Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

"Hơn nữa, con gái nhà họ bụng to sắp sinh mới đến tìm Lãng Lãng. Lời cháu nói có hơi khó nghe, nhưng mà rất có thế Lãng Lãng của Cậu và Mợ là người đổ vỏ đấy."

Đầu bà Tần lập tức ong ong, huyết áp tăng cao, suýt chút nữa đã ngất xíu bởi lời nói của Tần Quyên, con gái thứ hai của nhà họ Tần.

"Chị à! Em còn có chút việc, em cúp máy trước nhé."

Nếu bà còn ở đây tranh cãi với Tân Quyên thêm chút nữa, sợ là Thi Hàm nghe thấy, sẽ đau lòng.

Vì thế, bà vội vàng cúp điện thoại.

Bà hồi hộp mong chờ lấy kết giám định DNA sớm một chút. Chỉ có vậy, bà mới có thể lấy ra trong bữa để mấy kẻ thích tám chuyện kia không nói thể nói ra nói vào được lời nào nữa. Cũng để tránh đến lúc đó, Thi Hàm phải chịu những lời khó nghe.

Những câu này, đến bà còn nghe không lọt, nói gì đến Thi Hàm.

Chưa kế, Huyên Huyên giống con bà như tạc tượng. Bọn trẻ có phải con ruột hay không, con trai bà phải là người rõ nhất.

Thời đại khác xưa nhiều rồi, quan niệm đã cởi mở hơn rất nhiều. Làm mẹ đơn thân cũng không bị kì thị như ngày xưa nữa. Cộng thêm Thi Hàm có gia cảnh tốt. Nếu thật sự muốn nuôi con một mình, hoàn toàn có thể tự nuôi. Bố mẹ Thi Hàm có khi mừng còn không hết.

Còn nữa, tên của bọn trẻ đều được lấy theo họ Tần nhà bà. Bây giờ, nhập hộ khẩu phải giám định DNA. Tô Thi Hàm không những không bận tâm, mà còn chủ động làm sớm, để bọn trẻ được nhập hộ khẩu nhanh. Cô còn đăng ký bảo hiểm, để ba đứa nhỏ được hưởng chế độ của bảo hiểm y tế trong năm nay, tiết kiệm chỉ phí cho gia đình.


Đến cả chuyện của hồi môn, cô cũng đứng ở phía nhà họ Tăn mà nghĩ. Tìm đâu ra cô con dâu tốt như vậy chứ.

Bác hai nhà họ Tần nói thế, khiến bà giận đỏ mắt.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Tần Lãng đi tới bên bà Tần, hỏi.

Bà Tần nhanh chóng lau nước mắt, nặn ra một nụ cười bảo: "Không sao! Chắc tại nghĩ đến chuyện các con về nhà nên vui quá, ngủ không ngon. Nên giờ mắt hơi khó chịu. "

Tần Lãng cũng không hỏi nhiều. Hẳn cũng đại khái đoán được là có chuyện gì đó. Bởi vì vừa rồi nghe thấy bà Tần gọi 'chị'. Chắc hẳn là điện thoại của bác hai gọi đến.

“Mẹ nghỉ ngơi một chút đi” Nói xong, Tần Lãng ân cần vỗ lưng bà Tân.

Không lâu sau, ba đứa nhỏ lần lượt thức dậy. Bọn nhỏ vừa thức dậy, phát hiện khung cảnh khác xa với trước khi đi ngủ. Cả ba miệng u a một tiếng khóc toáng lên.

Tần Lãng và Tô Thi Hàm phải thay phiên nhau dỗ dành.

Tân Lãng dỗ trẻ con rất khéo. Ngô Khiết Anh thấy. vậy vừa cười vừa nói:"Lãng Lãng, sau khi cậu lên chức cha thì khác hẳn. Trông trẻ chuyên nghiệp đấy!"

“Lúc trước, khi chị sinh Tiểu Vũ, anh họ cậu còn không biết bế con chứ đừng nói đến việc dỗ nó. Mỗi lần con khóc, anh họ cậu đều năm kế bên giả vờ ngủ."

"Tã của con còn chưa thay lấy một lần."

Tần Lãng thật sự không biết nên tiếp chuyện thế nào. Bà Tân cười bảo, đừng nhắc những ngày vất vả trước kia nữa. Lúc đó, Đường Phong chưa hiểu chuyện, không biết quan tâm vợ. Bây giờ mọi chuyện trong ngoài không phải đều ổn thỏa đấy sao.

"Tiểu Vũ sắp lên cấp 2, với thành tích của Tiểu Vũ, thi đỗ vào trường trung học cơ sở trọng điểm của thành phố là điều không cần lo lắng,

Đề tài câu chuyện thay đối, Tân Lãng thở phào. Nhìn về phía Tô Thi Hàm, hai người bắt gặp ánh mắt nhau khẽ cười.

Dỗ dành ba đứa nhỏ không quấy khóc nữa, lau nước mắt cho chúng xong. Tân Lãng và Tô Thi Hàm đẩy xe đến nơi chụp ảnh.

Bởi vì con chưa thể ngồi một mình chụp ảnh, nên Tân Lãng phải lần lượt bế từng đứa lên chụp. Ảnh riêng của Tăn Lãng sắp xếp chụp cuối cùng.

Hồ sơ đã chuẩn bị đây đủ. Chỉ cần ngày mai đi lấy thêm giấy giám định DNA nữa là xong.


Mọi việc xử lý ổn thỏa, đã là 5 giờ 30 chiều. Trời đang mùa hè nên thời gian tan sở bị lùi đến 6 giờ 30 chiều. Trước khi đi, Ngô Hy có nói 1 giờ sáng mai sẽ có kết quả.

Tần Lãng và Tô Thi Hàm cả hai thở phào nhẹ nhõm. Nếu thuận lợi thì trong ngày mai là đủ thời gian nộp đăng ký hộ khấu và thẻ an sinh xã hội cho con.

Mọi chuyện vội vàng như đánh một trận chiến.

"Trong lúc bà Tần nói chuyện với Ngô Hy và Ngô Khiết Anh, Tân Lãng quay sang thì thầm bên tai Tô Thi Hàm: "Thi Hàm! em suy nghĩ thật chu đáo."

'Tô Thi Hàm ngại ngùng cúi đầu, khẽ cần môi nói nhỏ: "Em vừa mới kiểm tra chuyển phát nhanh giấy khai sinh của con. Hiện tại đã đến Trường Sa, Hồ Nam. Chúng ta có thể nhận được trước trưa mai."

Sau khi làm xong xét nghiệm DNA trở về nhà, bà Tân kêu Tân Lãng và Tô Thi Hàm đưa ba đứa nhỏ đến khu vui chơi trong phòng khách lầu 2 để bà trông giúp. Để Tần Lãng và Thi Hàm lên lầu nghỉ ngơi một chút. Đến giờ ăn tối, bà sẽ lên gọi bọn họ.

Tần Lãng và Tô Thi Hàm mệt mỏi cả ngày hôm nay, vẫn chưa được nghỉ ngơi tử tế. Bà Tân thấy mà đau lòng.

Bây giờ mọi việc đã tạm ổn, bà Tân vội vàng bảo bọn họ đi nghỉ.

Sau khi Tần Lãng và Tô Thi Hàm lên lầu, ông Tần nhìn thấy sắc mặt của vợ thay đổi như xem kịch Tứ Xuyên. Không nể nang ông chút nào. Ông Tân có chút bối rối.

Ông ngoan ngoãn ở nhà không có đi đâu, cũng không làm gì nặng nhọc. Sao có thể khiến bà Tần tức giận được chứ?

Ông Tần hỏi bà Tân nhiều lần nhưng bà Tần vẫn phớt lờ, chỉ nói chuyện với mấy đứa bé. Ông Tần không thể ngồi yên, dỗ dành bà Tần bẵng nhiều cách. Cuối cùng bà Tân cũng mở lời, bảo ông Tân đi hỏi chị hai.

"Chị hai lại làm gì bà sao? Bà cứ nói đi, tôi ra mặt giúp bà." Ông Tần vỗ ngực nói.


Bà Tần nhìn lên lầu, lại sợ bọn trẻ hiểu được người lớn nói chuyện. Bà hạ giọng rồi ghé sát tai, mặt nghiêm nghị thì thầm với ông Tân những điều mà Tân Quyên nói với mình.

Ông Tân trầm giọng mắng: "Tần Quyên này, thật sự là không biết giữ mồm giữ miệng, lời gì cũng nói được"

Sau đó, ông Tần dỗ dành bà Tần: "Được rồi, bà đừng giận chị ấy. Tính chị ấy là thế! Học hành ít, nghĩ không được nhiều. Có thế là có lòng tốt, cũng có thế là lo cho Lãng Lãng nhà mình. Bà đừng chấp nhất chị ấy nữa. "

“Tôi phải xuống nhà gọi điện. Nói chuyện đàng hoàng với chị ấy. Dặn chị ấy đừng có ra ngoài nói nhảm, kẻo những lời đó đến tai con dâu, con dâu lại giận bỏ về nhà mẹ đẻ mất. Biết đâu lại cãi nhau với con trai mình.”

Bà Tần trừng mắt nhìn ông Tần: "Vậy sao ông còn không mau gọi đi!"

Ông Tần xuống lầu tìm một nơi yên tĩnh, vắng vẻ để gọi điện thoại. Bởi vì những lời này không nên để ai nghe thấy.

Đây cũng không phải là chuyện tốt gì.

Mặc dù hai người đều chắc chắn bọn nhỏ là con Tân Lãng. Nhưng nếu bị mấy người hàng xóm lắm lời, thích buôn chuyện kia nghe được, sợ rằng câu truyện sẽ truyền đi 108 nghìn dặm.

Để đính chính tin đồn từ một cái miệng, có khi phải chạy gấy cả chân.

Trong điện thoại, ông Tần đã nói về việc này rất nghiêm túc với Tần Quyên. Đồng thời, dặn bà ấy không được ra ngoài và nói linh tinh. Ba đứa nhỏ đều là con của Lãng Lãng. Kết quả kiểm tra quan hệ huyết thống ngày mai có, ông sẽ gửi nó đến tận nhà của cho bà xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận