Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Tần Lãng nhận điện thoại.

"Alo, Tân tiên sinh, cậu có ở Thượng Hải hay không?” Khang Hòa Bình hỏi.

Tần Lãng nói: "Tôi đang ở Thượng Hải, ông Khang tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Là thế này, tôi đến Thượng Hải công tác, đúng lúc gặp. được lão Phạm. Chính là người lần trước cậu thấy trong video đó, là Phạm Văn Hoa tiên sinh. Ông ấy biết cậu ở Thượng Hải, nên muốn gặp cậu một lần, không biết cậu có rảnh hay không?” Khang Hòa Bình ở bên kia điện thoại nói.

Tần Lãng nhìn thoáng qua Lương Quảng Lai.

Lương Quảng Lai cũng nghe thấy điện thoại của Tần Lãng, lập tức nói: "Tân đại sư, cậu có việc sao? Nếu có chuyện thì cậu cứ đi trước đi, không cần để ý đến tôi. Bây giờ tôi sẽ cho người đến vận chuyển, mang tác phẩm điêu khắc gỗ này đi."

"Tần đại sư, lát nữa tôi phải đóng gói thật cẩn thận, nếu không để những người khác nhìn thấy, sợ rằng sẽ muốn giành với tôi, ha ha."

Những lời này của Lương Quảng Lai được truyền qua điện thoại không sót một chữ, Khang Hòa Bình ở đầu dây bên kia lập tức nói: "Tân tiên sinh, cậu có tác phẩm điêu khắc gỗ mới hay sao?"

Tần Lãng nói: "Là một đơn đặt hàng trước đó mấy tháng, tôi đã làm xong nên hôm nay giao hàng.”


Khang Hòa Bình kích động nói: "Vậy không biết có tiện để tôi và lão Phạm được mở rộng tầm mắt không?”

Tần Lãng nói: "Tôi đã giao hàng cho khách, chuyện này tôi phải hỏi khách hàng đã."

"Được! Vậy tôi chờ cậu, tôi rất mong có thể nhìn thấy tác phẩm điêu khắc gỗ của Tần tiên sinh. Phiền Tần tiểu tiên sinh giúp tôi nó¡ với vị khách kia một tiếng nhé." Khang Hòa Bình nói.

Tần Lãng nói chuyện này với Lương Quảng Lai, Lương Quảng Lai nghe nói đối phương là phó viện trưởng viện bảo tàng điêu khắc, ông không khỏi giật mình.

"Tần đại sư, không ngờ cậu lại quen biết phó viện trưởng viện bảo tàng điêu khắc gỗ."

"Vâng! Lần trước tôi tham gia một buổi triển lãm điêu khắc nên gặp được ông ấy." Tần Lãng nói.

"Ông không cần quan tâm thân phận của bọn họ, hợp đồng của chúng ta đã hoàn thành. Nếu như ông không đồng ý để người khác xem tác phẩm này thì tôi sẽ từ chối bọn họ."

Lương Quảng Lai vội vàng xua tay đáp: "Không cần không cần! Tần đại sư, đương nhiên là tôi đồng ý rồi!"

"Có phó viện trưởng viện bảo tàng đến xem tác phẩm này, khi về tôi có thể kể với cha tôi, chắc chắn ông ấy sẽ càng kích động."

"Bây giờ bọn họ muốn qua luôn hay sao? Nếu xem ở nhà cậu, thì tạm thời tôi sẽ để nó ở đây. Nếu thuận tiện, tôi rất muốn gặp vị phó viện trưởng này."

"Được! Vậy để tôi nói với bọn họ một tiếng." Tần Lãng cầm điện thoại di động gọi lại cho Khang Hòa Bình.

Khang Hoà Bình biết được đối phương đồng ý lập tức xin địa chỉ nhà của Tần Lãng, ông và lão Phạm cùng nhau đến.

Tân Lãng đã nói trước với Tô Thi Hàm chuyện Khang Hòa Bình và Phạm Văn Hoa muốn đến, Tô Thi Hàm là chủ nhà nên lập tức đi sắp xếp.

Cô bảo mấy dì bảo mẫu chuyển thảm bò của các bé cưng đến bên ban công, sau đó chuyển bàn trà nhỏ ở ban công đến phòng khách, lại bảo mọi người chuẩn bị trà và trái cây.

Khang Hòa Bình và Phạm Văn Hoa cũng không phải đến tay không, hai người mang theo một chút trái cây và rất nhiều đồ chơi cho trẻ em. Sau khi vào nhà, Khang Hòa Bình nhìn thoáng qua trong phòng, nói với Tần Lãng: "Tần tiên sinh thật biết thưởng thức, trang trí trong nhà rất đẹp nha."


Tần Lãng nói: "Đây đều là tìm nhà thiết kế làm, mời hai vị vào nhà."

Ánh mắt Phạm Văn Hoa rơi trên người Tần Lãng, ông chủ động đưa tay nói: "Tân tiên sinh! Chào cậu, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt rồi."

"Chào ông Phạm." Tần Lãng bắt tay với ông.

Tô Thi Hàm pha trà mang tới, Khang Hòa Bình chào hỏi với cô: "Tân phu nhân, đã làm phiền rồi."

"Ông Khang, ông Phạm, trong nhà có trẻ con nên hơi bừa bộn một chút, mong hai vị đừng trách nhé." Tô Thi Hàm đáp lời, rất có phong thái bà chủ gia đình.

Phạm Văn Hoa nhìn phòng khách nói: "Tần phu nhân khiêm tốn quá, trong nhà hai vị gọn gàng ngăn nắp. Nhà tôi cũng có trẻ nhỏ, ngày nào trong nhà cũng rất bừa bộn, dọn cũng không xong, cứ một lát là thắng nhóc lại vứt đồ chơi khắp nhà."

"Nhà hai người có đến ba đứa nhỏ mà giữ được như vậy, Tần phu nhân đúng là người giỏi quản lý đó nha."

Hai bên khách sáo một hồi, Khang Hòa Bình uống một ngụm trà, sau đó bèn hỏi chuyện bức điêu khắc kia: "Tần tiên sinh, chúng tôi có thể đi xem tác phẩm của cậu một chút không, thực sự là trong lòng tôi rất tò mò.”

Tần Lãng đưa bọn họ đến phòng làm việc của mình, Lương Quảng Lai cũng bước tới chào hỏi hai vị, biết được một vị khác cũng là phó viện trưởng viện bảo tàng quốc gia, ông lại càng thêm bội phục Tần Lãng.

Tần Lãng trẻ tuổi như vậy, mà đã quen biết hai nhân vật lớn như hai vị này, mà đối phương còn tự mình đến xem tác phẩm của Tần Lãng thì đúng là rất lợi hại rồi!


Khang Hòa Bình vừa bước vào đã bị tác phẩm trong tủ kính thu hút ánh mắt.

Ông kinh ngạc quay đầu lại hỏi Tần Lãng: "Tần tiên sinh, đây là tác phẩm mới của cậu đó sao?"

Tần Lãng gật gật đầu đáp: "Vâng, đây là tác phẩm mà Lương tiên sinh đã đặt làm ở chỗ tôi, để làm quà mừng thọ cho cha ngài ấy. Ông cụ Lương thích xem hí kịch, nên tôi đã thiết kế tác phẩm 'Tam Anh Chiến Lữ Bổ này."

Khang Hòa Bình không nói chuyện, ánh mắt say mê nhìn tác phẩm trước mặt cách một lớp kính thủy tỉnh cẩn thận thưởng thức.

Mất khoảng 5 phút, ông vẫn chưa nói lên lời, chỉ đứng trước tủ kính lông mày ông nhíu lại, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.

Tần Lãng không khẩn trương chút nào, hẳn rất có lòng tin đối với tác phẩm điêu khắc của mình.

Nhưng mà Lương Quảng Lai thì ngược lại, ông thấy nãy giờ Khang Hoà Bình chỉ cau mày không nói gì, trong lòng hơi thấp thỏm.

Ông không nhịn được ở bên cạnh nói: "Khang tiên sinh, tôi cảm thấy tác phẩm điêu khắc này vô cùng tốt!”

"Tần đại sư còn trẻ như thế đã điêu khắc ra tác phẩm như vậy, hơn nữa toàn bộ quá trình từ thiết kế đến điêu khắc đều do một tay cậu ấy làm. Còn chỉ mất mấy tháng đã hoàn thành tác phẩm này. Nói thật, tôi rất bội phục cậu ấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận