Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Trong lúc chờ đồ ăn, Tô Thi Hàm chụp ảnh ba tấm bìa hộ khẩu của các bé cưng, gửi cho Phương Nhã Nhàn.

Phương Nhã Nhàn nhìn thấy hộ khẩu của các cháu yêu đã làm xong thì rất vui mừng, đưa ảnh cho Tô Vĩnh Thắng xem.

Tô Vĩnh Thẳng đang chơi cờ tướng với ông cụ Tô là Tô Kiến Định.

Sau khi Tô Vĩnh Thẳng nhìn bức ảnh xong, ông cố nén vui mừng. Chỉ hơi cười nhẹ rồi sau đó tiếp tục chơi cờ với Tô Kiến Định.

"Có chuyện gì mà vui như vậy?" Tô Kiến Định hỏi.

Bây giờ Phương Nhã Nhàn mới nhớ cha chồng vẫn còn ở đây. Bà vừa thấy ảnh con gái gửi đến, do đó vui mừng mà vội vàng cho chồng xem nên quên mất chuyện này. Bà nhanh chóng thu lại nụ cười rồi đi sang bên cạnh uống trà.

Tô Vĩnh Thẳng cười ha hả nói ra: "Gần đây Nhã Nhàn nhìn trúng một bộ quần áo ở trên mạng, bây giờ cuối cùng cũng có hàng. Lúc trước vẫn chưa có hàng,ngày nào cô ấy cũng thúc giục chủ tiệm nhập hàng đấy ạ."

“Bây giờ tốt rồi! Cuối cùng hàng đã về, cô ấy vui vẻ muốn tranh thủ thời gian đi mua."

Tô Kiến Định không nhìn sang phía Phương Nhã Nhàn, chỉ là nhìn chằm chằm con trai mình, Tô Vĩnh Thẳng khẽ mỉm cười.

Ông lại nhìn chăm chấm, nụ cười trên mặt Tô Vĩnh Thẳng có chút không giữ được.

May mà bà cụ Tô tới kịp thời, gọi mọi người đi ăn cơm trưa.

Tô Kiến Định hừ một tiếng rồi đứng lên. Hai tay chắp sau lưng, sau đó nhếch môi rời đi.

Tô Vĩnh Thẳng xấu hổ, Phương Nhã Nhàn thì đang giả vờ nhìn điện thoại. Chờ sau khi ông cụ Tô đi vào nhà, bà mới đến ngồi cạnh Tô Vĩnh Thắng, vừa nhìn vào nhà vừa nhỏ giọng tự trách: "Ông xã! Đều là lỗi của tôi, vừa nãy vui quá nên quên mất ông đang đánh cờ với cha."

Tô Vĩnh Thắng vỗ vỗ bờ vai của bà nói: "Không sao đâu, bà cũng đâu có làm sai."

"Bây giờ hộ khẩu của mấy đứa Huyên Huyên cũng làm xong rồi, tôi xem cha sẽ phản đối như thế nào.”

Phương Nhã Nhàn nháy nháy mắt, nói: "Nếu cha không chịu đi tham gia lễ đính hôn của Thi Hàm thì phải làm sao đây?"

"Cho dù đồng ý mà nói thì sợ là ông cụ cũng không vui, lúc đó rất có khả năng sẽ xụ mặt cả ngày. Mà đính hôn là chuyện vui, nếu cha mà xụ mặt như. vậy, tôi sợ ông bà thông gia sẽ nghĩ nhiều."

"Nếu không thì... nếu không thì..."

Nói đến đây, Phương Nhã Nhàn lại nắm chặt nắm tay, nói với Tô Vĩnh Thẳng: "Hay là chúng ta sinh thêm một đứa nữa?”

Tô Vĩnh Thẳng lướt mắt nhìn về phía Phương Nhã Nhàn, vẻ mặt có hơi hoang mang.

Phương Nhã Nhàn nuốt nước miếng, nói:" Ông đừng có mà nhìn tôi bằng ánh mắt này, tôi đã tham khảo ý kiến của các chị em của tôi rồi. Mấy năm trước không phải đã mở chính sách sinh con lần hai, đúng không? Mọi người đều nói có người hơn bốn mươi tuổi vẫn có thể sinh thêm lần hai, có người không thành công nhưng cũng có người có thể vẫn mang thai được, hơn nữa sinh con ra cũng rất thuận lợi."

"Năm nay tôi mới 44 tuổi, vẫn còn trong thời gian hành kinh. Mấy năm nay cũng không làm công việc gì nặng nhọc, cũng không có áp lực gì. Ngoại trừ có chút đau lưng, còn lại thì không có vấn đề gì cả, tôi nghĩ tôi chắc chắn có thể mang thai sinh con. Nhà chúng ta cũng có điều kiện, đến lúc mang thai chỉ căn ở bệnh viện đến khi sinh con và ở cữ qua tháng là được, sẽ không có một chút nguy hiểm nào đâu."

Phương Nhã Nhàn nhỏ giọng nói với Tô Vĩnh Thẳng suy nghĩ của bà.

"Bà không muốn đi chăm sóc mấy bé cưng của Thi Hàm nữa sao?" Tô Vĩnh Thẳng cảm thấy ý tưởng của bà xã nhà mình quá... quá can đảm, can đảm vượt mức quy định!

Hai người đều đã là ông ngoại bà ngoại rồi, bây giờ còn định sinh thêm một đứa...

Ông nghĩ thôi cũng không dám, bà xã của ông đúng là nghiêm túc suy nghĩ!

Phương Nhã Nhàn suy nghĩ một chút nói: "Dĩ nhiên là muốn giúp con gái chăm sóc mấy bé cưng, Nhưng mà, cha của ông bên này thì làm thế nào? Chẳng lẽ ông có cách gì tốt hơn sao?"

Tô Vĩnh Thẳng suy nghĩ một chút, đúng là không có cách nào.

Cha của ông có tiếng là cổ hủ, hộ khẩu của ông bây giờ vẫn còn ở nhà vẫn chưa tách ra.

Sau khi Phương Nhã Nhàn sinh Thi Hàm được hai năm, ông cụ đã nói với ông, bảo hai vợ chồng ông sinh thêm một đứa nữa.

Tốt nhất là sinh một đứa con trai.

Ông đã nói chính sách của nhà nước chỉ cho phép sinh một, bởi vì khi đó Phương Nhã Nhàn là nhân viên chính phủ. Hơn nữa nhà bọn họ còn ở trong thành phố, tình cảnh của hai người họ lúc đó chỉ có thể sinh một con, phải phí rất nhiều sức lực mới thuyết phục được ông cụ thoả hiệp.

Sau này Thi Hàm lớn hơn, có lần cha của ông uống rượu đã nói với ông. Trong nhà có tiền, Thi Hàm lại thông minh, sau này nhà bọn họ sẽ chọn người ở rể để đứa nhỏ sẽ mang họ Tô.

Lúc đó ông cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy với tính cách của con gái ông, hẳn là phải chờ học nghiên cứu sinh xong mới tính đến chuyện yêu đương. Thậm chí phải học xong tiến sĩ mới tìm bạn trai.

Còn chuyện chọn người ở rể, ông cảm thấy cũng hợp lý.

Con gái ông vẫn nên giữ ở trong nhà, không cần gả đi làm con dâu nhà người ta cũng rất tốt.

Nhưng ông không ngờ con gái mới học năm hai đại học đã dẫn bạn trai về nhà, hơn nữa còn mang theo ba đứa nhỏ trở về, ông cũng cảm thấy hoang mang.

Sau khi tiếp xúc với Tân Lãng, ông phát hiện Tần Lãng là một thằng nhóc ưu tú.

Còn ít tuổi nhưng rất có hiểu biết, rất nhiều người trưởng thành cũng không được như vậy.

Ý định chọn người ở rể, ông cũng không tiện suy nghĩ nữa. Cùng là đàn ông, ông cũng hiểu, không có người đàn ông nào thích đi ở rể cả, chuyện đó rất ngột ngạt.

Hơn nữa, Tân Lãng là người có tài, mặc dù bây giờ chưa kiếm được nhiều tiền. Tiền kiếm được một năm của hắn cũng không bằng lợi nhuận nhà bọn họ gửi ngân hàng một năm. Nhưng mà Tần Lãng là một người có tiềm lực phát triển, ông có thể đoán được thành tựu của hắn tương lai chắc chẩn sẽ không thể, khinh thường.

Nhưng mà do trước đây ông cùng Phương Nhã Nhàn không sinh thêm một đứa nữa, hiện tại thì con của Tô Thi Hàm đều là mang họ Tân, mà Tân Lãng.

cũng không có ở rể. Dẫn đến tâm nguyện của cha ông không có cách nào để thực hiện.

Nếu bà xã nhà mình lại sinh thêm một đứa nhỏ nữa, vậy đúng là có giải quyết được vấn đề này.

Nhưng mà chuyện này liệu có nguy hiểm quá không?

Liệu Thi Hàm có tiếp thu được chuyện có thêm em trai hoặc là em gái còn nhỏ tuổi hơn cả con của nó không?

Phương Nhã Nhàn vỗ vỗ bả vai Tô Vĩnh Thẳng, nói: "Được rồi! Ăn cơm trước đã, chuyện này nói sau”

- -----

Ở bên phía Tần Lãng thì lúc này họ đã ăn xong cơm trưa, ông Tân và Tần Lãng đi ra thanh toán còn bà Tân và Tô Thi Hàm tiếp tục ngồi trong phòng chơi cùng các bé cưng.

Trong lúc thanh toán, họ bỗng nghe thấy một giọng nói truyền đến: "Ông chủ Tần?"

Tần Lãng nghe tiếng nhìn sang, hẳn thấy một người đàn ông trung niên đang cười với hân: "Xin hỏi có phải cậu là ông chủ Tân của Tam Tần Trai ở Thượng Hải, Tân Lãng đúng không?”

"Là tôi” Tân Lãng không nhận ra người đàn ông trung niên này.

Người đàn ông trung niên bắt đầu giới thiệu với Tân Lãng. Ông ấy họ Lương tên là Lương Nghiễm Lai, là người ở thành phố Trung Sơn Tỉnh Quảng Đông.

Lúc trước ông ấy xem chương trình « Thế Giới Sưu Tâm » trên TV, thấy có hai ông lão mang theo đồ chơi văn hóa hạch đào đến chương trình. Ông biết được tác phẩm điêu khắc này là mua của ông chủ Tam Tãn trai, vì vậy đã đi đến Thượng Hải Tam Tần Trai.

Sau khi đến đây, ông phát hiện Tân Lãng không chỉ điêu khắc hạch đào, mà còn có điêu khắc gỗ, điêu khắc đá và rất nhiều đồ thủ công. Mỗi một loại đều được điêu khắc sinh động như thật, có thể thấy được trình độ chạm trổ của Tần Lãng rất cao.

Đây chính là đại sư điêu khắc danh xứng với thực mà trước giờ ông mong muốn tìm kiếm.

Chứ không phải mấy người có tiếng nhưng tài nghệ lại không có kia, ở trên sân khấu thì thấy hoành tráng. Thế nhưng thực tế thì không làm được như vậy, chỉ mang cái danh đại sư điêu khắc mà khoác lác mà thôi.

Nhưng khi ông hỏi thăm nhân viên thì mới biết Tần Lãng không có ở đây, đã về nhà nghỉ hè rồi.

Ông lại hỏi thăm địa chỉ nhà của Tần Lãng, bởi vì sắp đến đại thọ 70 tuổi của cha ông là Lương Đức Lâm, nên ông muốn làm một bức điêu khắc bằng gỗ để làm quà mừng thọ cho ông cụ.

Vì phần lễ vật này, ông nguyện ý đích thân đến thăm hỏi Tân Lãng.

Nhưng nhân viên của Tam Tãn Trai cũng không biết địa chỉ nhà của ông chủ, chỉ biết Tần Lãng là sinh viên năm thứ hai của Học Viện Kỹ Thuật Ứng Dụng Thượng Hải.

Sau khi biết trường đại học mà Tăn Lãng đang học, ông đã nhờ người quen tìm hiểu. Cuối cùng cũng lấy được ảnh và địa chỉ của Tần Lãng, ở thành phố Thiệu tỉnh Hồ Nam.

Nhưng mà địa chỉ cụ thể thì đối phương không có nói cho ông.

Ông đang chuẩn bị tìm người quen ở thành phố Thiệu để hỏi thăm, để xem ở đây có đại sư điêu khắc nào họ Tần hay không.

Bởi vì nghề điêu khắc này cần có người dẫn dắt.

Bình thường nghề này đều là gia truyền.

Người trẻ tuổi như Tần Lãng, mới hơn 20 đã có thể khắc ra được tác phẩm sinh động như vậy, chắc chẵn là phải luyện tập từ nhỏ. Tân Lãng theo nghề này chỉ có thể bái sư ở thành phố Thiệu, hoặc là trong nhà truyền xuống.

Người có tay nghề cao như vậy, ông ở thành phố Thiệu hỏi thăm một chút chắc chắn có thể hỏi thăm được.

Ông vừa mời bạn ăn cơm để hỏi thăm chuyện này, bạn của ông rất nghỉ hoặc. Hắn nói chưa từng nghe có đại sư điêu khắc nào họ Tân cả, nhưng hứa sẽ hỗ trợ ông đi hỏi thăm một chút.

Không ngờ lúc ra thanh toán tiền lại trùng hợp gặp Tần Lãng ở đây.

Sau khi Tần Lãng nghe ông tự giới thiệu cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới ông ấy lại từ Thượng Hải tìm đến tận đây.

Hắn hỏi:" Ông muốn điêu khắc tác phẩm như thế nào?”

Trùng hợp hẳn cũng đang muốn kiếm thêm tiền để làm sính lễ. Hôm nay vốn dĩ là muốn sắp xếp cho các bé cưng xong, hắn sẽ đến cửa hàng tìm một chút nguyên liệu bằng ngọc thạch, tiếp đó thì điêu khắc một vài tác phẩm bằng ngọc.

"Tôi muốn điêu khắc một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ, nhưng cụ thể điêu khắc cái gì thì tôi còn chưa nghĩ ra. Hy vọng ông chủ Tãn có thế hỗ trợ gợi ý một chút."

Lương Quảng Lai nói tiếp: "Tôi đã thăm quan Tam Tân Trai của ông chủ Tân, những tác phẩm bên trong sinh động như thật, vì vậy tôi mới muốn tìm ông chủ Tần."

"Không biết có thể cùng ông chú Tần trò chuyện một chút không?"

"Tôi thật lòng muốn mời ông chủ Tần giúp tôi làm một tác phẩm điêu khắc gỗ."

"Lần này có hơi vội vàng, tôi còn chưa kịp chuẩn quà tặng. Ngày khác tôi nhất định sẽ đến nhà thăm hỏi.”

Lương Quảng Lai vô cùng trịnh trọng nói, người đến thanh toán trong nhà hàng cũng tò mò nhìn sang bên này.

Bà Tần và Tô Thi Hàm thấy lâu rồi mà Tần Lãng và ông Tân còn chưa quay lại, cho nên đã đẩy xe đẩy trẻ em đi ra ngoài.

Đúng lúc nhìn thấy Tân Lãng nói chuyện với Lương Quảng Lai, hắn nói: "Có thể trò chuyện một chút."

Tần Lãng nhìn thấy bà Tần và Tô Thi Hàm đến thì dặn bọn họ trở về trước, một lát nữa hắn sẽ về sau.

Bà Tần không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng nhìn ra được con trai có chuyện làm ăn, cho nên bà và ông Tân nhìn nhau một cái, sau đó mang Thi Hàm và mấy đứa nhỏ về trước.

Chỗ này cách nhà rất gần, ăn cơm xong có thể tân bộ về nhà.

Xe đẩy trẻ em có thể ghép lại với nhau, vì vậy bà Tân và Tô Thi Hàm cùng nhau đẩy mấy bé cưng về nhà.

Ở trên đường về, ông Tân nói chuyện vừa rồi với bà xã và con dâu.

Tô Thi Hàm nghe xong, lập tức vui vẻ: "Người này. có thành ý như vậy, chắc hẳn là thật lòng muốn mua tác phẩm mà Tần Lãng điêu khắc”

Bà Tần cũng vui vẻ, nhưng sau đó lại hơi lo lắng: “Người này có thành ý như vậy, lại từ bên Thượng Hải tìm đến đây, yêu cầu của ông ấy đối với tác phẩm chắc chắn cũng rất cao."

“Tôi có chút lo lắng, không biết Lãng Lãng có thể nhận đơn hàng này không?”

Tô Thi Hàm dừng lại, dùng điện thoại di động tìm video chương trình « Thế Giới Sưu Tầm » cho bà Tần xem, sau đó nói: "Dì không cần lo lắng đâu ạt Trình độ điêu khắc gỗ của Tần Lãng rất cao."

“Một đôi điêu khắc hạch đào mà Tần Lãng bán lúc trước đã được lên tiết mục của COTV, chỉ là vì Tần Lãng còn trẻ, cho nên tác phẩm của anh ấy mới không được chọn là tác phẩm có giá trị sưu tầm hàng đầu. Nhưng mà vẫn được bình chon đứng vi trí thứ ba."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui