Cảnh hồ là nơi được chụp đầu tiên, sau khi chụp xong cảnh hồ thì đến sân vườn trong nhà.
Lúc mới chụp mấy bộ ảnh thì thấy trời nắng đẹp, nhưng sau đó trời bắt đầu mưa. Lúc đầu mưa nhẹ, dần dần thì mưa to hơn.
Chuyên viên trang điểm nhìn trời mưa rồi than thở: "Sao trời lại mưa? Lúc trước tôi kiểm tra thời tiết nói là hôm nay trời nắng mà!"
Nhân viên đạo cụ lấy điện thoại di động ra nói: "Đã có tin mới! Bởi vì mùa hè này mặt trời vẫn nắng chói chang, hoa màu chịu không nổi nữa, cho nên chính phủ quyết định làm mưa nhân tạo."
Chuyên gia trang điểm: "Mưa nhân tạo. Thật bá đạo!”
"Vậy chúng ta chỉ có thể tiếp tục chụp vào ngày mai."
Nhiếp ảnh gia đang quan sát xung quanh bằng ống kính, sau đó cô ấy nói:" Không cần! Tôi cảm thấy anh Tần và cô Tô mặc đồ quốc dân này rất hợp. Sườn xám và kiểu áo Tôn Trung Sơn phối hợp với kiến trúc của tòa nhà cổ này, kèm theo mưa rơi tí tách, đúng là rất hợp ý cảnh.”
"Giống như đang bước vào thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc..”
"Anh Tần, cô Tô! Tôi sẽ chụp trước cho hai người một bức xem thử, xem xong rồi hai người hãy quyết định. Nếu tiếp tục chụp ảnh, chúng ta có thể chụp xong trong hôm nay. Không thì, chúng ta sẽ chụp lại vào ngày mai.”
Tô Thi Hàm nhìn Tần Lãng nói: "Chúng ta chụp thử xem sao?"
"Được."
Mặc dù trời đang mưa nhưng lúc này nắng vẫn còn nên ánh sáng vẫn đủ để chụp.
Nhóm đạo cụ và nhóm ánh sáng đều đã chuẩn bị sẵn. Nhiếp ảnh gia đã chọn một vị trí để cho Tân Lãng và Tô Thi Hàm chụp.
Bởi vì chụp lúc trời mưa, nên nhiếp ảnh gia đề nghị hai người không căn cười để có thể chụp ra một bức ảnh mang cảm giác sang trọng quý phái.
Một bức ảnh chụp Tô Thi Hàm mặc sườn xám dựa vào cây cột kiểu La Mã, còn Tần Lãng thì một tay chống sau đầu của cô, một tay khẽ nâng cằm cô lên.
Hai người dựa theo đề nghị của nhiếp ảnh gia, tạo đáng như đang ở thời kỳ Trung Hoa dân quốc. Hình ảnh là một chàng trai quý tộc và một cô tiểu thư đài các cao quý đang yêu nhau.
Cảm giác này thật tuyệt.
Tô Thi Hàm rất thích như vậy.
Tần Lãng tỏ vẻ có thể tiếp tục.
Quyết định tiếp tục chụp theo phong cách này.
Như vậy thì hôm nay có thể chụp xong. Còn nếu ngày mai phải quay lại chụp thì không chỉ tốn thời gian và công sức, mà ba đứa nhỏ ở nhà có thể sẽ bắt đầu gây rối.
Năm giờ chiều, mọi việc đều đã xong xuôi, hoàn thành công việc một cách mỹ mãn.
Trên đường về nhà, nhiếp ảnh gia nói với Tô Thi Hàm và Tân Lãng rằng 18 bức ảnh sẽ được chỉnh sửa trong vòng hai ngày. Tô Thi Hàm và nhiếp ảnh gia trao đổi WeChat. (P/s: Nhiếp ảnh gia, chuyên viên trang điểm và các nhân viên khác đều là nữ.)
Khi nào xong, nhiếp ảnh gia sẽ gửi qua Wechat cho Tô Thi Hàm xem trước. Nếu ok thì nhiếp ảnh gia sẽ gửi nó vào email.
bởi vì những bức ảnh được gửi qua WeChat sẽ tự động giảm độ pixel, còn những bức ảnh có độ phân giải cao thì phải gửi vào trong email truyền thống. Đến cuối cùng toàn bộ ảnh làm xong, nhiếp ảnh gia sẽ tải ảnh lên Baidu Pan và đưa mật khẩu cho Tô Thi Hàm. Khi đó Tô Thi Hàm có thể truy cập Baidu Pan để tải xuống.
Bởi vì email có giới hạn kích thước file, cho nên không gửi được file vượt quá kích thước. Bộ ảnh có 40 bức ảnh, do đó khi chỉnh sửa xong sẽ gửi lên Baidu Pan thì mới được.
Khi về đến nhà, chỉ mới ở tăng 1 hai người đã nghe thấy tiếng khóc 'Oa Oa' của Vũ Đồng từ trên lầu.
Sau khi chào hỏi ông bà Tân, Tân Lãng và Tô Thi Hàm lên lầu.
Lúc lên lầu hai, hai người nhìn thấy Phương Nhã Nhàn ôm Vũ Đồng đi tới đi lui trong phòng khách. Bà võ nhẹ vào cái mông nhỏ của đứa trẻ, nhẹ giọng dỗ dành: "Vũ Đồng, đừng khóc, cha mẹ sẽ nhanh về nhà thôi nha”
"Vũ Đồng của chúng ta siêu đáng yêu."
“Là cô gái bé xinh đẹp nhất trên thế giới phải không.”
Tiếng khóc của Vũ Đồng bỗng ngừng lại, Phương Nhã Nhàn không thấy Tân Lãng và Tô Thi Hàm bước tới nên bà nghĩ rằng bà khen ngợi Vũ Đồng có hiệu quả. Cho nên định đi qua ghế sofa khoe khoang với Trương Vĩnh Thắng một chút.
Sau đó, bà nghe thấy Tô Thi Hàm ở phía sau gọi: "Cha, mẹ! Chúng con đã về."
" Ê a!" Trên mặt Vũ Đồng vẫn còn nước mắt, thân thể nhỏ nhắn của cô bé không kịp chờ đợi mà vươn về phía Tân Lãng và Tô Thi Hàm.
Sau khi được Tô Thi Hàm ôm, cô bé cuối cùng đã không còn làm nũng nữa, cũng đã ngừng khóc và ngoan ngoãn im lặng.
Điều này làm cho Phương Nhã Nhàn nở nụ cười, bà bất lực nói: "Vũ Đồng! Bà ngoại trông con cả một ngày, giỗ hoài con cũng không chịu nín. Vậy mà Mama vừa trở về thì con không khóc nữa, con là cục cưng của Mama nhưng cũng là cục cưng của bà ngoài mà.”
Cô bé vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, nắm lấy bàn tay của Phương Nhã Nhàn rồi đặt trước mặt mình chơi đùa với nó.
Cô bé nhỏ nhắn dễ thương này lại thích mẹ hơn.
Phương Nhã Nhàn có thể làm gì khác đây? Chỉ có thể cưng chiều mà thôi.
- --------------
Buổi tối, cho ba đứa trẻ tắm rửa rồi mát xa cho chúng, tiếp đó thì chơi đùa và cho bọn nhỏ uống sữa xong
Tần Lãng bàn với Tô Thi Hàm về việc tối nay sẽ giao ba đứa nhỏ cho bà Tân và Phương Nhã Nhàn.
Tô Thi Hàm nghĩ hoặc nhìn Tân Lãng.
Sau đó cô nhìn thấy Tần Lãng nhướng mày ra ám hiệu với cô.
Tô Thi Hàm lập tức hiểu ra. Sắc mặt cô đỏ bừng, cúi đầu nhìn bé con trong tay, ngượng ngùng nói: " Cái kia...
"Vậy em sẽ đi nói chuyện với mẹ”
"Được! Anh cũng nói với mẹ anh một chút. Mấy ngày nay Huyên Huyên đã ngủ cùng với cha mẹ anh, để cho cha mẹ anh trông giúp cũng tốt”
"Vũ Đồng và Khả Hinh thì nhờ cha mẹ em trông, nhưng không biết cha mẹ em trông hai đứa nhỏ được không? Nếu không thì chúng ta giữ lại Khả Hinh cũng được?”
Trông một đứa dù sao cũng tốt hơn so với ba đứa.
Bởi vì Tân Lãng phát hiện trong hai tháng đầu, nhịp sinh hoạt của ba đứa nhỏ khá nhất quán. Giống như là đã thương lượng trước, cùng nhau đòi baba mama, cùng nhau bú sữa, cùng nhau thức dậy.
Nhưng từ ba tháng trở đi, hẳn nhận thấy nhịp sinh hoạt của ba đứa nhỏ khác hắn nhau. Nhất là vào ban đêm, thường đứa này thức giấc vì đói. Cho bú sữa xong còn chưa ngủ được nửa tiếng thì đứa khác lại đói nên tỉnh lại, do đó lại phải rời giường cho bú sữa tiếp.
Ba đứa trẻ thay phiên nhau, không giống như trước đó cùng nhau thức dậy, cho bú sữa cũng tiết kiệm được chút thời gian.
Cho nên Tần Lãng và Tô Thi Hàm cho đến bây giờ, ngoại trừ một lần ở trong phòng vẽ tranh, Tần Lãng và Tô Thi Hàm mới chỉ được ân ái một lần ở nhà Tần Lãng.
Tính ra, chỉ có hai lần.
Bởi vì buổi tối quá mệt mỏi, nên họ hoàn toàn không có nghĩ đến ý tưởng kia.
"Được rồi, chúng ta trông một đứa đi, cha mẹ em sẽ rất mệt mỏi khi trông chừng hai đứa đó, dù sao sức khỏe của họ cũng không tốt bẵng hai chúng ta. Hơn nữa, trước đó Khả Hinh chưa được cha mẹ em trông, khi ngủ cũng đặc biệt dính người." Tô Thi Hàm gật đầu đồng ý nói.
“Được rồi” Nếu tối nay, hai người chỉ mang theo Khả Hinh, hắn và Tô Thi Hàm có thể chơi một số trò chơi trong khi bé đã ngủ.
Hai người bắt đầu nói chuyện với Huyên Huyên và Vũ Đồng.
"Huyên Huyên, đêm nay con có thể ngủ với bà nội được không?"
"Vũ Đồng, tối nay con có thể ngủ với bà ngoại được không?"
Bây giờ, hai đứa bé đã có thể hiểu một số từ, đặc biệt đã biết xem nét mặt của người lớn. Ban đầu nghe chúng cũng không đồng ý.
Cuối cùng, dưới nhiều thủ đoạn khác nhau của Tân Lãng và Tô Thi Hàm, hai người bạn nhỏ lần lượt đồng ý ngủ với bà Tần và Phương Nhã Nhàn
Sau khi đưa hai đứa nhỏ đi, Tân Lãng nhẹ cả người, hẳn bảo Tô Thi Hàm đi tầm rửa trước.
"Để em đi tẩy trang trước, hôm nay trang điểm
khá dày nhưng mà dường như em không có nước tẩy trang?" Tô Thi Hàm đột nhiên nhớ ra nên đáp.
Lúc này cô mới nhớ rằng mình không có nước tẩy trang...
Bởi vì cô thường không trang điểm, lần cuối cùng cô trang điểm là do Tân Lãng trang điểm cho cô để đi gặp mẹ, lúc đó Tân Lãng có mua cho cô nước tẩy trang.
Nhưng tất cả những thứ đó đều để ở Thượng Hải, cô không có mang theo.