"Tình yêu là một nửa còn thiếu..."
Tuổi trẻ của bạn cuồng nhiệt thế nào? Có phải như là một bức tranh với đủ màu sắc được vẽ lên? Tuổi trẻ của tôi, ừ thì nó cũng màu mè, ừ thì nó cũng sôi nổi nhưng lại chứa những hoài niệm, hối tiếc vấp ngã một đời.
Một buổi chiều, tôi lạc vào con đường không tên nơi thành phố biển quen thuộc. Trời chạng vạng hắt cái bóng in dài trên bức tường cũ kỹ. Nó ngoằn ngoèo rồi lại méo mó mỗi khi tôi vượt qua cột đèn đường. Tôi lo sợ, chơi vơi lắm. Làm sao tại thành phố thân quen ấy tôi lại có thể lạc bước? Tôi chẳng biết mình có đi đúng hướng hay không, hoang mang vì làm cách nào để thoát ra. Đừng bảo tôi nhờ ai đó chỉ giúp hướng đi vì có những điều, bạn chỉ nên giữ cho chính mình. Nếu nói ra, bạn sẽ làm bay mất những điều vốn có và đôi khi chỉ để lại một ánh mắt hoài nghi và đổ vỡ.
Tôi từng có một cậu bạn rất thân ngồi cùng bàn. Cậu ấy thích tôi nhưng tôi nào biết. Chúng tôi cứ chuyện trò và phát biểu những câu nói đùa mà chỉ có cả hai mới hiểu. Nhưng rồi khi biết con tim cậu ấy thổn thức vì mình thì tôi lại chọn rời khỏi cậu ấy.
Con đường mà cậu ấy cùng tôi đi qua chắc chắn không có kết quả. Chúng tôi quá giống nhau, chỉ có thể làm bạn chứ không thể làm người yêu. Ví như khi bạn du lịch đến một thành phố và nhận ra nơi đó cũng giống như một nơi khác mà bạn đã từng đến thì bạn có muốn quay lại lần nữa? Nếu là tôi, chắc chắn sẽ không phí thời gian và cơ hội của mình để trải nghiệm một nơi quen thuộc. Tôi sẽ chọn đến một nơi khác để sống khác và không muốn chạm vào những đen tối trong con người mình.
Tôi và cậu ấy đều là biển thì làm sao có thể hoà quyện vào nhau? Hai con người giống nhau, dù có ghép vào nhau thì cũng không ăn khớp. Người ta tìm một nửa còn thiếu, không ai tìm một nửa mà đến cả phần dư ra cũng giống nhau. Nếu tình bạn như tình yêu thì người ta cần gì phải nhảy vào yêu để rồi đau đớn viết ra những vần thơ, lời văn sướt mướt, vụn vỡ? Cái khác biệt mới tạo ra thế giới này và chỉ có khác biệt mới khiến nhân loại hồ đồ mà tìm cách len vào, mà tìm cách định nghĩa. Và một khi bạn chọn tình yêu thì có thể tình bạn phải ra đi mãi mãi. Tôi không dám đánh đổi.
Cậu ấy là tri kỷ và tôi muốn cậu ấy dù chỉ một lần cũng sẽ được chìm đắm trong vị ngọt mà tình yêu mang lại. Nếu chúng tôi đến với nhau, chắc chắn chỉ toàn đau khổ và chua xót. Cậu ấy xứng đáng được yêu hơn là phải theo đuổi một cái bóng không bao giờ có thể chạm đến.
Thành phố nhỏ bé ở nơi tôi đến, trong chuyến đi biển lần đầu tiên trong đời, biển hiện ra giống như cậu ấy, cũng nồng nhiệt, rực rỡ và chào đón tôi bằng những làn gió mát rượi của mùa hè hừng hực lửa. Trong gió cũng có vị mặn để rồi chút dư vị ấy bám vào tóc, vào quần áo và vào cả những giọt nước mắt của tôi. Thành phố ấy mang trong người mùi vị của cậu. Phố biển ấy muốn yêu tôi, vỗ về tôi và ôm tôi vào lòng nhưng tôi vĩnh viễn không thuộc về nó. Và dù nó có gần gũi, dịu dàng đến thế nào thì tôi vẫn phải rời đi. Nơi ấy, tôi có thể đến bất cứ khi nào nhưng lại không có chốn cho tôi dừng chân trên chặng đường dài của chính mình.
Tôi cũng từng thử một lần bước về phía cậu ấy. Dựa vào vai cậu để lắng nghe tiếng thở dài như biển kề bên. Nhưng rồi tôi lại chọn cách lùi về đất liền. Tôi sợ. Biển mênh mông quá, bao la và rộng lớn quá, tôi không thể ôm chặt hay giữ nổi. Biển muôn đời vẫn thế, chẳng thể biến mất, chẳng thể trôi về một miền xa vắng, và sẽ luôn ôm trọn những tiếng thét, tiếng nấc nghẹn cùng những va vấp tuổi trẻ của tôi. Nhưng sau tất cả, biển vẫn cần những tiếng hát, những bình yên… và tôi đã để những điều tốt đẹp ấy trôi xa mất rồi.