Nghe chị gái thở dài, Phương Diệu Căm nhẹ nhàng vỗ vai an ủi bà. Ở trước mặt em gái, Phương Nhã Nhàn cũng nói ra nỗi lòng của mình.
“Con bé Thị Hàm này, nếu nó nói trước cho chị và cha nó biết chuyện nó mang thai, anh chị nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt. Ba đứa nhỏ cứ để ở nhà nuôi, chị và cha nó giúp nó chăm sóc, còn nó cũng có thể tiếp tục đi học.”
"Sau này, đi làm cũng có thể yên tâm phấn đấu ở nơi công sở. Ở nhà đã có chị và bố nó chăm sóc bọn rẻ, không phải lo nghĩ. Ai ngờ chuyện lại thành như vậy”.
"Nó nói chuyện này với Tần Lãng trước, thà tin 'tưởng Tân Lãng còn hơn là tin chị và cha của nó nữa."
"Chị à! Con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm! Thi Hàm và Tân Lãng nếu đã xác định bên nhau, còn có con. Vậy thì nó nhất định đã có ý định này với Tân Lãng. Nếu không, lúc đầu cũng không giữ đứa nhỏ."Phương Diệu Cầm nói.
"Phải đấy! Chúng ta đều từng trải qua thời tuổi trẻ đó, chị làm sao không hiểu tâm tư của Thi Hàm được. Lần này, nó đưa Tần Lăng trở về không phải là đã xác định rồi sao!” Phương Nhã Nhàn thở dài.
Phương Diệu Cầm nói:"Chị à! Em thấy chị và anh rế đã giữ Tân Lãng ở lại ăn tối rồi, vậy là hai người đã chấp nhận chuyện này rồi sao? Chị đã nói chuyện với Thi Hàm chưa? Nhà Tân Lãng có hoàn cảnh như nào?
Mọi người đã tìm hiểu chưa?"
Phương Nhã Nhàn kế lại cho em gái những việc đã cùng nói với con gái trong phòng hôm nay.
Phương Diệu Cầm nghe xong, đáp: "Mặc dù điều. kiện trong nhà của Tần Lãng không thể so với của anh chị. Nhưng chúng ta không thể chỉ nhìn vào xuất thân.
Tân Lãng trẻ tuổi đã tự mình mở cửa hàng, còn kiếm được không ít tiền. Cũng có thế coi là có triển vọng. Tuy nhiên càng như vậy, chị càng phải cẩn thận hơn. ”
“Cẩn thận cái gì?" Phương Nhã Nhàn nghi hoặc hỏi lại.
"Đương nhiên là cẩn thận Tân Lãng sau này thay lòng đổi dạ rồi!"
"Chị thử nghĩ xem, Tân Lãng bây giờ bao nhiêu tuổi? Mới hai mươi tuổi. Quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời chỉ mới bắt đầu, hiện tại cậu ấy và Thi Hàm. bên nhau hòa hợp, đó là vì đang trong thời gian yêu đương mặn rồng. Nếu hôn nhân gặp vấn đề thì phải sao?"
"Chị à! Đàn ông có tiền dễ mất đi bản tính. Đây là quy luật từ cổ chí kim. Càng là đàn ông trẻ đã có sự nghiệp thành đạt, càng không đáng tin!"
"Chị nghĩ ai cũng một lòng từ đầu đến cuối như. anh rể à? Chị nhớ lại những đối tác làm ăn của anh rể xem. Không phải nhiều người trong số họ đều là trong nhà có vợ, bên ngoài nuôi nhân tình sao?"
"Lần trước anh rể cũng đã kể đấy thôi. Sếp của đối tác trực tiếp mang tình nhân đến ăn cơm cùng anh ấy, anh rể về còn mắng người ta kìa!"
Những gì Phương Diệu Cầm nói đều là sự thật, Phương Nhã Nhàn lại ngập ngừng nói: "Không đến mức đấy chứ? Chị và Tần Lãng tuy mới gặp nhau vài lần. Lúc chưa biết cậu ấy là bạn trai của Thi Hàm, chị cũng tiếp xúc qua hai lần. Còn nữa, khi Thi Hàm ở cữ chị cũng đã nghe rất nhiều vẽ Tãn Lãng qua người khác. Chị cảm thấy Tân Lãng là một đứa trẻ rất tận tâm, đối xử với Thi Hàm rất tốt. Sẽ không làm ra những chuyện như ngoại tình nuôi tiểu tam đâu."
Phương Diệu Cầm nghe chị gái nói vậy, lập tức cau mày khuyên: "Chị à, chị nói với em chuyện này thì được, nhưng đừng bày tỏ thái độ này trước mặt Tân Lãng!”
"Hiện tại Tân Lãng đưa Thi Hàm về. Cậu ấy ở đây là muốn tìm sự đồng ý của chị và anh rể. Chuyện này chị và anh rể đừng thiếu thận trọng. Quan sát thêm cũng không thừa”
"Nếu như chị quá dễ dãi, như vậy Tăn Lãng chắc chắn sẽ tưởng rằng Thi Hàm nhà chúng ta có thể dễ dàng cưới được. Thứ có được quá dễ dàng, con ngư ta sẽ không trân trọng”,
Phương Nhã Nhàn cảm thấy lời của em gái hơi quá nghiêm trọng: 'Không phải chứ? Qua những gì Thỉ Hàm nói với chị, và những gì chị tự nhìn thấy, chị cảm thấy Tân Lãng này thực sự quan tâm đến Thi Hàm nhà chúng ta”
“Chị à! Gả con gái là chuyện trọng đại. Chị không được xem nhẹ, Tân Lãng bây giờ đối tốt với Thi Hàm đó là điều tốt. Nhưng không có gì đảm bảo cậu ấy sẽ luôn đối tốt với Thi Hàm!"
“Trên Douyin người ta không phải vẫn thường nói đó sao, bạn có thể cầu được một người đàn ông có sự nghiệp, xe hơi, nhà cửa. Thế nhưng không thể cầu anh ta anh ta đối xử tốt với bạn. Bởi vì nhỡ có một ngày, anh ta đối xử tệ với bạn, thì bạn chỉ có thể trắng tay. "
“Chị quên chuyện cháu gái dì Vương ở cạnh nhà cũ của chúng ta rồi sao? Hồi đó, cháu ngoại nhà đó lấy. chồng và có con năm 24 tuổi. Ầm ï cả xóm lên. Dì 'Vương luôn miệng khoe, cháu rể đối tốt với cháu ngoại của bà ấy lắm. Nhưng chị xem, cuộc hôn nhân đó kéo. dài được bao nhiêu năm?”
"Mới có ba năm thôi! Sự nghiệp của cháu rể vừa có chút thành tựu nho nhỏ, hắn lập tức nuôi tình nhân ở bên ngoài. Cuối cùng, còn bạo hành cháu gái nhà dì 'Vương. Ly hôn chưa được mấy ngày, thắng khốn đó đã đưa nhân tình đi đăng ký kết hôn đấy.”
"Chị à, chuyện kết hôn phải thận trọng! Em biết ăn Lãng bây giờ không tệ lầm, nhưng chị đang chọn chồng cho Thi Hàm. Chuyện này liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của Thi Hàm, vì vậy càng phải thận trọng.”
Phương Nhã Nhàn bị em gái đưa ra hết dẫn chứng này đến dẫn chứng khác, bà có chút hơi lo lắng, gật đầu ngay lập tức, nói: "Diệu Câm! Em nói đúng. Hôn nhân là chuyện lớn, chị đích thực nên quan sát tình hình nhiều hơn trước khi đưa ra quyết định.”
"Hơn nữa, Thi Hàm hiện tại vẫn chưa đủ tuổi kết hôn, Tân Lãng cũng chưa đủ tuổi."
"Hai đứa nó rất muốn làm giấy đăng ký kết hôn, nhưng phải đợi sau khi tốt nghiệp đại học. Từ giờ đến lúc đó vẫn còn hai năm, chắc đủ để chúng ta xem tính tình của một người là như thế nào!" "
Phương Diệu Cầm gật đầu và nói: "Vâng, tiếp xúc nhiều, quan sát nhiều, vẫn là hơn chị ạ."
Trong phòng khách, Bạch Vũ vừa ngồi xuống không được bao lâu, chuông cửa nhà họ Tô lại vang lên. Tô Vĩnh Thẳng đích thân ra mở cửa, đưa hai người bạn vào.
Buổi tối, lúc đang tâm, ông đã gọi cho hai người bạn của mình là Triệu Quang Huy và Chu Hàng, hẹn bọn họ tối nay đến nhà chơi bài. Ông cũng không nói rõ nguyên nhân, chỉ nói là con gái đưa bạn trai về thăm nhà.
Triệu Quang Huy và Chu Hành đều là bạn cũ của Tô Vĩnh Thẳng. Trước đây, chưa từng nghe nói Tô Thí Hàm có bạn trai, bây giờ đột nhiên nghe nói Thi Hàm đưa bạn trai về. Hơn nữa, Tô Vĩnh Thắng không nói nhiều qua điện thoại, liếc qua tình hình trong nhà một chút, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
'Tô Vĩnh Thẳng chào hai người họ, ông gọi thêm Bạch Vũ. Bốn người họ ngõi trên ban công cùng chơi mạt chược.
Tô Thi Hàm cùng Tần Lãng, Bạch Thiển và ba đứa nhỏ ngồi ở phòng khách xem TV.
Triệu Quang Huy là một người nghiện thuốc lá, ngồi một tý đã rút thuốc ra, ông định hút một điếu.
Kết quả, thuốc chưa kịp rút ra Tô Vĩnh Thắng đã đánh một cái lên mu bàn tay ông ấy, liếc mắt nhìn bọn trẻ trong phòng khách, cau mày nói: "Hút gì mà hút, muốn hút ra ngoài hút, không thấy trong nhà có trẻ con à?"
Triệu Quang Huy vừa nhìn tư thế này, vừa cười vừa nhét bao thuốc vào. Bốn người tiếp tục đánh mạt chược.
'Vừa đánh mạt chược vừa trò chuyên.