Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

"Dáng dấp của Thi Hàm cũng đẹp mắt, giống như Nhã Nhàn. Năm đó Vĩnh Thắng và Nhã Nhàn kết hôn, tôi đã nói Nhã Nhàn chắc chấn là cô dâu đẹp nhất trong thôn chúng ta, bà xem Thi Hàm đẹp giống như mẹ của mình, bây giờ Thi Hàm lại tìm chồng đẹp trai như vậy, hai người đứng chung quá là xứng đôi!”

“Ông Tô, cháu rể của ông thật sự không tầm thường nha. Giờ thì tôi đã hiểu, sao ông lại cố ý nói bảo tôi mua pháo lớn nhất ra chào đón chứ." Ông Hứa nhà bên cạnh vừa cười vừa nói.o

Tần Lãng đi theo sau lưng ông cụ, đưa cho ông Hứa hai điếu thuốc, một nắm bánh kẹo cho ông cụ.

Ông Hứa nhét bánh kẹo vào túi, đang định châm điếu thuốc, ông cụ Tô vừa cười vừa nói: "Ông Hứa, không cho phép hút thuốc!"

Ông Hứa khó hiểu: "Thế nào! Ông Tô à, còn không cho tôi hút điếu thuốc nửa sao?"

Ông cụ Tô chỉ vào Khả Hinh trong lòng mình nói: “Ông không thấy đứa nhỏ ở đây sao? Không cho phép hút thuốc ở trước mặt trẻ con.”

Ông Hứa cười ha ha nói: “Được rồi! Ông Tô à, xem ra có người quản được ông rồi đúng không? Được thôi, không hút thì không hút, ông có thể không hút thuốc lá vì chắt ngoại nhà mình, tôi cũng không thể hút.”

“Mọi người vào trong nhà ngồi đi, bên ngoài rất lạnh.” Bà cụ Tô mời mọi người vào.


Mặc dù ở đây là nông thôn, nhưng nông thôn Quảng Châu có khác biệt lớn với nông thôn bình thường. Dù sao thỉ chỗ này đã được quy hoạch, mà mỗi nhà đều là biệt thự lớn độc lập, tự mình thiết kế. Phía trước có sân rộng, có thể nhìn thấy hồ nước và đồng ruộng cách đó không xa, đường lớn có thể đậu bốn năm ô tô song song với nhau được.

Biệt thự nhà họ Tô rất lớn, bởi vì Tô Vĩnh Thắng làm ăn cũng không tệ, ông cụ ở nông thôn cũng sống tốt hơn nhà bình thường.

Biệt thự ba tầng, chỉ riêng biệt thự đã chiếm diện tích hơn bốn trăm mét vuông, còn có sân rộng hai trăm mét vuông.

Phòng khách tầng một cực kỳ lớn, có thể chứa hết những người đến đây xem náo nhiệt

Mọi người trong phòng khách nhìn mấy đứa nhỏ, xem Tần Lãng và Tô Thi Hàm, bầu không khí vô cùng tốt.

Lúc này một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi nắm tay chồng mình đi vào, bầu không khí trong phòng đông cứng lại

Tần Lãng nhìn thấy lại có người đến, vốn muốn đưa thuốc lá làm quà, nhưng hẳn cảm thấy thái độ của mọi người đối với hai người này không đúng lắm.

Tô Vĩnh Thẳng và Phương Nhã Nhàn còn đỡ, ông cụ Tô và bà cụ Tô khá rõ rằng.

Bà cụ là người chu đáo như thế, nhìn thấy đối phương, nụ cười trên khóe miệng cũng cứng đờ,

“Cha Cần Cần, mẹ Cần Cần, hai người cũng đến rồi à.” Bà cụ Tô gượng cười lên tiếng chào hỏi.

Mẹ Cần Cần vui vẻ nói: “Trời ơi! Dì Tô, hôm nay mọi người náo nhiệt như vậy, sao bọn cháu có thể không đến được chứ!"

“Vừa rồi đốt pháo, bọn cháu cũng giật mình, cháu và chồng đứng dậy đi ra xem chuyện gì xảy ra. Kết quả phát hiện tất cả mọi người không ở nhà, sau khi đến đây lại thấy mọi người đang ở nhà di!”

“Dì Tô, chú Tô, Thi Hàm đưa chồng và con về quê sao!"

Mẹ Cần Cần nói xong thì kéo cha Cần Cần tới, ánh mắt quan sát Tần Lãng. Mặc dù trên mặt nở nụ cười, nhưng ánh mắt có vẻ không tốt lắm.


Tần Lãng nhìn người rất chuẩn, chắc chản tất cả mọi người trong thôn không thích người phụ nữ này, còn chồng bà ta là người thành thật, không thích nói chuyện. Bơi vì bà ta nên cũng không được mọi người chào đón.

Nhưng đưa tay đánh người, không ai nỡ đánh trên mặt người đang nở nụ cười. Dù sao bà cụ cũng nế mặt chào hỏi bọn họ, Tăn Lãng cũng đưa thuốc lá và bánh kẹo tới.

Mẹ Cần Cần cầm thuốc lá, ném bánh kẹo cho chồng mình, sau đó châm điếu thuốc ở trước mặt bọn nhỏ, ông cụ lập tức nhíu mày lại.

Tô Thi Hàm cũng không ngờ đối phương sẽ châm điếu thuốc ở trước mặt bọn nhỏ, vừa rồi có nhiều người đàn ông cũng phải nhịn xuống.

Tân Lãng kéo Tô Thi Hàm ra phía sau, nói cô đưa bọn nhỏ đi qua bên cạnh.

Mẹ Cần Cần vừa hút thuốc vừa tỏ vẻ như không có việc gì ngồi xuống bên cạnh ông bà cụ Tô.

“Chú Tô, dì Tô, hai người thật sự may mắn nhất trong thôn chúng ta, anh Vĩnh Thắng cũng là người có tiền đồ nhất trong thôn chúng ta đúng không? Hiện tại Thi Hàm cũng không chịu thua kém, vừa lên đại học đã đưa chồng đẹp trai như vậy về nhà, còn sinh ba đứa nhỏ nửa nhỉ."

“Bây giờ hai người còn chưa đến bảy mươi tuổi đã được làm ông bà cố rồi, đúng là quá may mắn!"

Nếu những người khác nói lời chúc phúc này, ông bà cụ Tô chắc chản sẽ vui vẻ, nhưng mẹ Cần Cần lại nói ra, luôn cảm thấy mang theo ý khác, dù sao bà ta không thích nhìn thấy người khác tốt hơn mình.


Quả nhiên bà cụ còn chưa nói gì, mẹ Cần Cần lại hỏi: “Chú Tê, dì Tô! Cháu rể của hai người là người bên ngoài à? Cháu vừa nhìn thấy xe trong sân, là biển số của Thượng Hải sao?”

Quảng Châu có quy củ bất thành văn, mọi người thích gả con gái cho người trong vùng.

Bởi vì Quảng Châu được xem là nơi khai phá sớm nhất, cho nên tất cả mọi người là dân tái định cư, điều kiện cũng không tệ. Nhất là có con gái trong nhà, bình thường bọn họ chỉ cân nhắc đến người trong vùng, tất cả mọi người cũng có mấy căn nhà trong nhà, cũng khá giả.

'Để con gái lấy chồng xa, chuyện này quá mất mặt. Trong nhà cũng không phải không có tiền, nếu thích người nơi khác thì gọi về ở rể là được.

Cho nên có rất ít cô gái Quảng Châu lấy chồng xa.

Lúc hai người già biết cháu gái gả đến Thiệu Thị, vẫn không nói rõ với người trong thôn, lúc này mẹ Cần Cần nhìn thấy biển số xe là ở Thượng Hải, cho nên lập tức đoán được Tân Lãng là người nơi khác, mà Tô Thi Hàm còn là gả đi.

Nụ cười trên mặt bà cụ Tô biến mất, gật đầu nói: “Đúng vậy, hiện tại cháu gái và cháu rể đang học ở Thượng Hải, lập nghiệp và mở công ty ở đó.”

“Hả? Mở công ty ở Thượng Hải? Anh Vĩnh Thắng, em không hiểu, sao anh không khuyên Thi Hàm chứ. Cũng không phải không có năng lực, anh Vĩnh Thẳng vất vả một đời, chị dâu cũng chỉ sinh một minh Thi Hàm cho anh. Hòn ngọc quý duy nhất trên tay sao lại đến Thượng Hải làm gì chứ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận