Sau khi dỗ dành một hồi, bé con Huyên Huyện cuối cùng cũng ổn định tâm trạng. Hôm nay người nhà đông đủ, ba đứa nhỏ đều cao hứng.
Khi cả nhà quây quần, Tân Lãng muốn nghe thấy Huyên Huyên gọi ba ba.
Hãn đã nghe thấy những âm thanh đó trong video ngày hôm nay. Lúc đó hắn đang ở trên tàu, nhưng trái tìm hắn đã bay về nhà rồi.
Với tư cách là một người mới làm cha, đây là lăn đầu tiên bé con gọi hắn là ba ba. Nếu Vũ Đồng và Khả Hinh cũng gọi như vậy.. Chỉ nghĩ đến thôi là hắn cảm thấy trong lòng ngọt ngào như vừa ăn kẹo.
“Huyên Huyên vừa rồi gọi ba ba đúng không? Ba ba về rồi đây, Huyên Huyên gọi ba ba lại được không?” Tân Lãng ôm con trai vào lòng nói.
Tô Thi Hàm nhận Khả Hinh từ Phương Nhã Nhàn. Cô nghe Tân Lãng nói vậy thì nói với Khả Hinh đang ôm trong lòng: "Khả Hinh! Anh trai của con đã có thể gọi ba ba được rồi, Khả Hinh và Vũ Đồng của chúng ta cũng phải cố gắng hết sức đế học hỏi anh trai, để gọi ba ba có được không? "
Bà Tân ở bên cạnh liên tục lặp lại cách phát âm từ "ba ba" với Vũ Đồng, hy vọng rằng hai cõ cháu gái nhỏ có thể học cách gọi ba ba.
'Vũ Đồng và Khả Hinh nhìn chằm chằm vào miệng người lớn. Cái miệng nhỏ nhân của hai đứa trẻ hơi bu ra, như thể bọn trẻ đang rất cố gắng, nhưng việc phát âm vẫn có chút khó khăn đối với hai cô bé. Vũ Đồng mở miệng, nhưng lại không thể phát âm được âm tiết "ba ba". Khả Hinh cố gắng nửa ngày, nhưng cuối cùng cô bé chỉ có thể mở miệng và "phốc phốc” như thường lệ.
Nước miếng của cô bé phun ra khiến người lớn không khỏi phì cười.
Tô Thi Hàm phủi tay nói: "Có vẻ như Vũ Đồng và Khả Hinh còn chưa đến thời điểm biết nói chuyện. Huyện Huyện làm anh trai, nên là người đầu tiên biết mở miệng gọi người."
Mọi người đều đặt hy vọng vào Huyên Huyên.
"Bảo bối Huyên Huyên! Giống như vừa rồi, gọi ba ba có được không?”
"Ba ba về nhà rồi, Huyên Huyên gọi ba ba lại đi."
Tần Lãng nhìn con trai trong vòng tay mong đợi, nhớ lại giọng nói của con trai gọi mình trong video mấy tiếng trước, trong lòng rất vui.
Huyên Huyên nhìn Tân Lãng trước mặt một cách chăm chú. Cái miệng nhỏ nhăn mấp máy, bỗng nhiên mím chặt lại.
Có vẻ như cậu bé đang hờn dỗi.
“Phốc!"
Tô Thi Hàm là người đầu tiên không nhịn được cười nói: “Chồng à! Xem ra Huyên Huyên của chúng ta đang tức giận. Vừa rồi anh không ôm con trai trước tiên, nên bây giờ nó giận dỗi không muốn gọi ba ba. ”
Tân Lãng nghĩ đến vừa rồi chuyện gì xảy ra. Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của con trai, hẳn không nhịn được cười, vỗ nhẹ chóp mũi con trai nói:"Nhóc con còn chưa lớn, nhưng tính tình cũng không nhỏ, còn giận dỗi với ba ba như vậy."
Nghe vậy, Tần Huyên khẽ quay đầu lại, cằm nâng lên, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Mọi người đều bị chọc cười. Tân Lãng cũng không nóng giận mà lai bật cười.
Ôi!con trai con gái của hẳn thật dễ thương, trẻ con có tính tình không nhỏ!
'Sau khi chơi với ba đứa trẻ một lúc, người lớn bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Hôm nay Phương Nhã Nhàn sẽ tự mình xuống bếp nấu ăn. Bà và đì Vương vừa chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối xong. Hôm nay gia đình Tần Lãng mới từ thành phố Thiệu đến, cho nên mọi người đều mệt mỏi, do đó để họ nghỉ ngơi chờ bữa tối.
Đúng lúc này, Tân Lãng đưa ông bà Tân xuống gian phòng dưới lầu để hành lý.
Phương Nhã Nhàn vào bếp. Tô Vĩnh Thẳng nghĩ tới tay nghề nấu ăn của Tần Lãng, trong lòng không khỏi mong đợi.
"Bà xã à! Em nấu có được không? Hôm nay là bữa tiệc Trung Thu của gia đình, còn có bạn cũ của. anh đến đây, em đừng làm loạn. Chúng ta tạm gọi món đi, chắc ngoài nhà hàng cũng sẽ không còn chỗ." Tô Vĩnh Thắng đứng ở cửa phòng bếp nói.
Phương Nhã Nhàn đang đeo tạp đề, bà quay đầu lại nói: “Tại sao tôi lại không làm được? Ông xã, bộ ông chưa từng ăn cơm tôi nấu sao?"
Tô Vĩnh Thắng liếc nhìn Tần Lãng, có chút ngượng ngùng nói: "Anh không phải là lo lắng sao? Nhà chúng ta đều là đầu bếp nấu cơm. Em tuy rằng có thể làm được, nhưng cơ hội nấu nướng mấy năm nay cũng không nhiều. Tân Lãng khéo tay như vậy, hai vợ chồng già chúng ta sao so sánh được chứ? Anh sợ. bọn họ ăn không quen món em làm”
Phương Nhã Nhàn lườm ông chồng của mình cười nói: "Tôi nghĩ là do ông không muốn ăn đồ do tôi nấu! Ông xã, chút tâm tư nhỏ của ông, tôi biết hết. Không phải ông muốn ăn đồ do con rể mình nấu sao? Tôi biết tay nghề của con rể tốt hơn tôi, nhưng mà hôm nay con rể vừa đi xe trở về, ông nên để cho cả nhà. người ta nghỉ ngơi một chút chứ.”
"Cha! Nếu Cha muốn ăn cơm Tân Lãng nấu thì cứ ở đây thêm vài ngày. Dù sao Tần Lãng cũng thuê căn nhà ở dưới lầu rồi, cha có thể ở đây thêm vài ngày, sau đó để Tân Lãng nấu cho cha ăn” Tô Thi Hàm thương chồng, không muốn hẳn vất vả nấu ăn tối hôm nay. Thấy vợ và con gái không muốn Tân Lãng vất vả, ông Tô không thể nói thêm, nhưng thật sự là đáng tiếc đêm nay không được ăn đồ con rể nấu.
Khi Tân Lãng đưa ông bà Tần về phòng, nhìn thấy dáng vẻ mất mát của cha vợ.
Hản sững sờ một lúc, đang định hỏi thì chợt nghe thấy tiếng máy hút mùi từ trong bếp vọng ra.
Tân Lãng cúi đầu cười, trong lòng lập tức hiểu được.
Hắn cao giọng nói: "Mẹ, tối nay cứ để con nấu”
Tô Vĩnh Thắng nghe vậy, vẻ mặt lập tức nhảy dựng, hai mắt tỏa sáng nhìn Tần Lãng.
Tô Thi Hàm đi tới, nhìn Tân Lãng có chút xót xa: "Chồng à! Tối nay anh nghỉ ngơi đi, mẹ em không sao, còn có dì Vương giúp đỡ mà."
Phương Nhã Nhàn nghe thấy giọng nói, cũng từ trong nhà bếp lộ ra cái đầu cười nói: "Đúng vậy! Con rể, con cùng ông bà thông gia có thể yên tâm chờ bữa
Tô Vĩnh Thẳng nghe lời vợ con mà cối lòng tan nát.
Ông muốn nói điều gì đó nhưng cũng không tiện nói thêm. Nếu lúc này ông lại kêu con rể nấu cơm, xem ra người làm cha vợ như ông đây đúng là quá khó tính, không thấu hiểu cho người ta. Một người con rể tốt như vậy, ông không thể vì lòng tham ăn của mình mà để lại ấn tượng xấu với con rể được.
Quên đi, vẫn là nhịn vậy.
Ông Tân và bà Tân nhìn vẻ mặt thất vọng của Tô Vĩnh Thân, hai người nhìn nhau cười, bà Tân vỗ vai con rai nói: "Con trai! Sao đêm nay con không nấu cơm, hai ngày nay con về nhà nhưng cũng không có nấu cơm cho chúng ta ăn. Cha và mẹ đều nhớ tay nghề của con rồi!"
Tần Lãng liếc mẹ một cái, biết bà đã nhìn thấu tâm tư của cha vợ, cố ý cho ông ấy một bậc thang để bước xuống. Do đó hẳn lập tức vui vẻ nói: "Không thành vấn đề! Con sẽ đi nấu bữa tiệc Trung Thu hôm nay."
Nối xong, Tần Lãng trực tiếp đi vào phòng bếp. thay Phương Nhã Nhàn.
Tô Thi Hàm nhìn bóng lưng Tân Lãng trong mắt có chút đau lòng, rất nhanh quay đầu lại nhìn về phía cha mình, trong lòng có chút bực bội và tức giận.
Phương Nhã Nhàn từ trong bếp đi ra, trừng mắt nhìn chồng mình.
Tô Vĩnh Thẳng chột dạ quay đầu đi, trầm giọng. “Nhìn tôi làm gì! Không phải chỉ có một mình tôi muốn ăn cơm do con rể nấu. Ông bà thông gia cũng. muốn ăn mà. Hơn nữa, tay nghề của con rế tôi rất tốt, không ai trong chúng ta sánh được. Bữa cơm đoàn tụ của gia đình không dễ, nếu được ăn bữa cơm do con rể nấu thì Trung Thu sẽ vui hơn không phải sao?"
Ông Tần cười đảc ý nói: "Ông thông gia nói đúng đói Hôm nay là ngày trọng đại như vậy, Lãng Lãng nhà tôi tự mình nấu ăn, mọi người vui vẻ ăn bữa cơm sum họp đi."
Phương Nhã Nhàn cười với vẻ đầy bất lực, đi tới bên cạnh chồng đẩy ông và nói: “Ông bao nhiêu tuổi rồi mà miệng còn tham ăn như vậy, cũng không sợ ông bà thông gia chê cười à!"