Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

"Lần này tôi là người phụ trách, đến lúc đó sẽ đích thân đến hiện trường, không biết cậu có thời gian không? Chúng ta cùng đi một chuyến, có cậu ở bên cạnh, tôi tin rằng viện bảo tàng quốc gia chắc chắn có thể lấy được mấy món đồ cổ vốn thuộc về Trung Quốc chúng ta!"

Tần Lãng nghe xong thời gian và địa điểm, lập tức cười nói: "Vâng, Phạm tiên sinh! Trùng hợp là từ Giáng

Sinh đến Nguyên Đán, tôi và người nhà sẽ đến Tam Á du lịch, mùng 1 tết Nguyên Đán, tôi vẫn ở Tam Á.

"Thật sao? Vậy thì thật trùng hợp.” Phạm Văn Hoa rất cao hứng tiếp tục nói: 'Vậy chúng ta có thể cùng đi, cậu yên tâm, thời gian buổi đấu giá diễn ra là vào xế chiều, chỉ kéo dài 3 tiếng đồng hồ, sẽ không mất quá nhiều thời gian của cậu đâu”

"Vâng, đến lúc đó tôi sẽ đi qua một chuyến."

"Được, chúng ta đến Tam Á lại liên lạc." Phạm Văn Hoa kích động nói.

Hai vị phó viện trưởng ở nhà Tần Lãng ngồi một lát, hai người trò chuyện với Tần Lãng. Càng tìm hiểu, hai vị phó viện trưởng càng kinh ngạc.

Tiếc là Tân Lãng không đồng ý gia nhập đơn vị của bọn họ, khi hai vị phó viện trưởng rời đi vẫn chưa từ bỏ ý định, trong lời nói vẫn hi vọng Tần Lãng có thể cân nhắc đề nghị của bọn họ

Lương Quảng Lai thấy cảnh này, trong lòng rất kinh ngạc.


Chờ sau khi hai vị phó viện trưởng rời đi, Lương Quảng Lai nhìn Tần Lãng nói: "Tần đại sư, đúng là không có gì cậu không làm được nha!”

Ông cũng không ở lại nhà Tần Lãng quá lâu, chờ. sau khi Khang Hòa Bình và Phạm Văn Hoa đi về, ông cũng ôm tác phẩm của mình rời đi.

Lương Quảng Lai lên xe, ông không để tài xế lập tức lái xe. Mà lấy điện thoại ra, hưng phấn gọi điện thoại cho Thạch Hậu Vinh: “Lão Thạch, ông có thời gian không? Trưa nay mấy anh em chúng ta ăn một bữa cơm nha!"

"Tâm trạng của tôi bây giờ thực sự quá kích động, nhất định phải chia sẻ với mọi người.”

Bên kia điện thoại, Thạch Hậu Vinh cười nói: "Lão Lương, có vẻ ông rất hài lòng với tác phẩm của Tần đại sư đúng không? Cho nên vội vã, muốn chia sẻ với mấy người chúng tôi sao?"

Lương Quảng Lai liếc nhìn bức điêu khắc rồi nói: "Đương nhiên là rất hài lòng với tác phẩm, nhưng hôm nay tôi cũng không muốn chia sẻ tác phẩm với mấy người. Tôi muốn nói với mấy người chuyện khác, hôm nay ở trong nhà Tần đại sư, tôi đã phát hiện một chuyện lớn.”

"Tần đại sư lợi hại hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều."

"A? Xảy ra chuyện gì sao?” Thạch Vinh Hậu tò mò hỏi.

"Một hai câu trong điện thoại nói không rõ được, ông gọi thêm Vương Thế Duy, chúng ta đến Tụ Đức Toàn. Hẳn là Ninh lão ca cũng ở trong cửa hàng, lát nữa cùng nhau ăn trưa tôi sẽ kể cho mấy người."

Bây giờ, ông rất muốn nói tất cả những chuyện mình thấy hôm nay với mấy người bọn họ, ông không có cách nào kìm nén nội tâm kích động và khiếp sợ của mình.

Có thể quen biết với người lợi hại như Tần Lãng, sau này rất có lợi.

Ngay cả phó viện trưởng bảo tàng điêu khắc gỗ và phó viện trưởng viện bảo tàng quốc gia đều thưởng thức Tần Lãng như vậy. Sau này, chắc chắn Tần Lãng sẽ trở thành nhân vật nối tiếng ở Trung Quốc, thậm chí là nổi tiếng trên thế giới.

Đến lúc đó mấy người các ông, chính là quen biết với một người rất lợi hại.

Ở nhà Tần Lãng lúc này, sau khi ba người đi về thì Tần Lãng kể những chuyện vừa rồi với Tô Thi Hàm.


"Thi Hàm, anh từ chối lời mời của hai vị phó viện trưởng, em có cảm thấy đáng tiếc không?”

Dù sao hai đơn vị này đều thuộc cơ quan nhà nước, đãi ngộ và phúc lợi thì không cần phải nói. Quan trọng nhất chính là có thể gia nhập đơn vị của bọn họ, nói ra ngoài cũng vô cùng dễ nghe.

Tô Thi Hàm nghe vậy thì cười nói: "Đương nhiên là không!"

"Tần Lãng, em tin tưởng năng lực phán đoán của anh. Cho dù không gia nhập viện bảo tàng điêu khắc gỗ hay viện bảo tàng quốc gia, lấy năng lực của anh, sau này cũng sẽ giành được hào quang rực rỡ."

"Hơn nữa em biết, lý do anh từ chối bọn họ là vì muốn dành thời gian cho gia đình, cùng nhau nhìn các bé cưng trưởng thành. Do đó, em cảm thấy hạnh phúc mới đúng nha!”

Tần Lãng nghe Tô Thi Hàm nói vậy, không khỏi nở nụ cười, có một người vợ hiểu mình như vậy thì chính là tìm được trí ký.

"Thi Hàm! Em nói đúng, cho dù không gia nhập bất kỳ đơn vị nào của bọn họ thì anh cũng sẽ cố gắng, dùng hai tay của mình xây dựng một tương lai tươi sáng cho em và các con."

"Được rồi! Chúng ta đi chơi với bọn nhỏ đi, anh bận đến tận trưa. Lúc nãy vừa đỉ ra, mấy đứa nhìn thấy anh thì vô cùng kích động, chắc chản là nhớ anh."

Tần Lãng nắm tay vợ mình, hai người cùng đi phòng khách chơi với mấy bé cưng.

Mà bên trong khách sạn Tụ Đức Toàn, rất nhanh mọi người đã tập hợp lại.


Lương Quảng Lai vừa vào cửa thì ừng ực ừng ực uống hai chén trà.

Thạch Hậu Vĩnh ở một bên cười nói: "Lão Lương, sao ông lại khát đến mức độ này? Trong nhà Tần đại sư hẳn là có trà mà đúng không?"

Lương Quảng Lai ngồi xuống ghế, cũng không để bạn tốt trêu chọc, nói: "Tất nhiên là trong nhà Tần đại sư có trà, nhưng mà tôi không có thời gian rảnh để uống."

"Các ông không tưởng tượng được đâu, hôm nay tôi đã gặp được nhân vật lớn.”

Thạch Vinh Hậu nói: "Lão Lương, bây giờ mọi người đều đến đông đủ rồi, ông đừng có thừa nước đục thả câu nữa. Lúc nấy trong điện thoại ông nói không rõ, cho nên ba người chúng tôi đến rất sớm đấy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

"Đúng vậy! Lương lão ca, không phải hôm nay ông đến nhà Tăn đại sư lấy bức điêu khắc gỗ sao? Rốt cuộc có chuyện gì mà ông lại chủ động gọi chúng tôi đến đây." Vương Thế Duy hỏi

Lương Quảng Lai nhìn mấy ông bạn già của mình, cười thần bí nói:“Hôm nay tôi ở nhà Tần đại sư đã gặp hai vị phó viện trưởng của viện bảo tàng điêu khắc gỗ và viện bảo tàng quốc gia. Hơn nữa, bọn họ đến để mời Tần đại sư gia nhập đơn vị của bọn họ."

Sau đó, Lương Quảng Lai kể với mọi người chuyện xảy ra hôm nay một cách sinh động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận