Mặc dù trong suốt cả quá tình, ông cụ Tô đều không nói lời nào. Thế nhưng không giống như hai ngày trước, cứ hễ nhắc tới Tân Lãng hay Tô Thi Hàm đều âm ừ bất mãn.
Lúc này, Ông bà Tô nằm trên giường không cách nào ngủ được.
Hai người bọn họ không nghĩ tới việc, Tân Lãng hôm nay lại có thể nhận được đơn đặt hàng 20 triệu.
Hơn nữa, còn là loại đơn hàng mà người ta đến tận cửa để mời.
Điều này đòi hỏi người đó phải có uy tín rất cao trong ngành nghề. Tô Vĩnh Thắng nhớ lại lúc mình đàm phán được một hợp đồng hơn 10 triệu. Lúc đó ông phải thức trắng cả đêm, hết tiếp khách rồi lại mời rượu, mệt muốn chết mới căm được cái hợp đồng đó trên tay.
Về phần con rể nhà mình, thẳng bé có tài điêu khắc gỗ tốt đến mức người ta ở xa tìm đến tận cửa. Còn đến tận cả thành phố Thiệu này để mời con rể hỗ trợ điêu khắc một khối gỗ, còn ra cái giá 20 triệu để mời làm!
Bởi vì con rể giỏi như thế, khiến người làm cha vợ này thấy hơi áp lực.
Vốn dĩ ông cảm thấy phương diện câu cá hay đánh cờ, Tân Lãng có thể thẳng ông, nhưng về phương diện kiếm tiền thì ai hơn ai còn chưa chắc. Do đó, ít ra thì ông vẫn là anh hùng trong lòng con gái bảo bối của ông.
Ấy vậy mà bây giờ về phương diện kiếm tiền Tần Lãng còn muốn vượt luôn cả ông, ông nghĩ...
Ngược lại Phương Nhã Nhàn thì không nghĩ sâu xa như vậy, bà nghĩ theo một hướng khác: “Ông xã! Ông nói xem bây giờ Tân Lãng vẫn còn trẻ, nhận một đơn hàng làm theo yêu cầu đã 20 triệu. Nếu mà đơn hàng này làm ra có thể sống động như thật, hơn nữa còn được trưng bày trong ngày mừng thọ của ông cụ Lương. Đến lúc đó nhà họ Lương nhất định sẽ mời phóng viên đài truyền hình tới”
“Khi đó, tác phẩm của Tân Lãng lại lần nữa được chiếu trên TV rồi!”
Nói đến đây, Phương Nhã Nhàn trong mắt chiếu sáng rạng rỡ, bà xoay người lại đối mặt với Tô Vĩnh Thẳng, vẻ mặt kích động nói: "Như vậy thì danh tiếng của Tăn Lãng khẳng định sẽ được đánh bóng lần nữa, người tìm đến hẳn đặt hàng cũng sẽ không ngừng gia tăng. Đến lúc đó không chừng giá cả còn có thể tăng lên!"
Cuối cùng Phương Nhã Nhàn chốt lại bằng một câu: "Con gái nhà chúng ta đúng là gả vào nhà có phúc rồi. Để em tính coi, tháng 8 năm nay là Thi Hàm chúng ta được 20 tuổi, bên nhà gái 20 tuổi là có thể kết hôn rồi!
“Nói cách khác là tháng sau, Thi Hàm và Tần Lãng có thể đi lĩnh chứng nhận hôn thú rồi! Mặc dù chúng ta là dựa theo ngày 23 tháng 8 âm lịch để làm sinh nhật cho Thi Hàm, nhưng mà trên thẻ căn cước của con cũng ghi là 23 tháng 8. Do dó cục dân chính cũng dựa theo Dương lịch mà tính tròn tuổi!"
Nói tới đây, trong mắt Phương Nhã Nhàn tràn ngập niềm hứng thú và mong chờ.
Lần đầu tiên gặp Tăn Lãng, bà còn chẳng muốn vội kết hôn, đợi đến lúc hai đứa tốt nghiệp hết rồi mới tính.
Thế nhưng từ khi cùng Tân Lãng ở chung, bà phát hiện Tân Lãng quả thực rất đáng giá để giao phó con gái của mình cho hẳn, đồng thời cũng tán thành chuyện hai đứa đính hôn.
Tuy nhiên cũng không có suy tính cặn kế chuyện hai người sẽ kết hôn sau này.
Bây giờ nhìn thấy Tần Lãng ngày càng ưu tú, người làm mẹ vợ như bà sợ người con rể Tân Lãng này, mặc dù đã nấu chín rồi nhưng vẫn có thể bay mất. Bà ước gì có thể nhanh chóng để cho Tăn Lãng cùng con gái đi làm giấy hôn thú, có thể xác định quan hệ vợ. chồng
Cho nên, bà bắt đầu tính toán làm cách nào để rút ngắn thời gian lấy giấy chứng nhận
Tô Vĩnh Thẳng bất đắc dĩ nhìn vẻ kích động của bà vợ, ông nói: “Phương Nhã Nhàn ả! Em chỉ tính tới tuổi của con gái mình, mà em không tính tới Tân Lãng sao. Bên nhà trai phải đủ 22 tuổi mới được kết hôn."
“Mà năm nay Tân Lãng mới có 20 thôi, ít nhất cũng phải hai năm nữa mới đi lĩnh chứng được”
Phương Nhã Nhàn nghe nói thế, bà lập tức ngồi bật dậy, tiếp đó đưa tay mở đèn ngủ, lấy điện thoại qua.
Tô Vĩnh Thẳng khó hiểu, hỏi: "Em làm gì thế?”
“Gửi tin nhắn cho Thi Hàm, em muốn hỏi con bé. xem, năm nay Tân Lãng 20 vậy thì tuổi bên trong vẫn là 20 có đúng không. Còn có sinh nhật của thằng bé, ít ra người làm cha mẹ vợ phải biết sinh nhật con rể h chứ. Đây cũng là sinh nhật đầu tiên của thẳng bé với chúng ta, vậy nên tôi với ông không những phải nhớ mà còn phải tổ chức bữa tiệc thật long trọng” Phương Nhã Nhàn vừa nói vừa gõ điện thoại, cả người như tràn đầy năng lượng, trông bà chả có tí gì gọi là buồn ngủ cả.
Tô Vĩnh Thẳng kéo tay Phương Nhã Nhàn lại, nói “Ngày mai rồi hãng nhần, giờ này chắc con gái cũng ngủ rồi.”
“Có gì đâu mà, nhãn qua mà con bé ngủ rồi thì sáng nó dậy xem cũng thấy, rồi sẽ nhắn lại cho em” Phương Nhã Nhàn cảm thấy bà không thể chờ lâu hơn nữa, muốn nhanh có thể tính ra ngày mà Tân Lãng và Thi Hàm có thể kết hôn
Sau khi Tô thi Hàm và Tân Lãng bàn xong hợp. đồng, đang chuẩn bị tất đèn đi ngủ thì thấy màn hình điện thoại sáng lên, cô lấy điện thoại qua coi tin nhắn của mẹ Thi Hàm gửi tới.
Bà hỏi sinh nhật với tuổi của Tần Lãng.
Thấy bà hỏi vậy, Tô Thi Hàm buồn bực gõ lên đầu mình một cái.
Tân Lãng thấy thế, hỏi: “Thi Hàm, sao vậy em?"
Tô Thi Hàm nhìn Tân Lãng, ánh mắt hối lỗi như trẻ con vừa mới nghịch bậy, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt điện thoại.
Tóc cô là vừa mới sấy xong, cho nên tóc lúc này có hơi rối.
Nhìn cô lúc này rất là đáng yêu.
Đáng yêu đến mức ánh mắt Tân Lãng không thể rời khỏi, hẳn vươn cánh tay ôm lấy Tô Thi Hàm, thanh âm trăm thấp nói: “Thi Hàm”
Tô Thi Hàm chạm tới ánh mắt của Tân Lãng, gương mặt cô đỏ lên rồi thẹn thùng xoay sang chỗ. khác, noi: “Là... Tân Lãng! Mẹ em.. mẹ em hỏi em, tuổi thực của anh là 20 hay tuổi trong là 20. Còn có sinh nhật của anh là ngày bao nhiêu”
“Mẹ em hắn là nghĩ, nếu là tuổi bên trong thì sinh nhật vào năm sau của anh là vừa tròn 20”
“Em phát hiện, thậm chí ngày sinh nhật của anh em còn không biết”
“Tân Lãng! Có phải anh thấy người làm bạn gái như em rất tệ không?" Nói hết lời, Tô Thi Hàm thay đổi sắc mặt, mím chặt môi đầy tự trách nhìn Tân Lãng.
Giống như một học sinh tiểu học đang nhận lỗi trước mặt giáo viên.
Trước mắt Tân Lãng bỗng xuất hiện một màn. Tựa như trên đầu Tô Thi Hàm lúc này mọc ra hai cái tai thỏ béo mập, tiếp đó chính là vị tự trách nên hai cái tai nhỏ này xìu xuống. Kết hợp với cái bộ quần áo ngủ màu hồng này của cô, khiến hình ảnh lúc này của cô vô cùng dễ thương.
Dễ thương đến mức hẳn cảm thấy máu trong. người mình đang nóng lên.
Hắn không nhịn được bèn cúi xuống hôn cô một cái.
Sau khi kết thúc nụ hôn, hẳn mới nhẹ giọng cười: “Ngốc thật! Cái này có tính là gì đâu, tính ra là anh lớn hơn em một tuổi đấy, anh sinh ngày 27 tháng 10, tháng
10 năm ngoái anh đã tròn 20 tuổi rồi”
“Nói tới sinh nhật, ngược lại anh nghĩ tới một chuyện”
“Chuyện gì?” Tô Thi Hàm ngước đôi mắt ngập nước nhìn về phía Tân Lãng, cô rất thích việc ôm Tân Lãng, cảm nhận từng hơi ấm trên người của anh.
“Trong nhà chúng ta có người sắp tới sinh nhật lớn!” Tân Lãng cười nói, rồi lại hôn lên má Tô Thi Hàm.
Hân từng nhìn qua thẻ căn cước của Thi Hàm, biết được ngày tháng năm sinh ra đời của cô. Cho nên hắn biết vào ngày 23 tháng 8 chính là sinh nhật của cô.
Tuy nhiên, bọn họ ở thời đại này, đa phần mọi người đều dựa vào âm lịch để làm sinh nhật. Thế nhưng khi đăng ký thẻ căn cước đều chọn là dương lịch
Nghĩ tới đây, Tân Lãng mới hỏi Tô Thi Hàm là muốn tổ chức sinh nhật theo lịch âm hay dương. Nghe Tăn Lãng nói thế, Tô Thi Hàm có hơi bối rối.
"Sinh nhật của em sao? Còn là ngày sinh nhật lớn mừng 20 tuổi!"
Năm nay xảy ra quá nhiều chuyện. Nào là chuyện mang thai, rồi chạy vạy khắp nơi kiếm tiền sinh con. Chuyện ở cữ, chăm các bé cưng, còn có thi cuối kỳ. Lại còn phải gặp cha mẹ hai bên, khiến cô quên luôn là sắp tới là sinh nhật của mình.
Hơn nữa còn là ngày sinh nhật lớn.
Tần Lãng nhìn vẻ mặt đang bối rối của vợ mình, cưng chiều cọ mặt lên trán cô, nhẹ nhàng nói tiếp: “Thêm nữa, anh còn nghĩ tới một chuyện khác.”
“Chuyện gì thế?”
“Tháng mười năm nay thì anh vừa tròn 21 tuổi, sang năm đã là 22 rồi”
Tô Thi Hàm chớp mắt, cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra
Tân Lãng yêu thương búng nhẹ lên trán cô: "Ngốc ạ! Tháng 10 năm sau anh 22 tuổi, vậy thì hai chúng ta đã có thể đi lĩnh chứng nhận đăng ký giấy kết hôn được rồi đó!"
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Thi Hàm lập tức mở 1o, bên trong như phản chiếu ánh sáng, cô chui vào lòng ngực của Tân Lãng: “Ừm, Tân Lãng! Em cảm thấy mình đúng thật là một lần mang thai là ngốc hết ba năm, nhiều chuyện xảy ra em còn chẳng nghĩ tới.”
"Trước mắt chỉ lo tới lễ đính hôn cùng với tiệc mừng tròn 100 ngày của mấy đứa nhỏ.
Còn không nghĩ tới sinh nhật tròn 20 của mình, còn có thời gian để hai người đi đăng ký kết hôn nữa chứ.
Vốn dĩ trong lòng cô đã nhận định rằng, mình và Tần Lãng đã kết hôn rồi.
Tần Lãng cưng chiều xoa đầu cô, nói: “Thi Hàm nhà ta không hề ngốc đi chút nào, em xem em còn thi được hạng nhất đây này. Học bổng quốc gia cũng đạt được, còn biết xem hợp đồng, rất thông minh đó nha. Em chính là bảo bối thông minh nhất!”
'Tô Thi Hàm nghe Tân Lãng khen mình, khóe miệng cô cong lên. Cô nhẹ nhàng dựa vào ngực Tân Lãng, đương nhiên cô cũng muốn được Tần Lãng khen ngợi.
Mà Tần Lãng còn khen cô là bảo bối thông minh.
“Vậy tháng 10 năm sau, vào ngày sinh nhật của anh chúng ta đi lĩnh giấy chứng nhận đi được không? Như vậy thì sẽ rất có ý nghĩa luôn đó”
“Để anh kiểm tra một chút” Dứt lời, Tân Lãng đưa. tay lấy điện thoại, mở Baidu lên kiểm tra. Hân thấy có thể đi lĩnh chứng vào ngày sinh nhật tròn 22 tuổi."
Sau khi Tô Thi Hàm biết được, vui vẻ gật đầu. Sau đó tính coi từ đây tới sinh nhật của Tân Lãng còn bao nhiêu ngày, với cả tính luôn lúc đó các bé cưng đã được bao nhiêu tháng tuổi
Trong lúc tính toán, cô cũng báo kết quả với Phương Nhã Nhàn.
Lúc sau Phương Nhã Nhàn nhận được tin tức thì rất vui vẻ. Bà nhanh chóng báo tin này cho Tô Vĩnh Thắng là sang năm con gái và con rể đã có thể đi lĩnh giấy chứng nhận rồi, lúc đó bọn họ đã chính thức trở thành cha mẹ vợ của Tân Lãng.
Đêm nay, cha mẹ Tân Lãng cũng có một đêm mất ngủ.
Bà Tân nói với ông Tân về tiệc tối diễn ra ngày 18. Đến lúc đó hẳn là không nên mời chị hai Tân Mai của ông Tân.
Đồng thời cũng tính kỹ chuyện mấy năm nay mà Tân Mai làm với nhà bọn họ, còn có chuyện nhà Tân Mai chọc Tần Lãng tức tới mức mà cả mấy dịp lễ Tết cũng không muốn tới
Với cả, lần này quan trọng nhất, Tân Mai đã chạm tới ranh giới cuối cùng của nhà bọn họ. Thế mà dám nói Lãng Lãng nhà ông làm 'hiệp sĩ đổ vở, thêm nữa không biết cái bà Tần Mai này còn đi nói với ai nữa không.
Coi như trong lòng Tân Mai có cái ý nghĩ kia, thế nhưng cũng không nên nói ra, nói ra thì sẽ có chuyện.
Lúc sau ông Tần khịt mũi, đưa ra quyết định: "Được! Nghe bà, cả lễ đính hôn của Lãng Lãng với tiệc 100 ngày của cháu cũng không cần mời chị ấy”
"Để cho lần này chị ta có thêm một bài học."
“Tránh cho lúc đó chị ta làm loạn hoặc đưa ra chủ ý xấu gì đó."
Bà Tân nghe lời ông Tần nói, gật đầu hài lòng.
Sáng sớm hôm sau, Lương Quảng Lai xách túi lớn túi nhỏ trên tay, bên trong là những hộp quà tỉnh xảo. thoạt nhìn rất đắt tiền đi tới thăm nhà Tân Lãng.
Lúc này Tân Lãng đang phụ bà Tần dỡ hàng, hấn bảo Lương Quảng Lai ngồi bên cạnh trước rồi để ông. Tần ra tiếp đón.
Hôm nay, dịch vụ chuyển phát nhanh mở cửa trở lại, không chỉ bốc dỡ hàng hóa. Hắn còn phải sắp xếp. và phân loại hàng hóa cho nhóm khách hàng mua thực phẩm ở trên nền tảng Meituan.
Tuy nhiên, hôm nay Tiểu Ngô cũng đến làm việc, cho nên cả ba người cùng nhau làm thì tốc độ nhanh hơn bình thường.
Đúng chín giờ sáng thì mọi thứ đã đâu vào đấy.