Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Lúc này Tần Lãng mới hiểu được, hóa ra con trai mình đến tận đây không phải để đòi ôm, mà là muốn hắn thêm chút thịt vào bữa tối.

Thằng nhóc Huyên Huyên này thật là mê thịt.

Cậu bé sáng sớm không được ăn thịt, buổi trưa còn đói bụng, lúc này đơn giản đi tới giám sát Tần Lãng nấu cơm. Còn dặn dò trước phải đem thịt nấu vào, có lẽ là bởi vì nó sợ rằng Tân Lãng sẽ quên như: lúc sáng và trưa.

Tần Lãng nhìn con trai trong tay, có chút bối rối.

Không còn cách nào khác, buổi tối hẳn chỉ có thể cho thêm một ít thịt lợn băm vào bữa ăn phụ của bọn nhỏ.

Thịt lợn không phải loại thực phẩm gây kích thích quá, nhưng cũng có nhiều chất béo. Tiêm vắc xin xong cũng không thích hợp để ăn, nhưng mà bọn nhỏ điều là động vật ăn thịt, không có thịt thì ăn cơm sẽ không chịu. Cho nên Tần lãng đành phối hợp cho thêm một chút.

Bữa tối cuối cùng cũng có vị thịt, ba đứa nhỏ cực kỳ vui vẻ và hài lòng.

Hai ngày tiếp theo, Tân Lãng đều làm theo công thức như cũ, mỗi lần chỉ thêm một ít thịt heo. Xem như thực đơn của bọn nhỏ đã giải quyết xong.


Sáng sớm ngày 7, Tân Lãng chở Tô Thi Hàm và ba đứa bé đến bệnh viện cộng đồng gần đó để tiêm phòng quai bị cho chúng.

Hôm nay là thứ hai, có rất nhiều người đưa trẻ đi tiêm chủng, cả nhà Tân Lãng khởi hành lúc bảy giờ, bảy giờ bốn mươi mới đến nơi. Mà đã có tới hai mươi, ba mươi người xếp hàng đợi.

Hôm nay mặc dù là ngày làm việc, có rất nhiều người lớn đưa con mình đến, nhưng đa số đều là bà mẹ.

Tăn Lãng là một người đàn ông cao lớn, nổi bật trong đám đông, không chỉ vì trong hàng có rất ít đàn ông, mà còn bởi vì vẻ ngoài nổi bật của hắn.

Di Vương hôm nay cũng đi cùng bọn họ, Tân Lãng sắp xếp chỗ ngồi cho Tô Thi Hàm cùng dì Vương xong mới đi tới cái máy đăng kia để lấy số. Sau đó tự mình xếp hàng đăng ký, chờ đăng ký xong thì xuống lầu đi nộp giấy tờ. Sau khi nộp xong, mới có thể quay trở lại tầng trên để chờ gọi tên để tiêm vác xin.

Tân Lãng dự định một mình hoàn thành toàn bộ quá trình, Tô Thi Hàm chỉ cần cùng những người khác ngồi ở khu chờ đẳng kia đợi là được.

Tần Lãng đang xếp hàng ở đẳng kia, mấy bà mẹ ở đây cũng đang bàn tán xôn xao.

"Này, đây là chồng nhà người ta đấy! Tôi đã nói chồng tôi xin nghỉ một ngày, cùng tôi đưa con đi tiêm, kết quả là anh ta nói xin nghỉ không được. Nhìn chồng người ta xem, không chỉ đưa vợ con đi tiêm mà chuyện gì cần thiết cũng đứng ra làm hết”

"Vậy chuyện của cô vẫn ổn mà? Hôm nay là ngày nghỉ của chồng tôi đây này, tôi rủ anh ấy đi cùng. Anh ấy sáng sớm đã hô hào không chịu dậy. Anh ấy nói rằng khó có thể nghỉ ngơi một ngày nên hãy để anh ấy ngủ đi!"

"Thật sự là hâm mộ chồng người ta mà..."

Có bà mẹ chồng đi cùng con dâu ở kế bên nói: "Đừng có ghen tị nữa. Nhìn kìa, người ta đưa ba đứa con đến đây. Trong khi đó hai người chúng ta thì chỉ mang có một đứa, họ cũng không dễ dàng hơn so với chúng ta đâu. Trong nhà nhiều trẻ con thì phải có nhiều người cùng đến phải không?”

Con dâu giật giật khóe miệng mỉm cười, nhìn Tô Thi Hàm trong mắt vẫn còn tràn đầy hâm mộ: “Vậy không giống nhau nha, có chồng đi cùng thì trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ hơn, xếp hàng cũng thấy tự hào."

“Mẹ đi với con không được sao?” Mẹ chồng cười nói.

Cô con dâu bảo: “Mẹ đến thì cũng được nhưng có chồng cùng đến thì gia đình thật hạnh phúc, chả trách ai cũng ghen tị như vậy”


Tần Lãng xếp hàng làm thủ tục đăng ký xong, đến nói chuyện với Tô Thi Hàm rồi xuống lầu thanh toán hóa đơn. Khi trở lại lầu, chỗ ngồi bên cạnh cũng đã bị các bà mẹ ngồi đầy hết, Tân Lãng đành đứng ngay bên cạnh Tô Thi Hàm.

Tô Thi Hàm thấy đau lòng cho chồng nói: "Tân Lãng, anh ngồi một chút đi.”

Tân Lãng lắc đầu nói: "Không sao, em ngồi đi."

"Nhưng vừa rồi anh đứng xếp hàng lâu lầm rồi Em ngồi cả buổi nên không mệt” Tô Thi Hàm nhẹ nhàng nói.

Tân Lãng đè vai cô nói: "Anh là người lớn rồi, đứng một chút có sao đâu? Ở đây đều là bà mẹ và trẻ em,họ điều cần chỗ ngồi hơn”

Hai người nhỏ giọng nói chuyện, ánh mắt nhìn nhau đầy tình cảm, những người xung quanh nhìn lại tràn đầy ghen tị.

Trong phòng tiêm vắc xin có hai bác sĩ, một lần họ gọi hai em bé vào một lúc, hai em bé sau có thể đợi ở cửa trước.

Tiếng khóc của những đứa trẻ không ngừng phát ra từ phòng tiêm, làm tim người nghe không khỏi thắt lại.

Huyên Huyên, Vũ Đồng và Khả Hinh đang ngồi trên xe đẩy, hai mắt tròn xoe tò mò nhìn căn phòng bên kia. Thấy đứa trẻ nào bước ra khỏi phòng cũng khóc, các nhóc con cũng tự giác nhận ra điều gì đó, trong lòng không khỏi hoảng hốt.

Khả Hinh không thế ngồi yên được nữa, đưa tay về phía Tô Thi Hàm đòi ôm một cái.


Tô Thi Hàm ôm cô con gái nhỏ vào lòng, nhưng Khả Hình đã kéo quần áo của cô, liên tục chỉ lên cầu thang đằng kia: "Cháo, cháo!

Bé con không muốn ở lại đây, ở đây thật khủng khiếp, đứa trẻ nào bước ra từ đây cũng khóc, cô bé sợ.

Nhìn thấy các bạn nhỏ trước mặt lần lượt khóc đi ra khỏi phòng, Huyền Huyên và Vũ Đồng cũng không chịu nối nữa, ba đứa nhỏ đều bắt đầu sốt ruột muốn rời đi.

Tô Thi Hàm và Tân Lãng không thể làm gì khác hơn là phải đẩy các nhóc con sang hành lang bên kia để chúng tránh xa "bãi chiến trường" ở đây, còn đì 'Vương thì ở ngoài cửa chờ gọi tên.

Ba nhóc con đều muốn đi xuống lầu, Tân Lãng thấp giọng an ủi các nhóc con: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, đừng sợ nha. Chúng ta đi tiêm thôi, trước đây các con cũng đã tiêm rồi mà, không đau đâu nha. Một chút xíu là xong ngay thôi mà?"

Các nhóc con rời xa khỏi căn phòng tiêm, cảm xúc cũng đần bình tĩnh trở lại.

Nhưng ngay sau đó, đì Vương gọi điện thoại tới, nhóm tiếp theo là đến lượt bọn họ.

Tân Lãng và Tô Thi Hàm đẩy theo bọn trẻ lại, ba người đứng ở cửa phòng tiêm ôm ba đứa bé chờ hai đứa bé bên trong tiêm xong là đến lượt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận