Vũ Đồng và Khả Hinh cũng gặp phải vấn đề này.
Khả Hinh nắm năm sáu lần, nhưng lần nào cũng không bắt được. Bé có chút khó chịu, bĩu môi thu tay. về, nhìn Tần Lãng bên cạnh.
"Baba... Baba...”
"Trạng thái này, thường là muốn bế. Nhưng Tần Lãng cảm thấy Khả Hinh như vậy không tốt. Gặp khó khăn lại trốn tránh, muốn chui vào vòng tay của baba.
Vì vậy Tân Lãng thay vì bế con gái lên, hắn lại cầm cái bìa cứng để trước mặt Khả Hinh: "Khả Hinh! "Trên bìa cứng có hai quả bóng nhỏ. Khi nào con lấy những quả bóng còn lại xuống, baba sẽ bế con lên có được không? "
Khả Hinh bé nhỏ nũng nịu, không muốn nhìn tấm bìa và mấy quả bóng. Cô bé cảm thấy món đồ chơi này. không vui, cho nên cô bé không nhìn vào bìa cứng, mà nhìn Tân Lãng bằng đôi mắt to đen láy tỏ vẻ đáng thương.
"Baba..."
Tân Lãng có chút bất lực. Con gái nũng nịu, hắn lập tức bị mềm lòng!
Vì thế hắn chỉ có thể nhượng bộ, bế Khả Hinh lên. Hắn để cô bé ngồi trên tay, nhìn bé và nói: "Khả Hinh, baba bắt quả bóng này cùng với con nhé? Con không thể gặp khó khăn thì dễ dàng từ bỏ như vậy được nha. Khi gặp khó khăn phải cố gắng thử thêm vài lần. Nếu thực sự không thể giải quyết được thì baba và mama sẽ giúp con. Nào, babas ẽ giúp con nha”
Tân Lãng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, hướng về phía quả bóng. Sau hai lăn không bắt được quả bóng, Tân Lãng kẹp quả bóng nhỏ trên bìa cứng không cho nó xoay trái xoay phải. Tiếp theo, dùng tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh bảo cô bé giật quả bóng.
Với sự giúp đỡ của baba. Lần này, Khả Hinh cuối cùng đã nắm được quả bóng nhỏ. Dùng một chút lực, quả bóng đã được kéo xuống.
Khả Hinh hai mắt sáng lên, vui mừng ôm lấy cánh tay Tần Lãng.
Tần Lãng xoa đầu cô bé, nói: "Khả Hinh thật giỏi. Chúng ta thành công rồi, đúng không?“
“Còn có một quả bóng nữa. baba giúp Khả Hinh sửa lại, Con có thể tự lấy được không hả?”
Trên tấm bìa chỉ còn sót lại một quả bóng cuối cùng. Tần Lãng sửa quả bóng rồi cổ vũ Khả Hinh tự lấy. Cô bé dường như hiểu ý baba, tự đưa tay về phía quả bóng.
Lần này, không có Tân Lãng nắm tay, cô bé thất bại hai lần. Nhưng nhìn thấy cánh tay của Tần Lãng giúp mình cố định lại, Khả Hinh lại làm lần thứ ba. Cuối cùng, cô bé đã nắm được quả bóng và lấy nó ra một cách dễ dàng
Tần Lãng ôm hôn con gái, vui vẻ nói: "Khả Hinh nhà mình thật giỏi, chúng ta thành công rồi!" Mặt khác, Huyên Huyên và Vũ Đồng cũng thành công chinh phục những quả bóng dưới sự khích lệ của Tô Thi Hàm.
Tần Lãng và Tô Thi Hàm thu dọn tất cả những quả bóng, sau đó bọn nhỏ lên thảm, để chúng nằm sấp chơi.
Ở giai đoạn này, dù là ngồi hay đứng lâu cũng đều không tốt cho sự phát triển của cột sống. Nên phần lớn thời gian các bé vẫn bò trên thảm. Việc này có lợi cho việc tập động tác nâng người cho bé.
Lúc đang cho bọn trẻ chơi đồ chơi, điện thoại đi động của Tân Lãng đột nhiên vang lên. Hẳn hơi nhướng mày khi nhìn thấy tên người gọi.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Thi Hà hỏi: “Sao vậy? Tần Lãng”
Tần Lãng lắc đầu, cầm điện thoại di động trong tay đứng lên, nói: "Không sao. Là điện thoại của Chu Hướng Bằng, con trai dì Hạ. Là người lăn trước chúng ta đã gặp”
“Vâng! Em vẫn có một ấn tượng. Nhưng mà, tại sao anh ấy lại gọi đột ngột như vậy?" Tô Thi Hàm hỏi.
Tần Lãng nói: “Không biết, anh nghe điện thoại đã”
Tân Lãng ra ban công nghe điện thoại.
"Alo, Tần Lãng, là tôi, Hướng Bẵng đây. Tôi vừa gọi điện thoại về nhà, nghe mẹ tôi nói rằng công ty của cậu khai trương hai ngày trước, tên là Văn Hóa Hàm Lãng đúng không? Mấy hôm trước tôi đi công tác, hôm nay mới về Thượng Hải. Không đến kịp lễ khai trương. Thật ngại quá, uốn gửi lời chúc mừng đến cậu."
"Không có gì đâu! Cảm ơn anh Hướng Bằng. Lễ khai trường em cũng không mời nhiều người, chỉ mời cha mẹ hai bên và mấy người bạn." Tân Lãng nói.
Hướng Bằng ở đầu bên kia ánh mắt ngưỡng mộ, nhẹ giọng nói: "Tân Lãng! Cậu thật giỏi. Lần trước lúc mẹ tôi đến, khi gặp cậu, tôi suýt chút nữa không nhận ra. Mẹ tôi đã kể rất nhiều chuyện liên quan đến cậu Khen cậu rất nhiều, làm tôi vô cùng ngưỡng mộ. Cậu là người có năng lực. Còn đang học đại học đã bắt đầu khởi nghiệp, vượt ngành học. Đã vậy còn làm rất tốt. ”
"Không như tôi. Đã gần ba mươi tuổi vẫn chưa làm gì nên chuyện. Làm việc mệt mỏi cả ngày cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Thôi, không nói về tôi nữa. Hôm nay, chủ yếu muốn chúc mừng cậu. Nghe nói em dâu là mở công ty làm phim hoạt hình sao?”
"Ừm, đúng vậy. "Tần Lãng nói.
Chu Hướng Băng nói: "Công ty hoạt hình cũng tốt. Ngành hoạt hình của nước ta bắt đầu muộn. Nhưng những năm gần đây cũng đã tốt hơn. Cũng nghe mẹ ôi kể, em dâu là sinh viên hàng đầu khoa hoạt hình của Đại học Thượng Hải. Làm hoạt hình chắc chân rất chuyên nghiệp nhỉ”
"Tôi chúc cậu và em dâu khai trương công ty đại cát. Mọi sự thuận lợi nha."
Chu Hướng Bằng chúc mừng Tân Lãng chúc mừng khai trương công ty Văn Hóa Hàm Lãng. Rồi lại nói về nhà máy sản xuất đầu gội đầu Tần Thị. Rất nhiều thông tin anh biết đều từ mẹ kể cho. Xem ra mẹ anh ấy rất quan tâm đến chuyện nhà họ Tần.
Nhà máy sản xuất đầu gội đầu Tân Thị giờ đã nổi tiếng khắp thành phố Thiệu. Ông bà Tăn hàng ngày đều rất bận rộn, chỉ nhánh chuyển phát nhanh giờ đã giao lại cho người thân quản lý. Hàng xóm xung quanh, bao gồm cả dì Hạ, đều rất ngưỡng mộ gia đình bọn họ.
Chu Hướng Bằng nghe được lời mẹ kể, đương nhiên vô cùng ngưỡng mộ. Với một lập trình viên đi làm lúc 9:00 sáng đến 10:00 giờ đêm mới về, tăng ca đã trở thành món ăn không thế thiếu. Sự vất vả của người khởi nghiệp với sự vất vả của mình khác nhau hoàn toàn.
Một người có ngày mai tươi đẹp ở trước mắt, mỗi giọt mồ hôi rơi đều tượng trưng cho sự thành công. Còn mồ hôi và tuổi trẻ của anh đều dành hết cho đồng lương ít ỏi và cuộc sống đầy áp lực ở Thượng Hải
Hai người trò chuyện không được bao lâu thì Chu Hướng Bằng nhận được điện thoại của sếp. Phải đi xử lý công việc, Tần Lãng cũng trở lại phòng khách.
Tô Thi Hàm đang chơi với con, thấy hắn quay lại thì ngẩng đầu hỏi: "Chồng à! Con trai của dì Hạ gọi anh có chuyện gì không?"
“Không có gì! Lúc khai trương công ty, anh ấy đi công tác, giờ vẽ nghe dì Hạ kể lại, cho nên gọi điện để chúc mừng anh."
Tân Lãng liếc nhìn thời gian, đã chín giờ, nói: "Ừm, chắc là khá bận. Vừa rồi anh nói chuyện với anh ấy, sếp của anh ấy lại gọi điện đến. Anh đoán còn có việc cần phải xử lý"
Công việc của lập trình viên thật vất vả. “Tô Thi Hàm cảm thán một câu.