Bởi vì trước nhà đang đốt pháo, Tần Lãng đành phải dừng xe lại, chờ đốt pháo xong mới tiếp tục đi vào sân.
Trên xe ba đứa bé mở to mắt, tò mò nhìn bên ngoài, lúc đầu nghe thấy tiếng pháo nổ thì ba đứa nhỏ có giật mình.
Nhất là Khả Hinh khá nhát gan, miệng nhỏ cong lên muốn khóc, lúc này Tô Thi Hàm lập tức nói với con gái: “Khả Hinh, không phải vừa rồi chúng ta luôn nghe âm thanh này sao, đốt pháo là chào đón các bé con mà phải không nào.”
Khả Hinh nghe thấy giọng của mẹ nên mới phản ứng được, âm thanh này giống như đúc âm thanh vừa mới nghe.
Bé con lúc này cũng không sợ nữa, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lá gan của Huyên Huyên vốn lớn, ngồi bên cửa sổ nghe thấy tiếng pháo nổ thì lập tức xoay người đi, tò mò quan sát bên ngoài.
Chờ tiếng pháo nổ xong, khói mù đần bay đi, có một đám người vây quanh xe.
Tất cả mọi người đứng bên cạnh xe, người trong thôn có không ít, xếp thành một hàng thật dài
Mọi người cố ý nhường vị trí phía trước xe trống đi, để chú rể mới có thể chạy vào sân rồi lại nói tiếp.
Tô Thi Hàm nhìn bên ngoài ngày càng có nhiều người, cô có chút lo lầng nắm tay áo của Tần Lãng.
“Tần Lãng có vẻ rất bình tính, hẳn biết người nông thôn rất nhiệt tình, nhất là người trong một thôn. Bình thường mọi người sống gần nhau, cúi đầu không gặp ngắng đầu cũng thấy, không có việc gì cũng chào hỏi hay câu cũng không giấu được chuyện trong nhà, quan hệ rất thân thiết.
Chuyện này hoàn toàn không giống như cuộc sống trong thành phố, ở trong khu nhà mấy năm, nói không chừng cũng không biết hàng xóm đối diện tên là gì.
Người trong thôn nhiệt tình, nhà ai có chuyện vui thì tất cả mọi người sẽ đến tham gia náo nhiệt, nếu nhà nào gặp chuyện, mọi người cũng sẽ tích cực giúp đỡ.
Quê của Tần Lãng ở Thiệu Thị cũng như vậy, lúc nghỉ hè dì Hạ cũng giúp bọn họ không ít việc, bình thường cha mẹ ở nhà cũng sẽ thường xuyên quan tâm đến dì Hạ.
Cho nên Tần Lãng cũng sớm quen với tình huống này, ngược lại Tô Thi Hàm có chút không ổn lầm, những năm qua cô chỉ về quê vào dịp tết, mà cô lại là con gái, khi mọi người đến chúc tết, cô chào hỏi xong thì trở về phòng.
Có nhiều người nhìn về phía cô và Tần Lãng còn có các bé con, Tô Thi Hàm cảm thấy rất xấu hổ,
Tần Lãng nhéo bàn tay nhỏ của cô, nhân lúc Phương Nhã Nhàn và bà cụ Tô xuống xe, nhỏ giọng nói với cô: “Không sao đâu Thi Hàm, có anh ở đây.”
Phương Nhã Nhàn và bà cụ vừa xuống xe, hàng xóm xung quanh lập tức vây quanh.
“Bà Tô, mấy người trở về rồi à, hôm nay nghe nói cháu gái và cháu rể nhà bà mang theo đứa nhỏ trở về đúng không? Chúng tôi nghe thấy tiếng pháo nổ thì đến.”
Bà cụ Tô vui vẻ gật đầu, ông cụ cũng chống gậy đi xuống, đứng ở trong đám người nói: "Mọi người đừng chen chúc, đứa nhỏ vẫn còn ở trên xe, chờ ôm đứa nhỏ xuống đã nào.”
Ông cụ chỉ huy Tô Vĩnh Thẳng vừa đậu xe xong thì đi bế mấy đứa nhỏ.
Tô Vĩnh Thắng còn chưa kịp chào hỏi mọi người đã bị ông cụ đẩy đi, ông đành phải lên xe phía trước ôm bọn nhỏ xuống.
Thật là, trước kia mỗi lần ông và Phương Nhã Nhàn trở về, mọi người đều vây quanh mình, lần này Tần Lãng trở về, mình hoàn toàn không có địa vị
Vừa rồi không ai muốn ngồi xe của ông, hiện tại ông trở thành người hầu bị mọi người xem nhẹ...
Ba đứa nhỏ được ôm xuống xe, các hàng xóm xung quanh nhìn đến ngây người.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
“Trời ơi, các bé cưng cũng quá đáng yêu! Trằng trắng mềm mềm, đây là bé trai sao, lại là đầu tròn, xem ra rất có phúc” Một dì nhìn Huyên Huyên rồi nói.
Bà cụ ôm lấy Huyên Huyên, có chứt tự hào nói: “Ừm, đây là chắt cả của tôi, là bé trai.”
“Chất cả? Không chỉ một đứa sao?“
“Không phải năm nay Thi Hàm nhà bà mới cưới sao? Không lẽ sinh đứa thứ hai rồi?”
Nhưng nhìn đứa con đầu cũng không lớn lắm!
Đám người đang thắc mắc, Tô Vĩnh Thẳng bế Vũ Đồng xuống xe, cô bé trằng nõn, đôi mắt to đen tò mò nhìn mọi người.
Phương Nhã Nhàn nhận lấy Vũ Đồng, nói với dì vừa rồi: "Thím Vương, Thi Hàm nhà cháu là sinh lần đầu, chẳng qua là đa thai, đây là đứa bé thứ hai tên Vũ Đồng.”
Đa thai?
Mọi người chỉ biết năm nay Tô Thi Hàm của nhà ông Tô đính hôn, hình như đã sinh con, nhưng cũng không biết Tô Thi Hàm lại sinh đa thai.
Lúc trước ông bà bà cụ không hài lòng với chồng của cháu gái lắm, mà cũng không chấp nhận được chuyện Tô Thi Hàm lấy chồng xa. Lúc hai người biết tin này thì chưa đến Thiệu Thị gặp Tân Lãng, cho nên hai người già không kể chuyện này ra, mọi người cũng không biết nhiều thông tin.
“Một nam một nữ, mới sinh lần đầu đã có cả nam nữ rồi. Ông Tô à, nhà ông đúng là có phúc nha!”
“Cũng không chỉ hai đứa đâu” Ông cụ Tô vừa cười vừa nói.
Sau đó Tô Vĩnh Thắng bế Khả Hinh xuống xe, ông cụ ôm lấy nói: “Đây là chắt út nha, dáng dấp giống như đúc với chị con bé."
Khả Hinh và Vũ Đồng ở chung với nhau thì thật sự khó phân biệt ra, cho nên quần áo của hai bé con khác nhau, chỉ nhìn khuôn mặt, chỉ sợ ngoại trừ Tô Thi Hàm và Tần Lãng, những người khác sẽ không nhận ra.
“Sinh ba sao! Ui là trời, đây là hiếm thấy lâm đó nha, Thi Hàm nhà ông quá giỏi rồi, vậy mà có thể sinh ba.”
"Ba đứa nhỏ này quá dễ thương, nhưng có vẻ không giống với Thi Hàm khi còn bé, có phải giống cha hay không?” Một người đàn ông hơn ba mươi tuối nói.
Tần Lãng cầm bánh kẹo và thuốc lá xuống xe.
Tô Thi Hàm đi theo sau lưng hắn, gặp ai thì đưa bánh kẹo cho đối phương, Tần Lãng phụ trách tặng thuốc lá cho mọi người
Đám người vừa nhìn thấy Tần Lãng, ánh mắt sáng lên
Mấy dì trung niên lập tức ồn ào: "Ái chà chà, trong thôn chúng ta chưa từng thấy qua chàng trai đẹp trai như vậy. Thi Hàm, ánh mắt của cháu không tệ nha, tìm chồng còn đẹp trai hơn người nổi tiếng nữa chứ!”
“Nhìn dáng người này, không lẽ cao một mét chín? Dáng dấp thật là đẹp trai, dáng người cũng tốt, giống như người mẫu vậy.”