Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Tiếp đó Vũ Đồng còn cố tình đưa tay sờ con tôm, vừa thấy con tôm nhảy dựng lên cô bé lại quay về phía mọi người cười. Rõ ràng cô nhóc coi đây là một trò chơi thú vị.

Ở bên bờ biển, sau khi Trương Bình nghe Tần Lãng dạy một chút thì gật đầu nói: "Chậc chậc chậc, Tần Lãng! Nghe xong cháu nói, chú cảm thấy rằng mình câu cá nhiều năm như vậy đúng là vô ích”

“Quả nhiên câu cá cũng cần có kỹ thuật. Chẳng trách trong những cuộc thi câu cá đó, các tuyển thủ chuyên nghiệp chỉ cần một giây là có thể câu lên một con cá. Còn chúng ta bình thường ngồi ở bờ sông mấy giờ liền cũng khó có thể thu hoạch lớn. Hoá ra trong đó còn có nhiều phương pháp như vậy”

"Thật tiếc vì thời gian hôm nay có hạn. Nếu không chú phải cùng cháu học tập nhiều thêm mấy giờ rồi”

Vừa mới dứt lời đã nghe thấy Tô Vĩnh Thẳng gọi Tần Lãng rồi.

"Tần Lãng, nhóm lửa xong rồi. Có thể lại đây nướng cá!"

Tân Lãng và Trương Bình trở lại. Bắt đầu bữa nướng BBQ náo nhiệt.

Các bé cưng có thể ăn một ít tôm cá mà không cần nêm gia vị, Tân Lãng xé nhỏ đút cho mấy đứa nhỏ.

Sau khi ăn trưa, biển đột nhiên có mây đen bao phủ. Có thể nhìn ra là trời sắp đổ mưa.


Cũng may là mọi người đã có chuẩn bị trước. Thời tiết của Tam Á luôn thay đổi thất thường. Cho nên mỗi ngày trước khi ra ngoài mọi người đều phải mang theo một cây dù. Thời điểm không mưa thì dùng để che năng. Trời mưa thì lấy ra để che mưa.

Do thời tiết thay đổi đột ngột nên mọi người ăn xong cơm trưa thì lập tức ai về nhà nấy. Trương Bình ôm được một bụng tri thức và kỹ thuật câu cá, đắc ý thắng lợi trở về.

Buổi tối, ông bà Tân cùng vợ chồng Phương Nhã Nhàn đã đưa các bé đi từ rất sớm. Tần Lãng và Tô Thi Hàm thì nằm trên giường trò chuyện.

Lần này ra ngoài, em thật sự cảm thấy thoải mái nhất từ trước tới nay. Ở nhà tuy có ba dì bảo mẫu nhưng buổi tối hai chúng ta vẫn phải chăm sóc các bé cưng. Hiện tại có cha mẹ ở đây, không chỉ ban ngày giúp bế các con chơi đùa. Buổi tối cũng muốn mang theo các con đi ngủ” Tô Thi Hàm cười nói.

Tần Lãng nói: "Cha mẹ muốn hai chúng ta có một kỳ nghỉ vui vẻ. Em cảm nhận được như vậy chứng tỏ là họ đã thành công rồi”

Tô Thi Hàm thoải mái lăn lộn trên giường nói: "Cảm giác này thật sự rất thư thái. Em cảm giác từ sau khi mang thai đã rất lâu rồi không được thoải mái như vậy”

Tân Lãng nhìn thấy cô như vậy, trên mặt nở nụ cười ôn nhu.

Các bé cưng được cha mẹ đưa đi nên bọn họ thực sự thoải mái hơn nhiều. Có thêm không gian cho hai người. Nhưng mà Tân Lãng cảm thấy mỗi ngày có các bé cưng ở bên cạnh đã tạo thành thói quen. Buổi tối chỉ có mình hắn và vợ, ngược lại có chút không quen.

Hơn 11:00 đêm, biệt thự yên tĩnh. Mọi người đã ngủ say.

Huyên Huyên đang ngủ với bà Tần bỗng bật khóc. Bà Tân lập tức mở đèn đầu giường để xem cháu trai lớn.

"Ông Tân, mau dậy đi! Huyên Huyên hình như bị sao ấy!"

Ông Tần nghe thế cũng đứng dậy khỏi giường, chưa kịp đi dép trực tiếp chạy đến bên cạnh nôi.

“Sao vậy?" Ông Tần hỏi.

Bà Tân một tay đặt lên trán Huyên Huyên, tay còn lại đặt trên trần mình cau mày nói: "Ôi, Huyên Huyên hình như bị sốt rồi."


Ông Tần nhìn kỹ lại, khuôn mặt bé bỏng của Huyện Huyện đỏ bừng, trán nóng ran. Thăng nhỏ có vẻ rất khó chịu, vừa nhắm mắt vừa khóc rất lớn.

Ông bà Tân đều có chút hoảng hốt. Ông Tần đi tới đi lui mấy vòng rồi nói: "Chuyện này không ổn, phải đến bệnh viện kiểm tra mới được!

“Trẻ con phát sốt như vậy cũng không phải là chuyện đùa. Rất dễ dẫn đến viêm phổi hoặc viêm màng não”

Ông Tần nói xong thì chạy đi mặc quần áo, bà Tần nói: "Đừng vội. Đầu tiên nên đi gọi Tần Lãng và Thi Hàm đã. Nếu thật sự phải đi bệnh viện thì chỉ hai người chúng ta cũng không thể tự làm được”

Ông Tân lên tầng ba gõ cửa phòng ngủ chính.

Tần Lãng đứng dậy mở cửa, dụi mắt nói: "Cha? Làm sao vậy?"

Ông Tần lo lắng nói: “Lãng Lãng, con nhanh xuống tầng nhìn xem. Hình như Huyên Huyên bị sốt

“Huyên Huyên bị sốt sao?” Tô Thi Hàm mới mặc lại áo ngủ, chạy chân trần ra hỏi.

Tân Lãng liếc nhìn vợ một cái nói: "Thi Hàm, anh xuống dưới tầng xem trước. Em đi dép vào rồi xuống sau nhé”

Tô Thi Hàm cúi đầu nhìn thoáng qua đôi chân trần của mình, nhíu mày rồi gật đầu

Chẳng mấy chốc, cả bốn người đã tập trung ở phòng dưới tầng. Huyên Huyên lúc này đã tỉnh, nằm trong vòng tay của Tô Thi Hàm nức nở.


Tân Lãng lấy nhiệt kế ở nách đo nhiệt độ cho cậu bé. Vừa rồi có dùng máy đo nhiệt độ là 38 độ 4 nhưng máy đo nhiệt độ không quá chính xác. Nhiệt kế kẹp nách thì chính xác hơn một chút

Ông Tần cau mày nói: "Đang yên lành sao tự nhiên lại sốt vậy? Rõ ràng ban ngày không có vấn đề gì mà."

Tân Lãng nói: "Cha, mẹ, hai người đừng lo lắng. Chắc là hôm nay đi ra ngoài bị gió biển thổi nhiều. Lúc buổi chiều trở về lại bị mưa nên bị cảm lạnh một chút”

Bà Tần nói: "Lãng Lãng, chúng ta nên làm gì bây giờ? Huyên Huyên sốt hơn 38 độ, chúng ta có nên đến bệnh viện không?"

Tô Thi Hàm vừa an ủi con trai trong lòng vừa nói: "Mẹ, cứ từ từ chờ xem sao. Trong hòm thuốc có thuốc hạ sốt và miếng dán hạ sốt. Chúng ta cứ xem nhiệt độ cơ thể. Nếu vượt quá 38 độ 5 thì chúng ta cho Huyên Huyên uống thuốc hạ sốt. Nếu không quá thì chúng ta dùng miếng dán hạ sốt trước. Đợi chút nữa mà vẫn không bớt sốt thì chúng ta lại đưa thẳng bé đến bệnh viện sau”

Tân Lãng gật đầu đồng ý nói: "Được. Thi Hàm nói rất đúng. Hiện tại Huyên Huyên đang khó chịu. Lúc này mà dẫn thằng bé đi bệnh viện nhỡ đâu trên đường đi bị trúng gió thì rất có thế dẫn đến co giật và ngất lịm.”

Ông bà Tân nghe hai người bọn họ nói xong trong lòng càng thêm lo lắng.

“Không biết Vũ Đồng và Khả Hinh thế nào. Lãng Lãng hay là mẹ đi qua phòng ông bà thông gia nhìn xem” Bà Tân nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận