Sau khi ăn bữa tiệc cá lúc trưa, sự mệt mỏi cả buổi sáng của Tô Vĩnh Thẳng đã lập tức được giải tỏa.
Bàn luận về tầm quan trọng của thức ăn ngon.
Buổi chiều, khi Mạnh Vệ Phương và Tô Thì Hàm nói chuyện đến quên trời quên đất, có hỏi cô về buổi gặp gỡ ngày mai, có thể đưa Tăn Lãng và bọn nhỏ cùng đến được không.
Khi Liễu Hiểu Nhân và Cố Mạn nhìn thấy bọn trẻ nhất định sẽ vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
Tiếp đó còn nói với Tô Thi Hàm là vài ngày nữa Tô Thi Hàm sẽ đến nhà Tăn Lãng, vì vậy bọn họ không biết bao giờ mới có thể gặp lại nên trước khi rời đi muốn gặp chồng tương lai của Tô Thi Hàm là Tần Lãng.
Tô Thi Hàm không có trả lời ngay mà là muốn hỏi ý kiến Tân Lãng trước, xem hẳn có thế đi không
Tần Lãng nói: “Có thể”
Bởi vì Tô Thi Hàm không thể một mình mang, được cả ba đứa nhỏ. Hơn nữa, lúc trước khi vợ hẳn mang thai thì ba cô bạn nữ này đều giúp đỡ về tiền bạc nên hẳn cũng muốn tự mình đi qua để bày tỏ sự biết ơn.
Bữa cơm này để hẳn mời khách.
Tô Thi Hàm rất vui mừng, liên tục gật gật đầu. Sau đó lấy điện thoại di động ra gửi tin nhãn thông báo cho Mạnh Vệ Phương.
Gần tối, Tô Vĩnh Thắng gọi Tân Lãng lên chơi cờ tướng.
Lâm Tiêu gọi video tới, muốn gặp con gái nuôi, thế là hai người bạn thân nói chuyện ở trong phòng.
'Tô Thi Hàm nói với Lâm Tiêu mấy ngày nữa sẽ quay lại nhà Tân Lãng. Đến lúc đó muốn mời Lâm Tiêu đến dự tiệc đính hôn và tiệc 100 ngày của bọn nhỏ, không biết Lâm Tiêu có rảnh hay không.
Lâm Tiêu rất thoải mái nói: “Đương nhiên là tớ rảnh rồi”
“Ngày cậu đính hôn, mình nhất định muốn tham gia rồi, còn có tiệc 100 ngày của bọn nhỏ mình lại càng muốn tham gia”
Sau đó Lâm Tiêu lại nở nụ cười nham nhở nói; “Còn nữa, Thi Hàm, cậu cùng Tần Lãng đều chuẩn bị đính hôn cả rồi, hai người các cậu sẽ không phải là còn chưa có kia đấy chứ?”
“Cậu đây là đang phung phí của trời nha”
“Để một người con trai khỏe mạnh như Tần Lãng ở bên cạnh, cậu cũng có thể nhịn được sao?”
Tô Thi Hàm trừng mắt nhìn Lâm Tiêu trong điện thoại, sau đó liếc mắt nhìn về phía cửa phòng, cửa phòng hiện vẫn đang đóng chặt. Cô thấp giọng đỏ mặt nói: ” Mình và Tần Lãng đều đã sinh em bé, cậu còn nghĩ mình và anh ấy không có việc gì sao?“
Lâm Tiêu hứng thú lên cao hỏi: “Ý của cậu là... Các cậu mấy ngày nay... vận động sao?"
“Cậu không được nói lộ liễu như vậy chứ"
“Cảm giác thế nào?”
“Lâm Tiêu, mình cảm thấy cậu cần phải tìm bạn trai rồi. Muốn biết cảm giác thế nào thì tự mình đi trải nghiệm đi”
“Thi Hàm, cậu thì ghê gớm rồi. Bây giờ có Tân Lãng, càng ngày càng tự tin hơn nha. Nói cho mình một chút thôi mà, chứ bây giờ mình làm gì có thời gian mà đi tìm bạn trai. Cậu cho rằng những người con trai bên ngoài đều tốt giống như Tân Lãng nhà cậu sao? Ngoài kia ai cũng đều đang tính kế với mình đây. Mình cũng không có ngốc như vậy”
Tô Thi Hàm đỏ mặt, cô làm gì có can đảm nói với Lâm Tiêu biết chỉ tiết về chuyện của cô với Tân Lãng vào tối hôm qua, cho nên cô vội chuyển qua chủ đề khác.
Lâm Tiêu biết cô xấu hổ, trêu ghẹo vài câu rồi cô bạn
không có nhắc lại, chỉ là trong lòng thật sự thân của của mình mà vui mừng,
Nhìn thấy bạn thân từ một mình mang thai, sau đó nhìn thấy bạn thân tìm được Tân Lãng, rồi sinh bọn trẻ và cùng nhau nuôi dưỡng chúng. Bây giờ lại nhìn thấy bạn thân cùng Tân Lãng phát triển tình cảm
Tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Rất tuyệt.
Bởi vì biết Tô Thi Hàm sắp đính hôn nên Lâm Tiêu hỏi cha mẹ của Tô Thi Hàm về sính lễ.
Gia đình của Tô Thi Hàm thuộc gia đình khá giả, cô lại là con gái duy nhất. Cho nên Lâm Tiêu lo ông Tô, bà Tô sẽ yêu cầu sính lễ cao, Tần Lãng khó mà thực hiện.
Sau đó Tô Thi Hàm nói suy nghĩ của cô với Lâm Tiêu về sính lễ. Nghe xong, Lâm Tiêu lập tức che miệng cười: “Thi Hàm, nếu cha mẹ của cậu biết cậu có ý nghĩ này thì nửa đêm có thể tỉnh dậy khóc hay không?"
“Mình rất mong được nhìn thấy tiệc đính hôn của hai người. Nếu như Tân Lãng thật sự có thể chỉ nhiều tiền hơn, cha mẹ của cậu thật sự sẽ cho cậu gấp năm lần sính lễ sao?"
Tô Thi Hàm ở trước mặt bạn thân không có ý muốn che dấu vẻ mặt đã đỏ bừng của mình, cô cho bạn thân nhìn bọn nhỏ một chút, nói thắng: “Không còn cách khác, muốn nuôi ba con thú nuốt vàng này, thì cũng phải có chút tính toán chứ!”
Sau đó, Tô Thi Hàm lại hôn bọn nhóc một cái: “Huyên huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, cho dù ông bà ngoại biết cũng sẽ không tức giận đâu, có phải hay không?”
Lâm Tiêu cười vui vẻ: “Đến lúc đó cậu có cần thì mình có thể giúp cậu bất cứ lúc nào. Dù cho mình có thiếu tiền thì mình có thể tìm mẹ xin thêm chút ít”
Nháy mắt đã đến ngày 13, ngày mà cô cùng Mạnh Vệ Phương bọn họ liên hoan.
Thời gian hẹn vào buổi trưa 11: 30. Địa điểm được đặt tại một nhà hàng Quảng Đông, gần khu mua sắm Thái Cổ.
Quán ăn này cách nhà của bốn người các cô đều tất gần.
Bởi vì muốn dẫn bọn nhỏ theo cho nên Tần Lãng không lái xe, mà để tài xế lái đưa bọn hẳn đến cửa quán ăn.
Đưa bọn nhỏ theo thứ tự bỏ vào trong xe đẩy trẻ em, hai người Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm cùng đẩy xe đẩy trẻ em tiến vào trong nhà hàng
Dừng xe ở đây không tốt nên tài xế lái trở về, đến lúc tan tiệc lại đến đón bọn họ.
Bởi vì nơi này cách nhà Tô Thi Hàm rất gần, chỉ khoảng hơn mười phút đi đường, đi đi về về rất thuận tiện.
Về phần Tô Vĩnh Thắng, bởi vì hôm nay Tần Lãng ra ngoài ăn cơm nên hẳn cũng trở về công ty, dự định hôm nay hoàn thành chuyện của công ty sớm nhất có thể để khi trở về còn có thể ăn bữa tối do Tân Lãng làm.
Bởi vì sáng sớm ngày mai, Tân Lãng muốn lái xe trở về thành phố Thiệu.
Mấy ngày nay Phương Nhã Nhàn uống thuốc Đông y do Tân Lãng đưa, bà thấy tình trạng căng cơ thắt lưng mỗi ngày càng hồi phục tốt hơn, cho nên bà tràn đầy kỳ vọng vào tương lai.
Chờ đến lúc thắt lưng đau do vất vả mà sinh bệnh hoàn toàn khỏi là bà có thể đi Thượng Hải trông con cho con gái.
Sau mấy ngày ở chung, bà thật sự không nỡ xa bọn nhỏ, nóng lòng mong muốn mỗi ngày rời giường đều có thể nhìn thấy bọn hẳn.
Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm đi vào đặt phòng trước, Mạnh Vệ Phương bọn họ còn chưa có tới
Bởi vì Tân Lãng mang theo mấy đứa nhỏ cho nên muốn tới sớm để chuẩn bị, do đó 11:20 bọn họ đã đến.
Tần Lãng điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa trong phòng ở mức thích hợp. Bởi vì có bọn nhỏ ở đây nên không thể mở quá lạnh.
Trước khi đến, Tô Thi Hàm đã cho bọn nhỏ ăn no cho nên hiện giờ không cần cho bú thêm.
Bây giờ bọn nhỏ đã được ba tháng bốn ngày tuổi, cho nên Tô Thi Hàm bắt đầu cho chúng ăn đều đặn và đủ lượng mỗi ngày. Sáu bữa một ngày, 150-200 ml mỗi bữa.
Lúc này, Mạnh Vệ Phương đã tới.
Cô ấy mở cửa phòng khách ra, lập tức thấy một nhà năm miệng ăn của Tô Thi Hàm. Lần này cô ấy không mang bạn trai tới mà là đi một mình.
Cô vừa nhìn thấy Tô Thi Hàm, trên mặt lập tức nở nụ cười. Sau khi tiến vào, chào hỏi với Tô Thi Hàm và Tân Lãng, tiếp đó lập tức tò mò đi tới xem bọn nhỏ, vẻ mặt vui mừng không thôi
'Tô Thi Hàm giới thiệu cho Mạnh Vệ Phương tên của bọn nhỏ, bởi vì lần trước cô chỉ giới thiệu Khả Hinh.
Mạnh Vệ Phương nhìn xem Tăn Huyên nói: “Thi Hàm, diện mạo của Huyên Huyên nhà cậu cùng Tân Lãng nhà cậu thật là giống nhau, tựa như là đúc ra từ một khuôn vậy. Lần trước tại quảng trường, mình đã cảm thấy rất tò mò”
Rõ ràng cô muốn giải thích chuyện lần trước ở quảng trường, cô ấy đã nhìn Tân Lãng thêm vài lần.
Miễn cho trong lòng Tô Thi Hàm có sự ngăn cách.
Tô Thi Hàm dịu dàng nhìn vẽ phía Tân Lãng, gật gật đầu nói: "Ừm, Huyên Huyên giống Tân Lãng nhất, Vũ Đồng cùng Khả Hinh dáng dấp cũng giống Tân Lãng. Bây giờ hai tiểu nha đầu này lớn dần, cuối cũng cũng giống mình một chút”
"Ừ, đôi mắt của Vũ Đồng cùng Khả Hân là mắt hai mí, làm cho mình nghĩ đến đôi mắt biết nói chuyện này rất giống cậu. Huyên Huyên cũng vậy, đôi mắt của đứa nhỏ này thực sự quá lanh lợi, quá đẹp.”
Hai người nói một chút, cửa phòng khách một lần nữa lại mở ra. Trước hết là một cái đầu nhỏ thò vào, đây chính là Cố Mạn.