Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp FULL


Lúc này một nữ sinh lớp tám đang song ca bài《Lạnh lẽo》với một nam sinh lớp năm, phần lớn các nam sinh khác ngồi vây quanh bàn cười nói uống, rượu và ăn uống, có người còn trực tiếp ngồi xếp bằng trên thảm.
Nguyên Lượng cách người vóc dáng cao lớn kia khá gần, vừa vặn nghe thấy được cậu ta nói, lúc ấy cậu ta liền để ý tới sắc mặt Trình Trì lạnh xuống, vì thế vội cầm lấy bình rượu tới rót rượu.
"Nào nào nào, uống rượu uống rượu, lớp tám và lớp năm chúng ta đều là bạn bè cả, rời khỏi sân thi đấu là anh em."
Thế nhưng người cao lớn kia dường như cũng không muốn sống, trực tiếp đẩy ly rượu trước mặt ra, còn sợ Trình Trì không nghe rõ, lại dịch về phía Trình Trì, còn tăng âm lượng.
"Trình đại thiếu gia, chắc là cậu còn chưa hiểu biết tôi, tôi tự giới thiệu mình trước một chút, tôi tên là Trương Tuấn, lúc chuyển từ sơ trung lên cao trung thuộc top 10 của trường, ừm, ngoại trừ thành tích văn hóa xuất sắc ra, phương diện thể thao cũng khá tốt mặt khác tôi còn từng tham gia cuộc thi ca sĩ trong trường, đoạt giải nhất, coi như phát triển khá toàn diện.

Hơn nữa ba mẹ tôi đều làm ở doanh nghiệp nhà nước, công việc ổn định, thu nhập cũng không tệ......"
"Cho nên?"
Trình Trì ấn điếu thuốc vào trong gạt tàn, cắt ngang lời hắn ta, nhíu chặt mày cho thấy cậu đã dùng hết sựu kiên nhẫn của bản thân.
Nguyên Lượng sợ Trình Trì nhịn không được đập một cái chai lên đầu hắn ta, vết thương lần trước còn chưa lành đâu.

Cậu ta kéo cánh tay Trương Tuấn: "Sao thế? Uống rượu đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì chứ? Lải nhải chẳng khác gì con gái."
Nhưng mà bây giờ Trương Tuấn đang khoe khoang bản thân cũng không hiểu ý tốt của Nguyên Lượng, không thèm để ý gì đến sự ngăn cản của cậu ta, đây là đang muốn tự tìm đường chết.
"Cho nên......" Hắn ta lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng tươi cười, "Hôm nay ở sân bóng rổ nhìn thấy em gái cậu, tôi đối với cậu ấy là nhất kiến chung tình (1), nhưng ta biết, nếu cậu ấy là em gái của cậu, như vậy muốn theo đuổi cậu ấy tất nhiên đầu tiên phải vượt qua được ải của cậu.

Cho nên Trình đại thiếu gia, cậu xem tôi có thích hợp làm em rể của cậu không?"
(1) Nhất kiến chung tình (一见钟情): ý chỉ nam nữ chỉ gặp nhau một lần liền nảy sinh tình cảm, gặp một lần liền yêu quý đối phương.
Nói xong, Trương Tuấn còn ngồi thẳng lưng, thuận tiện sửa sang lại quần áo và kiểu tóc một chút, giống như mình (2) đã đặc biệt đặt đúng chỗ.
(2) Bản gốc là Mao Toại tự đề cử mình(毛遂自荐): có nghĩa là tình nguyện và tiến cử bản thân cho một công việc nào đó.
Nguyên Lượng đỡ trán, nằm trên sô pha, đã từ bỏ việc cứu vớt hắn ta.
"Cậu nghĩ sao?"

Dưới ánh đèn ảm đạm, Trình Trì ngậm thuốc lá trong miệng, nhìn không ra cảm xúc.
"Tôi cảm thấy, mặc dù tớ không phải là người ưu tú nhất, nhưng cũng khá được." Trương Tuấn khó có lúc khiêm tốn được một chút, còn hơi ngượng ngùng nói, "Tôi cảm thấy tôi rất xứng đôi với cậu ấy."
Trình Trì đột nhiên bật cười, Trương Tuấn thấy cậu cười, cho rằng có hi vòng, trong lòng còn rất đắc chí, nhưng hắn ta lại không để ý tới, nửa điếu thuốc bị Trình Trì hung hăng ấn vào gạt tàn làm cho biến dạng.
"Cậu yên tâm đi, tôi là một người rất chung tình, thái độ đối với tình cảm luôn vô cùng nghiêm túc, tôi sẽ đối đối xử tốt với cậu ấy, có thể tiếp nhận sự giám sát......"
Không ngờ chỉ mới nói được một nửa, lại bị Trình Trì nhàn nhạt cắt ngang: "Tôi cảm thấy, không thích hợp."
Gương mặt tươi cười của Trương Tuấn cứng đờ: "Vì, vì sao chứ?"
"Tốt nhất là cậu không nên đụng đến cậu ấy, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu." Trình Trì lạnh giọng cảnh cáo xong, đứng lên, "Về trước, các cậu chơi vui vẻ."
Sau khi cậu ném xuống một câu, trực tiếp kéo Thời Nhụy vừa mới trở về rời khỏi ghế lô.
Vẻ mặt Trương tuấn ngây thơ: "Cậu ấy làm sao vậy?"
"Làm sao?" Nguyên Lượng liếc mắt nhìn hắn ta, hừ lạnh một tiếng, "Dám để ý đến Tiểu Nhụy? Không đánh không được rồi."
Tô Trà còn đang muốn hỏi Trình Trì lại lên cơn gì, thì lúc này vừa nghe liền hiểu được.
"Trương Tuấn, cậu thật đúng là nhân tài nha!"
Những người khác chỉ là nhìn thấy Trình Trì đi về, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hỏi xem mấy người biết chuyện rồi tổng hợp tin tức, bọn họ cuối cùng nhận được kết quả: Trương Tuấn thích Thời Nhụy, nhưng Trình Trì cảm thấy hắn ta không xứng với em gái của mình, cho nên mang theo em gái rời đi.
Mọi người cảm thán: "Cuồng bảo vệ em gái quá nha!"

"Làm sao vậy? Trông cậu giống như đang tức giận vậy?" Trong thang máy, Thời Nhụy quan sát sắc mặt Trình Trì vô cùng cẩn thận.
Cô vừa trở về liền bị cậu túm đi về, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trình Trì dựa vào thành thang máy nhìn cô, đôi to vừa trong suốt vừa dịu dàng động lòng người, như nước hồ Uông Bích sạch sẽ nhất trên thế giới, rõ ràng gió êm tĩnh lặng nhưng luôn giấu giếm lốc xoáy trong đó, làm một người chỉ cần thất thần một chút thôi sẽ ngay lập tức rơi vào trong đó.
Cô trong trẻo tựa như một trang giấy trắng, muốn viết cái gì đó trên đó, nhưng lại hơi băn khoăn, sợ sẽ phá hủy toàn bộ tờ giấy trắng.
Cô như vậy, làm sao để có người không thích chứ?
"Ai chọc cậu tức giận?"

Giọng nói của Thời Nhụy làm cậu khôi phục lại tinh thần, đúng lúc, thang máy cũng tới tầng một rồi.
Hai người đi ra khỏi thang máy, Trình Trì thả chậm bước chân, suy nghĩ một chút rồi nói: "Có một cái bánh kem, tớ rất thích, nhưng vừa mới có người nói với tớ, hắn ta cũng thích, hắn ta muốn có được."
Thời Nhụy dừng lại, ngẩng đầu lên lắng nghe cậu nói.
Trình Trì nhìn cô, nghiêm túc lại bá đạo nói: "Cái bánh kem kia là của tớ, cho dù là kẻ nào cũng không được mơ tưởng đến."
Thời Nhụy sửng sốt vài giây, lại nhịn không được bật bật cười một tiếng.
"Chỉ là một cái bánh kem thôi mà, cậu đến mức này sao? Trình đại thiếu gia?"
Trình Trì hơi suy sụp, cậu đúng là điên rồi mới hình dung cô thành một cái bánh kem.

Nhưng mà cuối cùng cậu cũng chỉ là bất đắc dĩ cười cười.
Đến mức thế này, thật ra là còn hơn nữa!
Đó không phải chỉ là một cái bánh kem, mà đó còn là tấm chân tình duy nhất mà cậu đã rung động ở những tháng năm của thời thanh xuân.
Sau khi ra khỏi Danh Hào Quốc Tế, Trình Trì chuẩn bị bắt xe taxi, Thời Nhụy nói cậu chờ một chút, sau đó chạy băng sang bên kia đường, đi vào tiệm bán bánh ngọt.
Không lâu sau, cô đã trở lại, trong tay cầm một hộp bánh kem dâu tây đưa tới trước mặt cậu, mắt mở to dịu dàng nhìn cậu.
"Cho cậu này, không cần chỉ vì một cái bánh kem mà tức giận!"
Trình Trì thật sự dở khóc dở cười.
Cô gái trước mặt đang cầm một cái bánh kem dỗ cậu vui vẻ, sao lại có cảm giác như bị ngược kịch bản thế này chứ?
Mặc dù rất buồn cười, nhưng Trình Trì vẫn cảm thấy ngọt ngào, cẩm hộp bánh kem mà trái tim cũng lung lay, sau đó liền hồ đồ bị cô gái nhỏ lừa gạt không bắt taxi, mà đi xe buýt.
Chuyến xe buýt cuối cùng rất vắng vẻ, cả xe chỉ có hai hành khách là bọn họ.
Chắc là bởi vì bỏ tiền đi xe buýt nên được hưởng thụ đãi ngộ của xe buýt, hoặc là ánh đèn neon ngoài cửa sổ rất đẹp, cũng có thể là bánh dâu tây quá ngọt, bây giờ hai người đều rất hưởng thụ khoảnh khắc này.
Thật ra Trình Trì không thích ăn đồ ngọt, nhưng không đành lòng khiến cô thất vọng nên vẫn ăn, khi Thời Nhụy vô cùng mong chờ hỏi cậu ăn có ngon không, cậu cũng rất phối hợp gật đầu.

"Ăn hết, đừng để lãng phí."
"Quá nhiều, tớ ăn không hết, bằng không cậu ăn giúp tớ."
"Thật sự ăn không hết?" Thời Nhụy nhìn bánh dâu tây trong tay kem Trình Trì.
Lúc trước cái bánh kem kia cô còn chưa ăn được bao nhiêu, nhớ tới hương vị đó cũng muốn ăn.

Vì thế rốt cuộc cô cũng không chống cự được dụ hoặc, cầm nĩa lấy một miếng bánh nhỏ.
Mềm mại tinh tế công kích vị giác, bên tai truyền đến tiếng đàn hát của ca sĩ đường phố, Thời Nhụy nhớ tới bài hát Trình Trì hát trước đó, chân thành nói: "Cậu hát rất hay."
"Còn có gì nữa không?"
"Còn có cái gì?"
Còn có tâm ý của cậu đó.
Tất cả những lời mà cậu không nói ra được đều nằm trong lời bài hát, đáng tiếc cô gái nhỏ đơn thuần, dường như không hiểu được ý nghĩa bài hát cậu hát kia.
Trình Trì bất đắc dĩ mở đề tài: "Không công bằng, cậu đã nghe tớ hát, nhưng tớ còn chưa từng nghe cậu hát."
"Tớ không biết."
"Không tin cậu không biết Một thủ đô, ít nhất cũng từng học qua ở lớp âm nhạc chứ? Nếu không, Hai con hổ cũng được?" Trình Trì trêu chọc nói.
"Nếu cậu nói như vậy." Thời Nhụy kéo dài giọng mình, nhìn cậu một cái, "Thật ra tớ nhớ tới một bài hát, nhưng cũng chỉ một hai câu thôi."
"Hát nghe một chút."
Thời Nhụy kiềm chế nụ cười ở khóe môi, hắng giọng, bắt đầu hát.
"Mình bắt chước loài mèo kêu nha, kêu cùng anh méo meo meo meo......"
"Lá gan lớn nha, thế mà dám trêu chọc tớ." Trình Trì dương tay giả vờ muốn đánh người, nhưng cuối cùng bàn tay lại chỉ nhẹ nhàng dừng trên đỉnh đầu cô, xoa xoa tóc cô.
Bài hát này trở thành lịch sử đen tối mà lão đại làm thế nào cũng không xóa được, Thời Nhụy cũng chỉ hát một hai câu như vậy, cô sửa sang lại mái tóc bị vuốt rối tung lên của mình, cười rất vui vẻ.
Nhìn cô cười tươi, sự tức giận của Trình Trì cũng không còn nữa.
Sau khi về đến nhà, đã khuya, bọn họ vốn muốn lặng lẽ trở về phòng, nhưng không ngờ Diêu Thanh và Trình Kính An đều đang ngồi trong phòng khách, vừa đi vào đã bị ánh mắt của hai người nhìn chằm chằm, bộ dạng trông như đang cố ý đợi bọn họ.
Trình Trì ngược lại rất bình thường, dù sao bị giáo huấn cũng là chuyện thường ngày.


Nhưng Thời Nhụy thì khác, trước kia cô rất ngoan, loại chuyện đi chơi đến khuya về nhà còn chưa từng làm, cô hơi lo lắng.
Diêu Thanh cười hỏi: "Kết quả trận bóng rổ thế nào?"
Trình Trì nói: "Thắng."
Diêu Thanh: "Giỏi quá!"
Một cuộc nói chuyện lúng túng trong bầu không khí khá xấu hổ.
"Không có trận đấu mà con không thể giành chiến thắng." Trình Trì tự tin nói.
Trình Kính An hừ nói: "Tiểu tử đúng là ngông cuồng, không thể khiêm tốn lại một chút, học tập theo em gái, thi được vị trí thứ nhất cũng không kiêu ngạo."
Trình Trì nhướng mày, hoàn toàn không cảm thấy mình sai cái gì.
Diêu Thanh cười hoà giải: "Ngông cuồng cũng muốn có nguyên nhân, ông xem A Trì thật ra rất giống ông lúc còn trẻ."
Trình Kính An lại hỏi: "Trận bóng rổ đấu muộn như vậy sao?"
Trình Trì cười lạnh một tiếng: "Biết rõ cố hỏi, chắc chắn lễ tân đã báo cáo trước với bố rồi."
Thời Nhụy ở một bên âm thầm chảy mồ hôi nhéo cậu, tính tính này thật là xáu, này nếu là con trai cô, cô đã đánh rồi.
Nhưng mà Trình Kính An cũng đã quen, rốt cuộc cũng là cha con ở chung nhiều năm như vậy, tính tình của nhau như thế nào đều hiểu rõ.
"Bạn học tụ tập thích hợp thì không thành vấn đề, nhưng là con còn mang theo Nhụy Nhụy, sức khỏe Nhụy Nhụy có thể giống nhau được giống như con sao? "
Thời Nhụy nhỏ giọng nói: "Chú, là cháu muốn đi."
Trình Kính An và Diêu Thanh liếc nhìn nhau.
Thời Nhụy trộm nhìn Trình Kính An, sau đó ngáp một cái, trong ánh mắt mang theo sự ủ rũ: "Chú, cháu hơ mệt, có thể đi ngủ không ạ?"
Trình Kính An nhìn cô gái mềm mại ngoan ngoãn trước mặt, giọng nói ngay lập tức trở nên ôn hòa: "Có thể có thể, mau đi đi."
Lúc Thời Nhụy xoay người đi, bàn tay nhỏ kéo ống tay áo Trình Trì, cũng thuận tiện kéo cậu đi luôn.
Hai người ngồi trên sô pha nhìn nhau.
Sau khi tiếng bước chân của hai đứa trẻ biến mất, Diêu Thanh hỏi: "Nhìn ra cái gì?"
"Đã nhìn ra." Trình Kính An nghiêm túc gật gật đầu.
_Hết chương 28_.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận