Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Ba con nghề con này quả thật đã thay đổi rất nhiều, lần trước vẽ chỉ hơn ba tháng, đến nay đã chín tháng rồi. Sau hai ngày đi xe đường dài, vừa vào nhà bọn nhóc đã giấy dụa đòi đi ra đất chơi.

Tô Vĩnh Thắng và Phương Nhã Nhàn vừa mới ôm được bọn nhỏ một chút đã phải để chúng xuống đất.

Ba nhóc con giờ đã biết đi nên có thể đi đến bất cứ nơi nào chúng muốn mà không cần người lớn giúp đỡ. Hơn nữa khi số tháng càng tăng lên, chúng càng biết rõ hơn về sở thích của mình.

Các nhóc điều có mục tiêu rõ ràng, Huyên Huyên đi thẳng đến thảm đồ chơi ở đẳng kia.

Vũ Đồng và Khả Hinh chạy nhanh đến bàn trà, vì trên bàn trà có đủ loại thức ăn ngon và trái cây.

Người lớn nhìn cảnh mấy cái bánh bao nhỏ này. chập chững bước đi, đứa nào trông cũng rất dễ thương, đúng là chịu không nổi mà.

Ông cụ Tô chống gậy đi theo bọn trẻ và vui vẻ nói:

“Huyên Huyên, Vũ Đồng và Khả Hinh đã lớn rất nhiều, giờ chúng đã có thế tự đi lại được rồi. Ba nhóc con này thông minh hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường khác, trẻ con nhà người khác một tuổi còn không thể đi lại tốt như vậy đâu!"


Bà cụ âu yếm nhìn lũ trẻ và nói: "Ba con nghé của chúng ta vốn thông minh, biết nói sớm hơn những đứa trẻ khác, tiếp thu mọi thứ cũng nhanh hơn. Không chừng sang năm sau, chúng ta không thể quản chúng được rồi.”

Hầu như tất cả mọi người trong phòng đều xoay quanh các nhóc con. Hai người Tân Lãng vừa trở về nhà đã bị bỏ mặc lạnh lẽo rồi, đây là lần đầu tiên Tô Thi Hàm cảm thấy như vậy, cô cảm thấy bất lực và buồn cười.

Nhìn thấy mẹ đi vẽ phía mình, Tô Thi Hàm nghĩ rốt cuộc có người để ý đến mình. Kết quả Phương Nhã Nhàn cầm lấy nước đưa cho Tần Lãng, nói: "Tần Lãng, lái xe đoạn đường dài có vất vả không? Uống chút nước đi, ngồi nghỉ ngơi một chút đi. Mẹ đã nhờ dì chuẩn bị bữa tối rồi, chờ một chút là có thể ăn cơm."

Tô Thi Hàm sững sờ, cô dường như hoàn toàn đã bị phớt lờ rồi!

“Tần Lãng, Lương Quảng Lai nghe nói hôm nay con về nhà, nên đã gửi thiệp mời của con chung với thiệp mời của mọi người ở đây."

“Sinh nhật của ông Lương là vào ngày 21 tháng này, vậy chúng ta cùng nhau về quê trước, vừa lúc đưa ông nội, bà nội và Thi Hàm cũng trở về luôn. ” Tô Vĩnh Thẳng nói.

Tần Lãng gật đầu nói: "Được ạ, Lương Quảng Lai có gửi tin nhắn cho con về chuyện này rồi."

Tô Vĩnh Thắng nói: "Lương Quảng Lai rất quan tâm đến chuyện lần này con đến dự tiệc. Cha nghe nói cách đây không lâu ông ta đã tìm người sửa lại đoạn đường về quê, sân nhà cũng đã được xây lại.”

Phương Nhã Nhàn ở một bên nói:" Không phải đâu, bức bình phong "Tam anh chiến Lữ Bổ mà Tần Lãng của chúng ta làm cho ông ấy chính là điểm nhấn trong tiệc sinh nhật lần này. Mặt mũi của Lương Quảng Lai mấy năm trước coi như bây giờ đã lấy lại được rồi. Còn gọi điện cho rất nhiều phương tiện truyền thông ở đó, nói là tuyên truyền cho Tần Lãng, nhưng thật ra không phải là tốt cho ông ta sao?”

Tô Vĩnh Thắng gật đầu lia lịa nói: "Chà, bây giờ danh tiếng của Tần Lãng đã được nhiều người biết đến. Lần này Lương Quảng Lai lấy ra “Tam anh hùng và Lữ Bổ làm quà sinh nhật mừng thọ, còn trước mặt nhiều phương tiện truyền thông bày ra, mọi người cầu còn không được, trong tay ông ta lại có tác phẩm điêu khắc lớn đầu tiên của Tần Lãng. Ông ấy cùng ông cụ Lương đều được thơm lây nha!"

Hai người đang nói chuyện, Tô Thi Hàm đi tới, nắm lấy cánh tay Tần Lãng, hỏi:" Tần Lãng, anh cùng cha mẹ nói chuyện gì vậy?"

Tần Lãng nói: "Đang nói chuyện về quê tham dự lễ mừng thọ ở nhà Lương Quảng Lai."

Tô Thi Hàm hai mắt sáng lên, trên mặt tràn đây kinh ngạc nhìn Tần Lãng: "Nói như vậy, chúng ta có thể cùng nhau trở về quê sao?”


Mặc dù lớn lên ở thành phố Quảng Châu nhưng Tô Thi Hàm vẫn dành nhiều tình cảm cho quê hương Vì vậy, vào dịp tết hàng năm cô thường về quê ở vài ngày, khung cảnh đặc biệt và náo nhiệt mang hương vị ngày Tết ở nông thôn, thành thị không thể nào sánh bằng được.

Tô Thi Hàm cũng muốn đưa Tần Lãng đi xem.

Tần Lãng nắm tay vợ, gật đầu nói:" Được, vậy chúng ta cùng đi về quê của em.”

Tô Thi Hàm nói: "Phong cảnh quê hương rất đẹp, anh nhất định sẽ thích cho xem, vậy khi nào thì chúng ta đi?"

Sau khi nói xong, Tô Thi Hàm quay sang hỏi Tô Vĩnh Thắng và Phương Nhã Nhàn.

Tô Vĩnh Thắng nói: "Ngày 21 là sinh nhật của ông. cụ nhà họ Lương. Hôm nay là ngày 15. Các con vừa. mới về đến nhà, vậy ở nhà hai ngày đi rồi mới quay vẽ quê được chứ? Ngày 18 chúng ta khởi hành về quê, rồi ở nhà ông nội bà nội con hai ngày, tham gia xong tiệc. mừng thọ rồi chúng ta quay lại.”

“Dạ, được” Tô Thi Hàm gật đầu, quay đầu nhìn Tần Lãng hai hàng lông mày cong lên cười nói.

Cô thấp giọng nói: "Thật tuyệt! Tần Lãng, em có thể đưa anh và các con về quê tham quan rồi.”

...


Đến giờ ăn tối rồi, Bạch Vũ và chú út của Tô Thi Hàm luôn muốn nói chuyện cùng Tần Lãng kể cả trong bữa cơm.

Đối với bọn họ mà nói, tuy rằng Tần Lãng là lớp con cháu nhưng lại có kiến thức và tài năng. Khi trò chuyện với Tần Lãng, bọn họ hoàn toàn không cảm thấy chênh lệch tuổi tác, mà có cảm giác như đang hỏi ý kiến nhau.

Đàn ông nói chuyện sự nghiệp, bà cụ Tô và mấy người phụ nữ trong nhà không tiện xen vào, nên bà đã hỏi câu hỏi mà bà quan tâm nhất.

"Nhã Nhàn, không phải con và Vĩnh Thẳng đang chuẩn bị có đứa thứ hai sao? Tình hình thế nào rồi? Con có thai chưa?”

Phương Nhã Nhàn nghe thấy lời hỏi thăm, đột nhiên ngưng đũa.

“Vẫn chưa! Mẹ à, Vĩnh Thắng và con vẫn còn đang chuẩn bị.” Phương Nhã Nhàn nói.

Bà cụ Tô cau mày nói: "Nhã Nhàn, không phải mùa hè này con và Vĩnh Thẳng đã bắt đầu lên kế hoạch có đứa thứ hai sao? Tại sao đã nửa năm rồi mà vẫn không có động tĩnh gì?"

“Lần trước không phải bệnh viện nói không có vấn đề gì sao? Có phải cơ thể không được khỏe không? Hay là đến bệnh viện khác xem sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận