Lần này lại là cô gái, đôi mắt nâu sáng lên khi đến gần Nam Giao:
− Em vẫn còn nợ chị lời giải thích.
Nam Giao lắc đầu ngượng ngùng:
− Không cần đâu.
Phong Châu chen vào:
− Em thấy chưa? – Anh nhún vai – Chỉ vô ích thôi.
Cô gái mỉm cười ranh mãnh:
− Em không hiểu, phụ nữ thường hỏi tại sao không phải để được nghe lời giải thích à?
Không bỏ cuộc, cô quay sang Nam Giao, vẫn vẻ hoài nghi trong giọng nói:
− Sự thật của anh ấy còn nhiều ngõ ngách tối tăm lắm, rất nhiều chi tiết cần phải được làm sáng tỏ. Chị không thấy thế sao?
Phong Châu nhăn mặt:
− Này, tử tế và nhân ái với người khác tức là tự thưởng cho chính mình đấy. Em không thấy thế sao?
Chỉ nụ cười hao hao và đôi mắt màu nâu sẫm gần như đen - họ có quá ít những điểm chung và hầu như không nhìn thấy.
Phong Châu hất hàm về phía chàng thanh niên đang đến gần:
− Nếu mỗi chiếc sừng trên trán cậu ấy là ngọn đèn nhỏ thì có thể chiếu sáng cả thành phố... à không cả tòa nhà này.
Nam Giao giật áo anh, cô gái cười vang:
− Không sao, anh ấy vẫn đùa ác ý như thế.
o0o
Nhã Ca đến gần, vuốt gò má Nam Giao, chị cười:
− Em đẹp quá.
Nụ cười mệt mỏi, uể oải khiến chị đẹp kỳ lạ. Vĩnh Thông đặt tay lên vòng eo nở nang của vợ. Cái nhìn không còn lạnh lẽo nữa. Hạnh phúc sưởi ấm và biến anh thành người hoàn toàn khác.
− Chúc mừng em.
− Anh chị về nhé.
Chưa bao giờ Nam Giao cười nhiều đến thế. Nhưng giờ cô đứng ở góc phòng, dáng thẫn thờ. Anh nhìn rất lâu mà Nam Giao không nhận ra. Phong Châu ghét những lúc thế này.
− Gì vậy em?
Nam Giao không trả lời. Qua vai cô, Phong Châu thoáng thấy lá thư của người đàn ông ấy. Người đàn ông vắng mặt.
− Anh đọc đi.
Vùi mặt vào tóc vợ, Phong Châu lười biếng:
− Anh ấy nói gì thế?
− Trung Dũng tặng chúng ta bức tranh Mùa đông và xin lỗi vì có thể nó không phù hợp với lễ cưới nhưng không có dịp nàp khác. Vì có lần em từ chối không nhận nó.
Nam Giao trầm ngâm:
− Dù anh ấy không còn buồn giận nữa nhưng em vẫn thấy mình có lỗi lắm.
Nếu Trung Dũng biết nỗ lực của anh chỉ kết quả thế này hẳn rất buồn. Anh đã đắn đo khi quyết định, đã cẩn thận loại bỏ những lời lẽ, những tình cảm có thể gợi ở Nam Giao những cảm xúc không cần thiết cho cuộc hành trình mới.
− Anh sao vậy?
− Anh thấy buồn vì có những chuyện anh ấy biết mà anh không biết. Thật đấy.
Nam Giao cọ vào mũi anh. Hai chóp mũi thanh tú truyền hơi ấm.
− Lúc nào anh cũng là thằng ngốc chỉ nhìn thấy chuyện nhỏ mà không thấy chuyện lớn.
− Chuyện lớn à? Để anh nghĩ xem. Con bé ấy nói gì với em vậy?
− Cô ấy khuyên em không nên tin anh.
Phong Châu xoa cằm:
− Một lồi khuyên đáng giá. À, em có thể cho anh biết em đang nhìn gì không?
Lần này Nam Giao không ngượng ngùng quay đi nữa:
− Em nhìn môi anh.
Phong Châu bật cười. Thói quen của Nam Giao là nhìn vào mắt của người khác để tập trung nhưng anh luôn nhìn trả nên cô chuyển xuống môi. Duy chỉ với anh. Lần nào trêu cô anh cũng thắng. Phong Châu không muốn thấy nét buồn trên mặt Nam Giao.
− Ra đây với anh.
Nam Giao thì thầm:
− Trăng đẹp quá.
Phong Châu mâm mê những sợi tóc mềm của vợ:
− Đêm nay trăng có màu bạc, nếu em để ý em sẽ thấy trăng có hai màu: vàng và bạc nhưng thật ra trăng không đổi màu. Em biết tại sao không?
Tựa vào ngực anh, Nam Giao lắc đầu. Không còn ác cảm với giọng nói trầm ấm quyến rũ, giờ cô thích nghe anh nói.
− Vào mùa đông, ta nhìn trăng qua lớp sương mù. Trăng ở trên cao và xa xăm tầm mắt nên có màu bạc. Vào mùa nóng, nhìn trăng qua lớp bụi dưới và khí nóng bên trên, trăng thấp và gần nên trăng có màu vàng. Thời gian anh ở nước ngoài vào khoảng tháng tám trăng vàng như mật gọi là trăng mùa gặt. Tháng mười dương lịch trăng có màu bạc gọi là trăng mùa săn. Tháng này là tháng cấp giấy phép cho những người săn bắn. Đặc biệt có khi cũng trong một tháng mà có hai đêm trăng tròn. Đêm thứ hai thường rơi vào đêm đầu tuần hoặc cuối tuần của tháng không phải là đêm rằm gọi là Trăng Xanh. Rất hiếm nhưng vẫn xảy ra.
Cô cười dịu dàng, không gian lấp lánh nhuộm sáng ánh mắt Nam Giao:
− Anh chỉ là thủy triều thôi sao lại biết nhiều về trăng đến thế?
– Anh biết nhiều thứ lắm. Em nhắm mắt lại đi.
Cô chờ môi anh nhưng không phải, thật lâu, tiếng Phong Châu thì thầm bên tai:
− Em nhìn xem.
Cả vùng sáng rực rỡ, đẹp hơn cả ánh trăng. Trong vùng sáng ấy, ngọn lửa trong mắt anh đẹp nhất. Cô nghẹn ngào:
− Sao anh biết?
− Vì những kinh nghiệm xương máu. Giờ không có gì liên quan đến em mà anh không biết. Em thích những ô cửa, đúng không? – dùng tay lau những giọt long lanh trên đôi mắt đẹp – Này , lúc em nhìn trộm vợ chồng người ta trông em ngộ lắm đấy.
− Ngộ à?
− Ừm... đầy vẻ ghen tị và thèm muốn.
− Anh...
Phong Châu cúi xuống gương mặt thiên thần:
− Còn anh thì ... thèm em.
Thế giới khép mắt vào ca hát.
Tất cả các ô cửa đều sáng đèn như những ngọn lửa sưởi ấm căn nhà.
Những ô cửa nhỏ màu nắng.
HẾT