Phục Liên bực bội vung tay ra rời đi, khăn này cũng không quá dày nên cơ hồ vẫn thấy được lối đi.
Hiên Viên Vô Cực cũng quay lưng rời đi.
Rốt cuộc chỉ ta đơn phương nàng ấy sao? Đến hỏi nàng cũng không.
Lão già đó chắc chắn đã ba hoa rất nhiều, vậy nàng vẫn không hỏi một câu.
Liên nhi ta nên nói tim nàng bằng đá hay bằng sắt đây.
Hay căn bản không quan tâm nên không cần phải biết.
Ha, thất bại thật.
Nàng ngồi lại bàn, uống liền hai ly rượu.
Hiên Viên Vô Sh*t này đến một chữ giải thích cũng không có.
Yêu đương cái gì chứ.
Chết tiệt thật!
Phục Liên cầm lấy bình rượu một hơi uống cạn, Thẩm Du vươn tay ra lấy bình rượu đi :"Liên đừng uống quá nhiều nàng chưa ăn gì cả."
Nàng đưa tay ra định lấy giò rượu nhưng đều bị mấy tên nhóc sư đệ giữa chặt trong tay.
A Nhu tháo khăn che mắt của nàng xuống bỏ vào tay áo nói :"tiểu thư uống chút canh gà đi."
"cảm ơn"
Tuyên Quan Kỳ đưa qua cho nàng tô mì bò thơm lựng :"tỷ ăn đi a."
Nàng ăn chính là xả tức đó.
Tức đến đau phổi rồi.
"Các người hãy ở phủ Tể tướng đi, có nhiều sách vở để thuận tiện tham khảo."
Thẩm Du lắc đầu :"không cần đâu Liên, ta sẽ ở khác điếm."
Hướng Đông :"không được rồi, bốn người bọn đệ nhận lệnh của sư phụ đến hoàng cung làm giám khảo thi Hương và chống gian lận."
A Nhu :"có ba người mà."
Tiều Sênh bật cười :"nhị sư huynh đi vào thành trước."
Phục Liên gật đầu ngõ ý đã hiểu :"lát nữa mọi người đi thuyền không."
Hướng Đông :"tỷ đừng ham chơi quá, bọn đệ phải nhanh chóng tiến cung."
Thẩm Du :"ta đến ngay sát ngày thi nên hiện tại phải báo danh."
Ngồi trò chuyện thêm hồi lâu thì ai đi đường nấy.
Nàng để A Nhu về trước còn mình đến thao trường.
Tể tướng cũng có một phần vốn trong thao trường và nắm giữa Lân kỵ sĩ nên có thể tùy ý đến.
Nàng thân là con gái nên cũng được đặt quyền.
Vào đến thao trường nàng liền thay ra bộ y phục rườm rà này.
Đi đến chỗ Lân kỵ sĩ tập luyện võ thuật.
Nàng nhìn cây gỗ trước mặt như thể tên khốn đó mà đánh.
Mấy kỵ sĩ gần đó cũng hăng say tập luyện.
Họ không thể nào thua quận chúa được.
Quan Cưng Khả vừa vặn đi qua liền vòng lại nhìn, hắn nhìn cũng cảm thấy tay đau.
Phục Liên hận không thể bẻ đầu tên khốn lừa tình đó, tay cung chặc lại đấm vào cây.
Cây nhanh chóng gãy làm đôi rồi rơi ra.
Các đốt ngón tay nàng cũng rướm máu đỏ thẩm cả thêm.
Chân bồi thêm một đạp, cây liền ngã hết xuống đất, lăn lóc vài vòng thật xa.
Người Lân kỵ sĩ :"....." đây là quận chúa chân yếu tay mềm mà Tể tướng luôn ba hoa sao? Thế cái cây đó là do mục đi.
Đại đội trưởng đi đến :"quận chúa đừng làm đau bản thân." Tể tướng sẽ đem ta đi nấu giấm mất.
Quan Cưng Khả đi đến cầm tay nàng lên xem, xé vải từ y phục băng lại.
"Quận chúa"
"Cõng ta đi" ban nãy hăng say quá đá vào cây giờ chân đau khinh khủng.
Quan Cưng Khả hơi bất ngờ nhưng cũng cúi người xuống cõng nàng lên :"ta đang mặc giáp nên có lẽ hơi đau người."
"ừ sao này đừng mặc nữa"
Quan Cưng Khả :"người muốn đến đâu."
Nàng bâng quơ trả lời :"nơi nào cũng được."
Hắn cũng không biết đưa nàng đi đâu liền vô thức đi đến chỗ của Phục Khải Minh và Phục Nhân Khanh đang huấn luyện binh sĩ.
Quan Cưng Khả đặt nàng xuống cúi đầu hành lễ :"tướng quân."
Phục Liên không hứng thú chuyện Phục Khải Minh hỏi Quan cưng Khả lý do đưa nàng đến.
Đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Hồng Bát.
Hồng Bát cũng vừa thấy nàng ở đằng xa, cùng ánh mắt kiêu khích đó liền khinh công bay đến..