Tô Vĩnh Thẳng dùng cánh tay đẩy Phương Nhã Nhàn nói: “Làm gì giống bà nói đâu! Rõ ràng là chị Trương muốn nâng cao tay nghề của mình, thế nên muốn tham gia lớp học đó. Đợi khi nào học xong quay về thì sẽ làm đồ ăn ngon cho chúng ta”
“Cũng không phải tôi không thích đồ ăn chị Lưu làm, chỉ là khoảng thời gian trước tôi nhận thấy bản thân hơi phát tướng, thể nên gần đây muốn giảm béo một chút. Dù sao tôi cũng phải chăm chút một chút tới ngoại hình của mình, như vậy lúc mặc vest mới đẹp được, lúc đàm phán làm ăn sẽ để lại ấn tượng tốt với đối phương.”
Tô Vĩnh Thẳng không chịu thừa nhận bản thân muốn ăn đồ do Tân Lãng nấu.
Càng không thừa nhận thì Tô Thi Hàm và Phương Nhã Nhàn càng cười
Tân Lãng nhận lấy vali từ tay Phương Nhã Nhàn, mỉm cười nói: “Chúng ta lên xe thôi ạ! Đồ ăn đã làm xong hết chúng ta về tới nhà là có thể ăn rồi ạ."
“Vẫn là Tiểu Tân tốt! Phương Nhã Nhàn, Tô Thi Hàm, nhìn mẹ con hai người xem chỉ biết cười tôi thôi!
Hữ, cha con quả thực là vì thân hình nên mới cố ý ăn ít như vậy đó!"
“Nhưng mà lần này Tiểu Tần nhiệt tình như vậy còn đích thân xuống bếp nấu cho chúng ta, thế nên tôi nhất định ăn nhiều một chút để lấy thể diện cho Tiểu Tần.”
Nói rồi Tô Vĩnh Thẳng cùng với Tần Lãng đi ở phía trước, Phương Nhã Nhàn và Tô Thi Hàm đi ở đẳng sau.
Ở phía trước Tô Vĩnh Thắng hỏi Tần Lãng hôm nay ăn món gì, sau khi biết được có đến mấy món ông thích ăn. Ông chỉ mong bây giờ có thể lập tức bay tới nhà Tần Lãng để bắt đầu ăn.
Ông quay lại gọi Phương Nhã Nhàn và Tô Thị Hàm đi nhanh lên một chút.
Phương Nhã Nhàn mim cười trả lời "Được", sau đó hỏi Tô Thi Hàm chuyện bọn nhỏ bị sốt cao, tình trạng nổi mẩn đỏ và những ngày này cô ăn uống ở nhà Tần Lãng có quen hay không.
Phương Nhã Nhàn tự cảm thấy câu hỏi phía sau mình hỏi thừa rồi, bởi vì nhìn mặt Tô Thi Hàm thì có thể đoán ra được cô ăn uống rất tốt
Tần Lãng đặt vali của cha mẹ vợ vào cốp xe phía sau, tiếp đó ngồi vào ghế lái, đợi cha mẹ vợ và Tô Thi Hàm ngồi cẩn thận rồi anh mới bắt đầu khởi động xe về nhà.
Trên đường, Tô Vĩnh Thắng nhìn sự phát triển của thành phố Thiệu mà không khỏi cảm thán: “13 năm trước cha đã từng tới thành phố Thiệu một lần. Lúc đó mẹ Thi Hàm phải đi công tác mấy ngày, cha lại có chuyện làm ăn ở bên thành phố Thiệu, thế nên chỉ đành đưa Thi Hàm cùng đi theo.”
“Thành phố Thiệu thay đối nhanh thật đấy, mới có 13 năm ngắn ngủi mà đã trở nên sâm uất. Các tòa cao tầng mọc như nấm sau mưa, trạm xe cũng sửa thành như vậy rồi.”
“Sự phát triển của thời đại cứ thế tiến về phía trước.”
“Đúng rồi! Cha nhớ ra một chuyện. 13 năm trước lúc cha dẫn con tới thành phố Thiệu con vừa mới tròn 6 tuổi. Khi đó cha bàn chuyện làm ăn với đối tác còn con thì chạy ra ngoài chơi, sau khi bàn bạc xong con mới trở về. Lúc quay về mặt con như là vừa đánh nhau với người khác vậy, cha hỏi con bị người ta bắt nạt hay sao, nhưng con cũng chẳng nói gì”
“Có phải lúc đó con đánh nhau với người ta không?
“Sau khi từ thành phố Thiệu quay về, con lập tức đòi đi học TaeKwonDo.”
“Bây giờ đã học tới đai đen rồi.”
Tần Lãng đang lái xe nghe thấy cha mẹ vợ mình nói như vậy thấy hơi kinh ngạc, vợ mình có đai đen TaeKwonDo ư???
Sao hắn không biết chút nào chứ?
Mặt Tô Thi Hàm đỏ bừng, nhanh chóng liếc về phía Tân Lãng: “Cha! Cha ngồi ghế phụ đừng suốt ngày quay lại nói chuyện với con chứ, sẽ ảnh hưởng tới việc Tần Lãng lái xe đấy”
Bị con gái nói như vậy Tô Vĩnh Thắng mới ngồi ngay ngắn.
Lúc lái xe cũng phải chú ý.
Tô Vĩnh Thắng lại nói vẽ chuyện đơn hàng với Tân Lãng, bảo Tân Lãng điêu khắc thật tốt đến lúc đó nhân dịp sinh nhật ông cụ Lương làm một cái vang dội.
Nhà họ Lương có tiền, con trai con gái đều làm kinh doanh nên có rất nhiều tiền. Lần này là mừng thọ 70 tuổi của ông cụ Lương, nhất định sẽ mời rất nhiều người có máu mặt tới dự. Còn có minh tỉnh, rồi phóng viên và người ghi hình tới, đến lúc đó sẽ được lên báo và lên truyền hình.
Sau đó nói rằng trước đây nhìn thấy Tần Lãng điều khắc hạch đào đã biết tay nghề của cậu vô cùng lợi hại. Nhưng mà không ngờ tới tay nghề điêu khắc gỗ của cậu cũng giỏi như vậy.
Nói rằng rất mong chờ các tác phẩm của Tần Lãng.
Ông hỏi Tân Lãng định điêu khắc gì.
“Cháu định điêu khắc Tam anh chiến Lữ Bố.”
“Tam anh chiến Lữ Bố! Quả thực ông cụ Lương rất thích cái này, mỗi lần đến tết ông đều mời đoàn kịch tới biểu diễn đoạn này. Nhưng mà kĩ thuật điêu khắc này cũng không đơn giản đâu, muốn khắc ra 4 nhân vật mà lại là nhân vật nổi tiếng trong lịch sử thì phải điêu khắc ra thần thái mới có thể truyền tải tới người xem”
Tô Vĩnh Thắng nói tiếp: “Đã vẽ ra bản phác thảo chưa?”
“Kích thước đã quyết định rồi ạ, cũng đã vẽ ra nhân vật Lữ Bố rồi.”
“Xem ra cháu đã có ý tưởng rồi, lát nữa về tới nhà cháu dẫn chú đi xem một chút” Tô Vĩnh Thắng vô cùng muốn xem
Ông thật muốn xem bản thiết kế của bức điêu khắc bình phong gỗ trị giá 20 triệu tệ sẽ trông như thế nào.
Ông nghĩ kiếm tiền bằng việc kinh doanh khá là nhẹ nhàng rồi nhưng nếu như so với con rể thì ông vẫn còn mệt hơn nhiều.
Dù sao thì mỗi ngày không những phải lao tâm lao lực, mà còn phải phí tâm sức tiếp rượu, lôi kéo mối quan hệ vân vân.
Có lúc trước khi ký hợp đồng còn bị đổi thủ giành mất tức tới bạc cả đầu.
Mặc dù ông là một thương nhân, nhưng mà cũng hướng về những nghệ thuật gia điêu khắc có thể ở nhà mà kiếm được tiền.
Đặc biệt là Lương Quảng Lai lúc ở trong điện thoại tâng bốc Tân Lãng lên tận trời, nói rằng Tần Lãng vẫn còn trẻ tuổi không những có tài hoa mà còn là người phóng khoáng, trên người không có mùi hôi của đồng như những nghệ nhân điêu khắc.
“Vâng” Tần Lãng mim cười gật đầu.
Cứ nói chuyện như vậy xe đã đi tới nhà Tần Lãng.
Ông bà Tần và Huyên Huyên đang ở tầng 1, nhìn. thấy Tân Lãng về bà Tân lập tức nói với 3 đứa nhỏ ở rong xe: “Mau nhìn kìa! Cha mẹ mấy đứa về rồi, ông bà ngoại cũng tới thấm các cháu rồi kìa."
Ông Tần cười haha đứng dậy, trong tay còn cầm một hộp thuốc lá.
Lúc Tần Lãng dừng xe lại thì Tô Vĩnh Thắng xuống xe, ông Tân cầm bao thuốc đi tới, bà Tân thì đẩy hai xe đẩy trẻ em.
Tần Lãng giới thiệu: “Chú, dì đây là mẹ và cha cháu.”
“Cha mẹ! Đây là cha, mẹ của Thi Hàm”.
Tô Vĩnh Thắng và ông Tân bắt tay nhau, Tô Vĩnh Thắng biết tay ông Tân bị thương vì vậy không dùng lực, lực tay chỉ vừa đủ.
Hai người cha tự giới thiệu bản thân với nhau: “Anh Tần! Tôi tên là Tô Vĩnh Thẳng, Vĩnh trong vĩnh viễn, Thắng trong thẳng lợi”
Trước khi tới, Tô Vĩnh Thẳng đã hỏi Phương Nhã Nhàn tuổi tác của ông bà Tần. Ông Tần lớn hơn Tô Vĩnh Thắng 2 tuổi, còn bà Tân lớn hơn Phương Nhã Nhàn 1 tuổi.
Bà Tần hơn Tô Vĩnh Thẳng 2 tháng
Ông Tần cười haha nói: “Chào ông Tô! Tôi tên Trần Viễn, Viễn trong viễn phương”'
“Tôi đi đốt pháo chúc mừng một chút, Lãng Lãng con đưa mấy đứa nhỏ vào nhà đi đừng làm chúng sợ."
“Vâng ạ” Tần Lãng và Tô Thi Hàm đẩy bọn nhỏ. vào trong sảnh.
Ông Tần đã chuẩn bị xong pháo tép, ông đi qua sau đó châm lửa đốt rồi vứt sang bên cạnh, dây pháo lập tức vang lên tiếng nổ tách tách.