Chẳng bao lâu kỳ thi Hương kết thúc, quan lại lại tham ô hối lộ đề đều bị bắt hết.
Người mua đề thì bị hố.
Phục Liên thân y phục tím thêu Điệp mộng xinh đẹp đứng bên bờ sông Nguyệt.
Thuyền lớn cập vào bến, Hướng Đông nhảy xuống đỡ nàng lên thuyền.
Ánh chiều tà nhẹ nhàng nhảy múa trên mặt hồ lăn tăn góng nhẹ.
Chim chóc thi nhau bay về tổ, lá thi nhau về cội sau những ngày khoe sắc khoe tươi.
Trên dòng sông chỉ có thuyền lớn rẽ sóng ra xa, thuyền nhỏ ngư nông chèo đẩy vào bờ.
Thẩm Du tay cầm bảng vẽ to phác họa lại dáng vẻ Phục Liên đứng trước mui thuyền tay che nắng.
Tuyên Quan Kỳ đem rượu trong mạn thuyền ra ngoài đặt lên bàn cùng nhiều mỹ thực khác nhau.
Hướng Đông cùng Tiều Sênh ngồi nói chuyện buôn dưa cho nàng nghe.
Phục Liên quay đầu lại hỏi :"sao các đệ lại xuống đây canh thi?"
Tiều Sênh nhún vai lắc đầu :"tỷ quên sao? Sư phụ từng nói là do kiếm tiền."
Nàng cũng phải bật cười lên, rốt cuộc tình tiết ẩn giấu còn bao nhiêu nữa đây.
Nàng sắp hoang mang rồi.
Trời lặn trăng lên, ve sầu râm ran làm lòng người nao núng không thôi.
Trăng thanh gió mát người bên tửu.
Hồn thất mây bay, vui đến quên sầu.
Tiều Sênh ngồi đánh đàn hăng say, Hướng Đông thổi sáo phụ họa, Thẩm Du bàn thơ làm phổ nhạc khúc Phục Liên vũ Điệp mộng khúc múa dưới trăng.
Tuyên Quan Kỳ ngồi ngả ngớn uống rượu, hắn không biết nhạc càng không biết cách múa kiếm nên chỉ có thể ngồi đây.
Thẩm Du chỉ biết Phục Liên hiện tại là tri kỷ của mình.
Hắn không muốn kết thúc tình bạn đẹp đẽ này bằng vài câu chữ 'Ta yêu nàng'.
…………………………………………………………………………………………………
Tam Vương gia_ Tề Chấn tung hoành ngang dọc trong hoàng cung.
Hắn chễm chệ cao ngạo ngồi trên ngài ngai vàng.
Hai tay chầm lấy chuôi kiếm, chĩa mũi uống sàn.
Cả người hắn chỉ toàn là máu, từ cửa điện dọc vào cũng toàn là máu tươi và xác người.
Ân Chữ đứng lên từ đống xác chết ngỗn ngang, tay cầm kiếm chỉ lên hắn :"ta là Thái nữ, ta đã nuôi ong tay áo rồi."
Tề Chấn lạnh nhạt ngó xuống :"nuôi? Bà biết dùng từ không vậy."
Ân Chữ cười như điên phía dưới :"bổn cung từ trước đến na...n-nay..."
Tề Chấn phóng thẳng thăng kiếm trong tay vào yết hầu của Ân Chữ, nhanh chóng đi xuống nắm lấy cổ áo bà kéo lên.
"hai mươi mấy năm trước bà đã giết mẹ ta, mẹ ta sao có thể lại chết vì cẩu tặc nữ như bà.
Bà nợ ta và mẹ ta, Bà Nợ Mẹ Ta."
Ân Chữ rút thanh kiếm ra, ngã khụy xuống, giọng nói thập phần khó nghe :"h-ha ha.
Bổ-n cung....!không thí....!thích nữ nhân là sa-i sao?
Nếu ta biết ng....!ngươi là c-con nàng, t--ta sẽ bóp chết.....n-g..."
Ân Chữ chưa nói hết câu đã ngã lăn ra, tay run run buông lơi thanh kiếm đẫm máu tươi.
Nếu biết đứa bé năm đó là con của ta và nàng ta đã không khinh rẽ nàng, cũng không tệ bạc với Tề Chấn.
Năm đó chỉ do ta quá tin vào lời nói điêu thần hoạn quan mà nghi nàng hồng hạnh vượt tường.
Ta đến tìm nàng để bồi tội đây.
Hương Dân dẫm theo binh sĩ chạy vào báo :"Vương gia, chúng ta hiện tại có thể đánh vào.
Phục An Nhi vừa lấy được ấn phù."
Tề Chấn cầm kiếm lên lạnh lẽo nhìn xuống người đàn bà phụ bạc mẹ hắn nói :"đi trước kế hoạch.
Ta không tin Phục An Nhi đó."
Theo kế hoạch phải tận ba tháng nữa mới tiến công nhưng hắn muốn canh thời điểm sau kì thi Hương lúc triều đình Thần Hi đang mải mê xeta duyệt bài.
Đánh úp bất ngờ, trong ứng ngoại hợp.
"Âm thầm chia binh ra bốn phía rồi nhỏ giọt đưa binh qua hai cửa Tử-Sinh mà đánh cho ta"
"vâng vương gia đại thắng"..