Mẹ anh đứng trước cửa phòng. Thời gian đủ để anh trưng ra một gương mặt thản nhiên.
− Giao về rồi hả con?
− Dạ.
− ..............
− Má vào ngủ đi, khuya rồi.
Anh nói thêm nhưng không phải với bà:
− Trời đang chuyển mưa, má à.
Cửa phòng khép lại nhẹ nhàng nhưng đôi mắt vô hình nhìn anh đăm đăm:
− Sao con không đưa nó về?
Sao con không đưa nó về? Sao anh không đưa cô về? Anh không đủ nhẫn tâm để trả lời vì anh không nhớ, thậm chí không nghĩ đến điều này.
Trung Dũng băn khoăn tự hỏi, những việc anh làm trước đây cho cô là vì cái gì? Tình cảm, trách nhiệm, bổn phận, thói quen...? Hay anh quan tâm cô như cách người ta quan tâm đến món quà mà họ được tặng. Nếu tất cả những tình cảm, trách nhiệm, bổn phận, thói quen đã từng tồn tại thì giờ đây không còn nữa, chỉ duy nhất một lời hứa. Lời hứa mà lần gặp nhau cuối cùng anh nghẹn ngào thốt không nên nhưng đôi mắt ướt mềm, đen mướt vẫn cảm nhận được.
Không có ai ngoài Trung Dũng chứng kiến giây phút Phương Đàn bước đến lằn ranh sinh tử. Lần đầu tiên anh trông thấy nét hiền lành, nhân hậu của cái chết. Còn một bước nhỏ nữa nhưng hào quang của cõi vĩnh hằng đã phủ lấy Phương Đàn. Không có cái nhìn quyến luyến thiết tha, tiếc nuối chầm chậm lướt qua những người thân − mẹ và em gái nhưng gương mặt Phương Đàn nhẹ nhàng, bình an một cách kì lạ. Nét nhẹ nhàng, bình an không thể có ở người trần, không thể tìm thấy ở cõi trần. Ngay lúc ấy, Trung Dũng nhớ đến vẻ đồng cảm của Phương Đàn khi chia sẻ lời nói sau cùng của Edmund Husserl “Cảm ơn Thượng Đế vì Ngài đã ban cho tôi được chết”. Bộ óc Đức vĩ đại đã thốt lên những lời ấy trước cái chết. Anh ước mình có thể len lỏi vào tâm tư của Edmund Husserl phút giây ông tự tin bộc lộ niềm hân hoan trước cái chết để lý giải gương mặt thanh thản của Phương Đàn. Đôi mắt khép lại dưới bàn tay run rấy của anh “Cám ơn cậu. Xin cậu đừng quên họ”.
Trong nghĩa trang nhỏ chênh vênh trên sườn đồi ở Passau, thành phố tận cùng góc tây nam nước Đức, và trên chiếc xe lửa tốc hành về Frankfurt, anh đã nghe Susannah lẩm bẩm hàng triệu lần:
− Jetzt bin ich allein − Giờ tôi chỉ còn một mình− Jetzt bin ich allein − Giờ tôi chỉ còn một mình thôi.
Anh đã ôm cô gái vào lòng vỗ về trong niềm cay đắng, tiếc thương, ngậm ngùi ứ nơi lòng ngực. Giờ Nam Giao cũng chỉ một mình. Sao anh không đưa cô về?
Bà đón anh từ ngoài cổng, nói khe khẽ như sợ ai nghe thấy:
− Nam Giao đợi con cả buổi chiều.
Cảm giác cũ quay về nặng trĩu khiến giọng anh chùng xuống, chán chường mệt mỏi:
− Cô ấy vẫn còn đợi hả má?
− Không, đã về rồi. Trông con bé bồn chồn lắm.
Giọng mẹ anh ái ngại, chua xót. Sao anh không có được một chút nhân ái, độ lượng của bà? Trung Dũng nhìn xuống cổ tay. Hôm nay vẫn chưa đến hẹn. Thường mỗi cuối tháng cô nhận từ anh một phong bì. Không ít không nhiều, mất hay có thêm không hề làm anh bận tâm nhưng sự đều đặn, nhẫn nhục của cô khiến cảm giác rẻ rúng trong anh không còn nấc bào để xuống thêm. Nhưng thật lạ lung, dáng dấp phong cách ấy vẫn khiến anh liên tưởng đến loài chim quý, đẹp thanh thoát, siêu phàm với điệu luân vũ liêu trai, kì bí mỗi đêm sáng trăng. Cánh hạc mỏnh manh trong đời thường thực tế hơn rất nhiều. Bàn tay gầy guộc siết chặt phong bì. Bị mài mòn đến nỗi không một nét ngại ngùng nào thoáng qua trên nét mặt trong sáng, tĩnh lặng đến không thật ấy. Lời hứa thiêng liêng của anh được cô đơn giản hóa bằng một hành động cụ thể đến thô thiển, đến nghiệt ngã với chính anh và cả lời hứa đó. Anh khinh. Giờ cảm giác đó như con rắn bất thần quay lại mổ vào anh. Trung Dũng lắng nghe nọc độc ngoằn ngoèo chảy trong cơ thể.
− Má đừng lo. Vài hôm nữa, Giao sẽ đến căn phòng tìm con thôi.
Bà rung mình vì nụ cười trên môi con trai. Trông hả hê, khắc nghiệt, cay đắng như người chồng bắt quả tang một cuộc vụng trộm, lại thấp thoáng vẻ độc ác của con mèo vồ được con chuột và đùa giỡn với miếng mồi tội nghiệp.
− Đừng làm gì nhé con. Má đoán họ ngặt nghèo lắm nên mới tìm chúng ta.
Ngặt nghèo? Anh nhếch môi. Với những gì nhận được từ bạn bè của Phương Đàn cộng thêm tài sản ký cóp ngần ấy năm được đổi bằng chính mạng sống của người làm ra nó, họ không thể ngặt nghèo. Nhưng dù có ngặt nghèo thì đó cũng không phải là lý do để cô cho phép mình lửng lơ với anh. Thái độ này trái ngược với lời đề nghị hết sức thẳng thừng. Anh không thể không nhìn thấy mối liên hệ giữa chúng và cô cũng không có khả năng che giấu. Khinh rẻ như con quái vật vầy vò sau đó nuốt chửng tình cảm của anh. “Anh giúp em vì một lời hứa với một người bạn. Em an tâm, anh không kèm theo bất cứ điều kiện nào cả”. Cô cúi xuống. Hàng mi dày che khuất đôi mắt long lanh một cách khác thường. Trung Dũng cười nhạt như nhìn thấy phản ứng của diễn viên chuyên nghiệp biết điều tiết cảm xúc để dẫn dắt người khác: “Mặc dù có vẻ dễ dàng nhưng anh làm việc này không phải để trở nên vĩ đại trong mắt em đâu”. Cô dạ. Tiếng dạ nhỏ rí của người bị đuối hơi.