Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Tân Lãng sờ sờ mặt của vợ hỏi: 'Có mệt không?"

Tô Thi Hàm cười nói: "Có chút ít nhưng có thể nhìn thấy đáy biển xinh đẹp như vậy. Em thấy rất đáng giá!"

"Ồ! Đây là cái gì?”

Tần Lãng đỡ Tô Thi Hàm ngồi dậy, nhìn chân chèo của mình, trên đó có treo một cái vỏ sò lớn.

"Cái này không phải từ dưới đáy biển sao? Làm sao lại mắc vào chân chèo của em rồi!"

Tân Lãng gỡ cái vỏ sò lớn đó xuống nói: "Xem ra là nó muốn lên bờ.

Khi Tân Lãng và Tô Thi Hàm tẩm rửa và thay quần áo xong thì cũng đã gần trưa. Vì thế mọi người lập tức lên đường đến đảo hoang.

Từ trên bờ thuê thuyền đi không đến nửa tiếng là có thể đến đảo hoang.


Hòn đảo hoang này nhìn từ xa trông rất đẹp. Trên bờ cát có rất nhiều cây dừa. 90% diện tích hòn đảo được bao phủ bởi cây cối xanh tươi. Bởi vì là đảo hoang nên bãi biển ở đây trông có vẻ như sạch và đẹp hơn hắn.

Sau khi đám người Tần Lãng đến nơi. Đàn ông có nhiệm vụ sắp xếp đồ đạc mang theo.

Nguyên liệu nấu ăn đã sẵn sàng, tràn đãy cả một thùng lớn. Toàn bộ đều là hải sản đã đông lạnh. Lúc mở nắp ra khối băng bên trong vẫn còn chưa tan hết.

Trương Bình và vợ là Viên Quế Lan ngay lập tức bị choáng váng khi nhìn thấy chiếc thùng lớn chứa đãy hải sản này.

"Nhiều hải sản tươi như vậy sao? Đều là hải sản còn dư lại mà ngày hôm qua mọi người câu được đó sao?" Trương Bình hỏi.

Ông Tần gật đầu đáp: "Đúng rồi, hôm qua không phải tôi đã cho ông xem video rồi sao?"

Trương Bình nói: "Trong video không thể nhìn ra số lượng. Một thùng này là quá nhiều! Tân Lãng, hôm qua cháu câu được nhiều như vậy à!"

"Cha cháu đã nói với chú là cháu câu cá cực kỳ lợi hại. Hôm nay chú còn cố tình mang theo cần câu, muốn được thỉnh giáo cháu một chút, đợi lát nữa nhất định cháu phải dạy cho chú đấy nhé.”

Tân Lãng cười nói: "Không có vấn đề gì ạ. Chú Trương, mấy thứ này cũng đã đủ rồi. Nhưng mà chúng ta cũng có thể câu một chút đồ tươi trong lúc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn”

Tô Vĩnh Thắng sợ hôm nay Tần Lãng sẽ không trực tiếp ra tay, nên nhanh chóng nói: "Tần Lãng, con đưa chú Trương đi câu cá trước đi. Chúng ta ở đây làm công tác chuẩn bị. Cha phụ trách nhóm lửa, mẹ con cùng những người khác phụ trách sơ chế nguyên liệu rồi xiên chúng. Sau khi chuẩn bị xong, cha sẽ gọi con. Nướng BBQ vẫn là do con tự mình làm đi, tay nghề của. con là tốt nhất!”

Ông Tăn cũng nói: "Ông Trương à, ông muốn học. câu cá cũng không thể chiếm lấy đầu bếp của chúng tôi đấy. Mấy người chúng ta nướng chắc chẩn là không ngon như Lãng Lãng nướng."

Trương Bình vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Được rồi, hai vị sư huynh. Tôi biết rồi. Tôi chỉ mượn Tân Lãng một lát. Đợi đến thời điểm các người chuẩn bị xong chúng tôi sẽ trở về."

Nói như vậy xong ông lập tức rất trân quý thời gian, trực tiếp mang theo Tân Lãng rời đi.


Viên Quế Lan nhìn chồng mình, lắc đầu nói với bà Tân ở bên cạnh: "Chị Tĩnh, chị nhìn xem. Ông Trương nhà tôi đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn giống như trẻ con. Còn chạy sau lưng Tân Lãng nhà chị"

"Em cảm thấy Tân Lãng còn hiểu chuyện hơn ông ấy!"

Bà Tân cười nói: 'Đàn ông là vậy đấy! Hôm qua em không thấy được, ông Tân nhà chị còn ồn ào đòi thi câu cá cùng con trai đâu. Kết quả là mới câu được hai con cá nhìn thấy con trai lợi hại như vậy, không nói hai lời lập tức đầu hàng. Một chút bộ dáng của người làm cha cũng không có nữa”

Viên Quế Lan cười nói: "Còn không phải là bởi vì con trai của chị quá tuyệt vời sao! Chị Tĩnh, chuyện của Lãng Lãng em đã nghe nói rồi. Trương Bình nhà em gần đây cứ nói đến Lãng Lãng là toàn những điều khen ngợi thôi”

"Hôm nay em mới nhìn thấy Lãng Lãng nhà chị. Em mới biết rằng ông Trương không nói quá chút nào Lãng Lãng nhà chị trưởng thành, lại có bản lĩnh như vậy. Chị cùng với anh Tần bây giờ có thế hưởng phúc rồi"

Bà Tân nghe vậy trong lòng vui mừng nhưng vẫn khiêm tốn nói: 'Làm sao có thể nghĩ đến hưởng phúc bây giờ, chị và ông Tần mới ngoài 50 tuổi, còn chưa đến tuổi về hưu. Hơn nữa hai đứa nó sống ở Thượng Hải cũng rất vất vả. Hai vợ chồng già chúng ta vẫn còn có thể làm việc. Cũng không nghĩ sẽ ngáng chân bọn nhỏ sớm như vậy đâu”

Viên Quế Lan nói: "Chị Tĩnh à, Lãng Lãng nhà chị là đứa trẻ hiếu thuận. Chị cùng anh Tần rất có phúc. Ông Trương cũng đã nói với em rằng Lãng Lãng bây giờ rất lợi hại, tự mình mở vài công ty hơn nữa còn kiếm được không ít tiền”

"Lãng Lãng bây giờ mới chỉ học năm thứ ba. Sau khi tốt nghiệp chuyên tâm vào công việc nhất định sẽ ngày càng tốt hơn. Chị xem hiện tại thằng bé đã giải quyết xong chuyện chung thân đại sự. Còn mang về cho chị cặp sinh ba cháu trai và cháu gái. Vợ chồng chị và anh Tân làm cho chúng em thực sự ghen tị đó nha."

Nhắc đến mấy đứa cháu nhà mình khiến bà Tần vui vẻ ra mặt.


Loại phúc khí này không phải muốn là có thể có được.

Những người phụ nữ vừa trò chuyện vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Ba bé cưng được đặt ở trên thẩm bên cạnh.

Ngay từ đầu ba bé cưng đang chơi với cát khá vui. Sau khi thấy mẹ cùng bà nội và bà ngoại đều bận việc bên đó. Ba đứa trẻ cũng không ngồi yên nữa, nháo nhào bò về phía bọn họ.

Người lớn làm việc nên những đứa trẻ cũng muốn giúp đỡ!

Huyên Huyên can đảm nhất, buổi sáng dám đào tổ cua nhỏ. Lúc này cũng mạnh dạn vươn bàn tay nhỏ bé về phía bạch tuộc.

Bạch tuộc trơn tuột nhanh chóng thoát ra trong lòng bàn tay. Cậu nhóc vội vàng tóm lấy, nhất quyết muốn bắt tay với bạch tuộc.

Khả Hinh ngoan ngoãn bò đến bên người Tô Thi Hàm. Ngồi ở bên cạnh xem cô xử lý nguyên liệu nấu ăn. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lẩm bẩm hai câu. Tuy rằng Tô Thi Hàm nghe không hiểu con gái nói gì, nhưng dường như có thể đoán được ý của cô bé là đồ ăn trông rất ngon.

Vũ Đồng thì ở bên cạnh bà ngoại, nhìn Phương Nhã Nhàn xử lý tôm. Cô bé định vươn tay ra nhưng đây đều là tôm tươi sống nên khi cô bé vừa mới đụng vào tôm lớn thì tôm đột nhiên nhảy lên. Vũ Đồng bị hoảng sợ, có vẻ như sắp khóc nhưng thấy người lớn bên cạnh lại tỏ ra thích thú cười với cô bé. Thấy mọi người cười như thế, biểu tình trên mặt cô bé cũng thay đổi, lập tức cũng cười khanh khách theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận