Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Trước khi xử lý các thủ tục ký hợp đồng, Tô Thi Hàm suy nghĩ một chút rồi nói: "Ông chủ Trịnh, xe mới thường đi kèm bảo dưỡng và miếng dán bảo vệ đúng không? Ngoài ra còn có đệm và da bọc ghế bên trong, những thứ này cũng đi kèm hết đúng không?"

Trịnh Nguyên bất đắc dĩ, cười gật đầu nói: " Cô Tô đúng là người biết làm ăn, được rồi, những thứ này tôi sẽ chuẩn bị đãy đủ. Tôi sẽ tặng miếng dán bảo vệ và đệm ghế da bên trong, cộng thêm ba lần bảo dưỡng nữa. Ngoài ra, chúng tôi sẽ miễn phí 20 lăn rửa xe, cô thấy vậy có được không?"

Tô Thi Hàm gật đầu, cười nói: "Ông chủ Trịnh thật hào phóng”

Trịnh Nguyên cười cười: "Vẫn là hai vị hào phóng, chúc mừng vợ chồng hai người đổi xe mới!

"Anh Tân! Anh đi với tôi qua bên kia thanh toán và xử lý các thủ tục liên quan. Tiêu Tiêu, em đưa cô Tô và chú dì sang ghế sofa bên kia ngồi chờ một lát. Khoảng một tiếng nữa bọn anh sẽ xong."

Lâm Tiêu gật đầu, cùng mấy người Tô Thi Hàm đi về đại sảnh, Tần Lãng thì đi theo Trịnh Nguyên thanh toán và xử lý các thủ tục.

Lúc này Lưu Tuấn vẫn còn ở đây, vừa nãy Tiểu Vương đã đuổi hẳn ta đi nhưng hẳn ta không cam lòng. Gã ta vẫn không muốn tin rằng Tân Lãng thật sự có tiền như vậy, có thể mua Mercedes-Benz trị giá hơn một triệu tệ.

Thế nên sau khi ra khỏi đại sảnh, gã ta tránh tầm mắt của người khác, lén lút vào khu thanh toán tìm một vị trí để nhìn lén.

Gã muốn phải tận mắt nhìn xem rốt cuộc Tân Lãng mua xe gì, có khi Tân Lãng chỉ khoác lác thế thôi Chỉ cần gã ta bắt được bằng chứng Tăn Lãng mua một chiếc xe second-hand phổ thông thì bản thân có thể lấy lại chút mặt mũi.

Thậm chí Lưu Tuấn đã chuẩn bị xong điện thoại, đưa ống kính về phía bên kia, chờ lát nữa sẽ quay lại video làm bằng chứng.


Một lúc sau, Tần Lãng và Trịnh Nguyên cũng đã xuất hiện. Lưu Tuấn lập tức mừng rỡ rồi đưa điện thoại về phía hai người, bắt đầu quay video.

Khu vực thanh toán không ồn ào như đại sảnh, đa số mọi người đến đây đều trực tiếp thanh toán. Vì vậy Lưu Tuấn trốn trong góc cũng có thể nghe được tiếng nói chuyện ở phía đó.

Gã ta nghe thấy Trịnh Nguyên nói với Tân Lãng: "Anh Tân! Đây là hợp đồng mua bán xe, mời anh xem. qua. Đây là cấu hình và các thông số liên quan của xe Mercedes-Benz GLS450, chỗ này là giá thành, chúng ta đã định là 1.3 triệu tệ, tôi đã điền vào rồi. Anh kiểm tra một chút, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào đây là được.

Tân Lãng cúi đầu xem hợp đồng, nhanh chóng ký tên.

Lưu Tuấn lúc này đã sợ ngây người.

Tân Lãng thực sự mua chiếc Mercedes-Benz GLS giá 1,3 triệu sao?

Đây chính là chiếc xe 1,3 triệu đấy!

Điều kiện nhà gã ta bây giờ cũng không tệ, ở biệt thự lớn, công ty của cha gã cũng phát triển rất tốt Nhưng dù vậy thì cha Lưu Tuấn cũng chỉ mua cho hắn ta một chiếc Audi hơn 600 ngàn tệ. Đó còn là do gã ta dùng mọi cách để xin, nói rằng muốn tìm bạn gái, đến cha của gã cũng chỉ lái một chiếc BMW hơn 1 triệu mà thôi.

Tân Lãng còn trẻ như thế, vậy mà có thể tự mua một chiếc Mercedes-Benz 1,3 triệu.

Lưu Tuấn cảm thấy tất cả những thứ này giống như đang mơ vậy.

Nếu tất cả những thứ này đều là thật, vậy chuyện Trịnh Nguyên nói ba tháng trước Tân Lãng đã mua một chiếc BMW chẳng lẽ cũng là thật? Tân Lãng lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!

Lưu Tuấn còn chưa hoàn hồn, Tân Lãng đã thanh toán xong, âm thanh máy móc vang lên: "Chuyển khoản Alipay thành công, đã nhận 1,3 triệu nhân dân tệ."

Móa! Lại còn thanh toán bằng Alipay!

Một khoản tiền lớn như vậy mà lại trực tiếp chuyển khoản bằng Alipay.

Rốt cuộc bây giờ Tân Lãng làm gì? Sao lại có nhiều tiền như vậy chứ?

Từ lúc Lưu Tuấn đi ra khỏi đại lý xe, trạng thái càng không tốt, giống như một con gà trống thua trận. Hân ủ rũ cúi đầu ra về, trên mặt toàn là vẻ khiếp sợ.

"Tracy đã chờ ở bên ngoài cửa một lúc lâu, tỏ ra không kiên nhẫn.

Vừa nãy bị nhân viên trong đại lý đuổi ra ngoài, Tracy đã thấy không thoải mái rồi. Đây là lần đầu tiên cô ta bị đối xử như vậy ở chỗ đông người, nếu không phải nhà Lưu Tuấn có tiền thì cô ta đã trực tiếp bỏ đi rồi.


Đã nửa tháng mà cô ta chưa kiếm được chút tiền nào từ tên Lưu Tuấn này, đúng là không cam tâm.

Thấy Lưu Tuấn đi ra, Tracy cố gắng thu lại biểu cảm trên mặt, mỉm cười bước tới nói: "Anh Lưu, sao rồi?"

Lưu Tuấn không thèm để ý cô ta, trong lòng đang tràn đầy bực bội và khiếp sợ khi thấy Tăn Lãng mua một chiếc xe sang trọng.

"Cút đi" Bây giờ hẳn ta hoàn toàn không thể kiềm chế cảm xúc của mình, nổi giận ngay tại chỗ.

Tracy bị hắn ta quát như vậy thì sững người.

Sức chịu đựng của cô ta cũng đã đến giới hạn, vừa nãy ở trong đại sảnh, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà Lưu Tuấn lại nói cô ta là đồ hám tiền. Vì tiền nên cô ta đã cố gắng nhịn xuống, nhưng bây giờ Lưu Tuấn lại đối xử với cô ta như vậy, quan hệ giữa bọn họ cũng không cần nhắc đến nữa.

Cô ta có tức đến mấy cũng không làm gì được, một màn ngày hôm nay đã giúp cô ta thấy rõ mặt thật của người đàn ông này. Cô ta đã chứng kiến toàn bộ chuyện mất mặt của Lưu Tuấn, còn biết nhà hẳn ta là sói mắt trắng, vong ân phụ nghĩa. Dù bây giờ cô ta không nổi giận thì sợ rằng hắn ta cũng vì lòng tự trọng mà đá mình.

Nghĩ tới đây, Tracy không thèm nhịn nữa.

Cô ta nói thẳng vào mặt Lưu Tuấn: "Lưu Tuấn! Mẹ nó chứ, anh có bệnh à? Chính mình đến kiếm chuyện với người ta, thế mà lại bị người ta làm cho mất hết mặt mũi. Có bản lĩnh thì đi tìm hắn tính sổ đi, đừng chỉ biết trút giận lên phụ nữ, đồ hèn!"

"Ha ha, còn nói tôi là đô gái hám tiền, vậy anh thì tốt hơn tôi chỗ nào? Một nhà các người không phải là đồ vong ân phụ nghĩa sao? Có ai nghe mà không hiểu chứ?"

"Đúng là cha nào con nấy, anh và người cha vong, ân phụ nghĩa của anh giống nhau như đúc. Đứng trước mặt ân nhân đã không biết ơn thì thôi còn muốn kiếm chuyện với người ta, nghĩ mình có mấy đồng tiền dơ bẩn là ngon đấy à? Không xem lại xem mình có bao nhiêu phân lượng?"

Tracy không nhịn được nữa, lớn tiếng mắng Lưu Tuấn.


Lưu Tuấn vừa tức vừa kinh ngạc. Nhìn Tracy đứng trước mặt, hẳn ta không nén nổi giận, vung tay cho cô ta một bạt tai: "Con điểm này! Dám chửi ông mày à!"

"Tôi nhổ vào! Anh mà cũng dám xưng ông đây sao? Đồ rác rưởi như anh có làm con trai của tôi cũng không xứng!" Tracy bị đánh một bạt tai, cũng dùng hai bàn tay mới làm móng chào hỏi lại gương mặt của Lưu Tuấn. Hai người lập tức xông vào đánh nhau.

"Trịnh Nguyên và Tân Lãng quay lại đại sảnh sau khi làm xong các thủ tục thì phát hiện rất nhiều khách hàng đang đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trịnh Nguyên nhíu mày, sao hôm nay đại lý xe lại xảy ra nhiều chuyện thế này?

Lâm Tiêu cười nói: "Không có gì! Mọi người đang xem đánh nhau, đúng là chó cẩn chó!”

Tiểu Vương vội vàng chạy đến báo cáo tình hình cho Trịnh Nguyên: “Anh! Là tên Lưu Tuấn và cô gái mà gã ta mang đến đang đánh nhau ở bên ngoài, hai người mắng nhau rất khó nghe. Lúc nãy Lưu Tuấn mắng cô ta là đồ hám tiền trước mặt bao nhiêu người nên cô ta nổi giận, mảng Lưu Tuấn không có tiền còn khoác lác, nói cả nhà hán ta là đồ vong ân phụ nghĩa.

Sau đó hai người liền lao vào đánh nhau."

"Trịnh Nguyên nghe xong, nói: 'Vậy mà cậu còn đứng đây xem kịch? Mau gọi bảo vệ đuổi bọn họ đi. Muốn đánh nhau thì đi chỗ khác, đừng làm loạn trước cửa đại lý của chúng ta."

Tiểu Vương đi ngay lập tức.

Khi cả nhà Tân Lãng đi ra thì cửa chính đã được dọn sạch sẽ, hẳn không thấy Lưu Tuấn đâu mà cũng chẳng quan tâm chuyện này. Tô Vĩnh Thẳng thì lái BMW, còn Tần Lãng lái xe mới đưa mọi người cùng nhau về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận