Phục Liên nghe tiếng 'răng rắc' mỏ mắt ra nhìn.
Tách trà sứ này là tiến cống đó, ngàn lượng vàng chứ chẳng đùa được đâu.
"Độc chủ cần gì trút giận lên tách trà tiến cống của tiểu nữ" thật muốn bẻ ngãy bàn tay thon dài kia đi.
Nham La cũng không biết mình bóp nát tách trà khi nào, bỏ lại mảnh vỡ trên bàn hắn lấy khăn lau máu trên tay.
"Tể Tướng cũng chưa chắc gì giúp nổi ngươi, nên nhớ thân phận mình mà tém lại cái tính ngông cuồng của ngươi đi."
Nói xong hắn mở cửa đi ra.
Phục Liên đặt tay lên trán, cũng đúng mình đâu phải là ở đây.
Nơi này là tiểu thuyết, một lúc nào đó mình sẽ quay lại thế giới thực tàn khóc kia.
Cũng không còn cha yêu thương, anh trai chiều chuộng hết mực càng không có một vương gia suốt ngày ở bên.
Một ngày nào đó mình sẽ mất đi thứ giả tưởng này, mình không dám mong chờ gì nữa.
Cảm nhận được dư vị máu tươi đang dân trào, nàng đưa tay lên miệng ho liền mấy tiếng liên tục.
Một bụm máu tươi đỏ rực trên tay.
…………………………………………………………………………………………………………
Sáng sớm A Nhu đã xốc nàng dậy, thay y phục, trang điểm, làm tóc.
Phục Liên không biết A Nhu còn gấp hơn cả nàng nữa.
"Tiểu thư người mau khoát lên áo lông vũ tuyết này đi"
Phục Liên nhìn lại y phục trên người, trong đỏ ngoài trắng, trên eo còn có dây đeo lấp lánh tinh xảo.
"Nhu Nhu em cũng mau thay y phục này đi, ta ra ngoài trước đợi em" Nàng đặt y phục vào tay A Nhu rồi nhước mài đi ra cửa chờ.
A Nhu nhìn lại y phục trong tay, cười đến phát khóc, sau tiểu thư lại tốt với ta như vậy chứ.
Ta cái gì cũng không giúp được người cả.
Ta bất quá chỉ là một người cái gì cũng quên hết, đến cả tên cũng quên mất đi.
Phục Liên không thích ngồi xe ngựa ở đây một chút nào cả, xe cứ xộc xộc là choáng hết cả đầu.
Chẳng hiểu nổi mấy quý nữ kia làm sao mà ngồi trong đó chịu nổi nữa.
Đông Phương Thâu và Đông Phương Lãng cũng không ép nàng ngồi xe ngựa, cho người dẫn ra một con ngựa cho nàng cưỡi.
A Nhu từ trong xe ngựa ló đầu ra nói nhỏ :"tiểu thư"
Nàng quay đầu lại cười rạng rỡ :"em không biết cưỡi ngựa nên ngồi trong xe đi."
"dạ"
Đoàn người và xe đi ra bến sông ở phía bắc kinh thành.
Bên bờ sông được trồng muôn vạn hoa cỏ nở đến đẹp mắt, còn có dãy nhà gỗ dài rộng.
Rất nhiều người đã đến đây, xe ngựa cũng nhiều vô đối.
Lát nữa có kịch hay rồi, Phục Liên không khỏi kích động tâm hồn bé nhỏ.
Đông Phương Lãng đỡ nàng xuống ngựa nhưng nhanh chóng bị cha cướp mất.
Đông Phương Thâu :"Liên nhi đi qua kia chào hỏi với cha nào.
Con muốn đi về cũng được."
Đông Phương Lãng vừa định mở lời cha đã dẫn Phục Liên đi mất.
A Nhu cũng lẽ đẽo theo sau.
Hiên Thần đang đứng khá gần, chung quy nghe hết tất cả.
Hắn không ngờ Tể Tướng văn thao võ lược vậy mà lại yêu chiều con gái như thế.
Phục Liên này thay đổi cũng nhanh thật.
Hiên Viên Vô Cực chặn ngang trước mặt Đông Phương Thâu nói :"Tể tướng cho mượn quận chúa một lát được không."
Ông cười đến híp cả mắt, giọng nói âm trầm đến đáng sợ :"tất nhiên là không được rồi." Mau cút xa con gái nhỏ của ta đi, cái tên Hiên Viên Vô Cứccccc tay dính máu người kia.
Đông Phương Thâu nắm tay nàng đi thẳng qua chỗ Thái Hậu đang ngồi :"Thái tỷ".
Thái Hậu đang nói chuyện với mấy phu nhân nhà quan kia, quay lại :"A Thâu sao, đệ dẫn tiểu nhi nữ đến rồi sao"
"vâng, nhờ Thái tỷ để ý con bé đừng cho nó làm càng."
"đệ yên tâm" Thái Hậu cười đến vui vẻ.
Đông Phương Thâu cúi đầu :"vậy nhờ tỷ".
Thái Hậu vẫy vậy nàng lại ngồi bên cạnh, ân cần hỏi :"ở phủ Tể Tướng Liên nhi có quen không."
Phục Liên thận trọng trả lời :"rất tốt ạ."
Thái Hậu :"nghe bảo ngươi từng lừa gạt Phục Hầu."
**Hoàng Thượng phong Phục Nghiêm Xương là Hầu
Hầu: tước hiệu cho người có công lớn hoặc tay nắm nhiều binh quyền nhưng không phải hoàng tộc**
Phục Liên quỳ xuống đất, cúi thấp đầu :"Phục Liên không dám, chỉ do lúc đó Phục Liên.....!hức hức"
Nàng noi đoạn liền khóc đến nức nở, khóc đến người nhìn cũng đau lòng.
Đông Phương Thâu đứng từ xa nhìn mà tim như bị ai xé.
Nhưng chỉ có thể để Thái Hậu công nhận Liên nhi, lời đàm tiếu bên ngoài mới chấm dứt.
Chỉ có thể ủy khúc cho con rồi..