể thoát khỏi cậu ta rồi.’’
Trần Ô Hạ nhìn xuống.
Lý Thâm còn khoa trương hơn của Trần Lập Châu, chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay.
Lúc trước ngoại hình cậu ta đẹp trai, nhưng từ khi ăn xong bát canh của cậu ta, cô lại cảm thấy ngoài trừ dung mạo, cậu ta còn có một thứ gì khác.
Một thứ không thể diễn tả thành lời.
Trần Lập Châu quay đầu lại, lớn tiếng gọi: “Lý Thâm.’’
Lý Thâm lạnh lùng nhàm chán, không chuẩn bị đón năm mới.
Trần Lập Châu cười lạnh một tiếng: “Giữa tôi và cậu, không đội trời chung.’’
Lý Thâm đáp: “Vâng.’’ Giống hệt như trên bức tường vinh danh.
Trần Ô Hạ nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh và Lý Thâm có thù hận gì sao?’’
“Thù hận lớn, sau này anh sẽ nói cho em biết.’’ Trần Lập Châu đi vào nhà.
Trần Ô Hạ vẫn còn ở trên ban công, nhìn xuống phía dưới một cái.
Lý Thâm vẫn chưa đi.
Cô nói: “Chúc mừng năm mới.’’ Lời chúc mừng năm mới không liên quan đến thành tích học tập đúng không.
Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn cô một lúc.
Cô vẫn đang phân vân có nên đào tẩu hay không.
Cậu ta hỏi: “Quần áo mới mua đâu rồi?’’
Trần Ô Hạ thành thật trả lời: “Nóng quá, không mặc được.’’
“Vậy sao.’’ Lý Thâm chúc mừng bằng hai chữ ngắn gọn: “Chúc mừng.’’
Khoé miệng cô khẽ cong lên, giống như vạn vật nở hoa, vô cùng vui vẻ.
Sau những lần tình cờ bắt gặp, Trần Ô Hạ phát hiện Lý Thâm thường ra ban công tưới hoa vào khoảng tám giờ. Cô nhéo mình một cái rồi ra gặp cậu ta.
Nhưng cô không dám lên tiếng chào hỏi, sợ cậu ta lại hỏi về thành tích xếp hạng.
Dường như Trần Lập Châu đã phát hiện ra điều gì đó, nói: “Ô Hạ, hình như thời gian em đi phơi quần áo rất cố định nha.’’
Trần Ô Hạ đang nghĩ xem phải nên trả lời như thế nào.
Trần Lập Châu còn nói: “Đây là sự bắt đầu của thời kỳ tự ràng buộc bản thân.’’
Cô thậm chí còn không cần phải kiếm cớ.
Vào một đêm nào đó? Lý Thâm vươn vai, vén áo thun lên, lộ ra vòng eo nhỏ hẹp của người thiếu niên.
Trần Ô Hạ ngây người một lúc lâu, sau đó mỗi lần nhìn thấy cậu ở trường lại càng lẫn trốn nhanh hơn.
----
Năm lớp 12 chia lớp, tên của Trần Ô Hạ và Lý Thâm cùng xuất hiện trong một danh sách lớp, ít nhiều cũng khá bất ngờ.
Lớp đề ra kế hoạch “giúp đỡ bạn học’’. Theo truyền thống cũ của trường là một học sinh khá giỏi sẽ kèm cặp một học sinh bình thường, thường sẽ bắt đầu trước kỳ thi thể thao và kết thúc sau kỳ nghỉ đông.
Vì quan tâm đến thể diện và tôn nghiêm của học sinh nên giáo viên đã dùng từ học sinh bình thường, nhưng thực chất lại là học sinh kém. Trần Ô Hạ nằm trong số đó.
Học cùng lớp với Lý Thâm ba năm, năm nào Nguỵ Tĩnh Hưởng cũng tham gia vào kế hoạch này, nhưng năm nào cũng đội sổ. Cũng may, giáo viên không hề vứt bỏ cô.
Lý Thâm là một học sinh nằm trong top đầu keo kiệt nhất.
Năm lớp 10, Lý Thâm phụ đạo cho một nam sinh, sau khi giải thích một vài câu cho một bài tập toán, thấy đối phương vẻ mặt mờ mịt, ngay cả công thức cũng không hiểu, Lý Thâm rút khỏi nhóm giúp đỡ.
Lớp 11, dưới sự sắp xếp của giáo viên, Lý Thâm được xếp vào một nhóm cùng với Nguỵ Tĩnh Hưởng, cậu từ chối: “Lãng phí thời gian.” Rồi lại rời nhóm.
Vì chuyện này, Nguỵ Tĩnh Hưởng đã gọi mấy người bạn chặn đường bao vây Lý Thâm sau khi tan học. Ba trong số họ là những người đàn ông với thân hình vạm vỡ của người phương Bắc, áo thun bó sát cơ thể, chẳng qua khối thịt run run trước ngực không phải cơ bắp mà là mỡ thừa.
Lý Thâm mặt không đổi sắc, lấy điện thoại ra gọi cảnh sát. Từ đó về sau, cậu và Nguỵ Tĩnh Hưởng kết thù oán với nhau.
Lớp 12 năm nay, Nguỵ Tĩnh Hưởng trực tiếp cho Lý Thâm một ánh mắt sắc bén: “Đứng trong hố xí mà không thải phân.’’
“Khụ khụ.’’ Lớp trưởng tên là Quảng Lực, là bạn học cùng lớp nhiều năm với Lý Thâm cho nên biết rõ tính tình của cậu như thế nào. Việc Lý Thâm chịu ngồi ở đây đã là chuyện chưa từng thấy rồi, không thể mong đợi nhiều từ cậu. Quảng Lực nói: “Tự phân nhóm đi với nhau đi, nếu không tìm được nhóm, tớ sẽ đi tìm chủ nhiệm.’’
Và cuộc thảo luận sau đó không có sự tham gia của Lý Thâm. Ánh chiều tà vẽ cậu thành một người màu vàng chói mắt.
Sau khi nghe ý kiến riêng của mỗi người, Quảng Lực âm thầm kêu hỏng bét, cậu ấy không muốn chung một nhóm với Tiêu Dịch Viện. Không có lý do, chỉ là không muốn mà thôi.
Năm lớp 12, thành tích của Tiêu Dịch Viện lên xuống thất thường, trong kỳ thi lần trước đã lùi về cuối cùng. Giáo viên muốn giúp cô ấy một tay, thế là sắp xếp cô ấy vào trong nhóm giúp đỡ.
Tiêu Dịch Viện đang ngồi gần Quảng Lực, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu ấy, cô nhếch môi rồi bất ngờ đạp đổ chiếc ghế bên cạnh.
Âm thanh ghế đổ vang lên chói tai, Quảng Lực càng bất đắc dĩ: “Tiêu Dịch Viện.’’
Tiêu Dịch Viện thu chân lại, quay đầu ngoắc tay với Lý Thâm: “Lý Thâm, cậu đến đây.’’
Giọng nói của Tiêu Dịch Viện cũng không êm tai hơn âm thanh ghế đổ là bao, Quảng Lực móc móc lỗ tai, cậu ấy nói: “Quên đi, Lý Thâm thích ở đó thì cứ ở đó đi.’’ Dù sao cũng sẽ rời khỏi nhóm.
Nhưng không ngờ, Lý Thâm lại đi đến.
Quảng Lực giật nảy mình.
Mấy người khác đồng loạt nhìn về phía Tiêu Dịch Viện.
Nguỵ Tĩnh khoanh tay cười châm chọc.
Thấy Lý Thâm nghe lời như thế, vẻ mặt Tiêu Dịch Viện trở nên xán lạn, đắc ý bĩu môi với cậu: “Không có cậu thì không được, thiếu mất một người.’’
Lý Thâm kéo chiếc chiếc đã bị đá ra khỏi hàng: “Chia nhóm như thế nào?’’
“Chỉ còn một mình cậu.’’ Quảng Lực đã có kinh nghiệm hai năm trước: “Như vậy đi, trong mấy bạn này, cậu hãy chọn một người khiến cậu không muốn rời nhóm.’’
Lý Thâm nhìn nhìn mấy cái tên được viết ngay hàng thẳng lối: “Tớ sẽ chọn bất kỳ trong số này.’’
Quảng Lực xoa xoa tay: “Mời chọn, mời chọn.’’
Lý Thâm: “Người xếp thứ 47.’’
Vì không muốn kích thích các học sinh kém, giáo viên chỉ dán danh sách xếp hạng của lớp lên cửa một buổi sáng rồi xé xuống. “Người xếp thứ 47 là ai?” Quảng Lực nghi ngờ hỏi.
Lý Thâm: “Không biết.’’
Quảng Lực: “Thế tại sao cậu lại chọn 47?’’
Lý Thâm: “Con số may mắn.’’
“Đừng đổi ý nha.’’ Quảng Lực ngẩng đầu nhìn những người khác: “Trong số các cậu ai là số 47?’’
Tiêu Dịch Viện nhớ đến chuyện gì đó, sắc mặt khẽ thay đổi.
Rõ ràng không phải là một nữ sinh hung dữ nhưng khuôn mặt dưới ánh tà dương lại vàng đậm như nến… Dù sao Quảng Lực cũng không cách nào che giấu Lương Tâm dùng từ “vàng” này. Quảng Lực tưởng Tiểu Dịch Viện là số 47, vì thế nói: “Khụ khụ, đừng quan đến thứ hạng, cái này chỉ có ý nghĩa khen ngợi tức thời, sau này sẽ có tiến bộ mà thôi.’’
Trần Ô Hạ rụt rè giơ tay lên: “47 là… Tớ.’’ Trong kỳ nghỉ hè, cô nói Lý Thâm biết thứ hạng của cô xếp ở phía sau. Lần này thì hay rồi, cô không thể không thừa nhận bản thân mình xếp ở phần đuôi của lớp.
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Tiêu Dịch Viện biến mất.
Quảng Lực tháo kính xuống rồi lại đeo lên, cười nói: “Trần Ô Hạ, chúc mừng cậu, trong hoàn cảnh ngặt nghèo cậu đã đạt được thành tích trong lớp.’’
Trần Ô Hạ mới bị con số may mắn đập trung, co quắp nói: “Lý Thâm, xin quan tâm nhiều hơn.’’
“Ừ.’’ Lý Thâm cầm cặp sách rồi rời đi.
“Giỏi cái rắm!’’ Nguỵ Tĩnh Hưởng dựng ngón tay giữa về phía cậu. Cô không quan tâm đến việc phụ đạo hay học bù gì đó, cô ở lại đây là vì muốn chống lại Lý Thâm: “Cái cách cậu ta giải thích bài tập còn tệ hơn cả việc trực tiếp cho đáp án. Chúc cậu may mắn, Trần Ô Hạ.’’
Chỉ mắng hai câu không thể nào dập tắt được sự tức giận trong lòng, Nguỵ Tĩnh Hưởng bắc chân trái lên ghế, khuỷu tay chống trên đầu gối, nghiêng đầu hỏi Quảng Lực: “Có phải chữ “nhật” trong tiếng Trùng Khánh các cậu phát âm tiếng thứ hai không?’’
Quảng Lực quê quán ở Trùng Khánh khẽ gật đầu.
Nguỵ Tĩnh Hưởng tiếp tục mắng: “Cái rắm! Con mẹ nó, kiếp này tôi nhất định phải xử lý Lý Thâm!’’
Quảng Lực đã rèn luyện được một tâm lý vững vàng, cậu ấy tháo kính xuống: “Bạn Nguỵ Tĩnh Hưởng, cậu bình tĩnh một chút. Để tớ phân nhóm cho cậu, hãy phấn đấu vì sự tiến bộ chung của cả lớp. Nếu cậu cố gắng một chút, nói không chừng…’’
“Quên đi, tớ không rảnh. Nếu lớp trưởng có tài nguyên chất lượng tốt như thế thì nên cung cấp cho những bạn cần nó thì hơn.’’ Nguỵ Tĩnh Hưởng cầm cặp sách lên, kéo khoá kéo áo khoác đồng phục xuống: “Tớ đi đây.’’
Quảng Lực: “….”
Tiêu Dịch Viện quay đầu lại: “Lớp thưởng, cậu cứ mặc kệ Nguỵ Tĩnh Hưởng đi.’’
Quảng Lực thở dài một hơi: “Được rồi, tớ sẽ phân chia lại tất cả danh sách một lần nữa. Ngoài trừ Lý Thâm và Trần Ô Hạ, các cậu có muốn tự chọn nhóm cho mình không?’’
Quảng Lực nối một đường thật dài giữa tên của Lý Thâm và Trần Ô Hạ, sỡ dĩ dài như thế là vì cậu ấy không thể ngờ Lý Thâm sẽ tham gia vào nhóm, cho nên đã viết tên của Lý Thâm sang một bên khác, cách xa với những người còn lại.
Một đường thẳng thật dài này có thể tạo thành kỷ niệm cho thành tích của lớp.
Mấy người còn lại cũng chọn nhóm cho mình, sau đó giải tán.
Tiêu Dịch Viện và Trần Ô Hạ cũng bước ra khỏi phòng học.
Lúc đi xuống lầu, Tiêu Dịch Viện nắm tay Trần Ô Hạ, không ngừng vung vẫy, nũng nịu nói: “Trần Ô Hạ, tớ thật hâm mộ cậu.”
Trần Ô Hạ nói: "Thành tích của cậu tốt hơn tớ nhiều.’’
Tiêu Dịch Viện chỉ rơi vào danh sách những học sinh kém trong kỳ thi lớn, còn những kỳ thi bình thường, cô ấy đều đạt điểm trung bình. Còn Trần Ô Hạ từ trước tới nay chưa từng được trải nghiệm cảm giác “Trung bình” là như thế nào.
Tiêu Dịch Viện tự giễu nói: “Tớ à, tâm lý vào phòng thi của tớ rất kém.’’
Lại đi một đoạn nữa, cô buông tay Trần Ô Hạ ra, nói: “Tớ hâm mộ cậu có thể ở một mình với Lý Thâm.’’