Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

“Anh Vĩnh Thắng, không phải anh mở công ty lớn ở thành phố Quảng Châu sao? Hiện tại con rể của anh đang học đại học, sau khi tốt nghiệp đến công ty của anh làm việc thì tốt biết bao, đến lúc đó Thi Hàm ở nhà trông ba đứa nhỏ, còn sống chung với mọi người thì quá tốt rồi."

Mẹ Cần Cần vừa nói vừa cười, ý trong lời nói muốn Tần Lãng ở rể, còn nói hiện tại Tần Lãng đang học đại học chưa tốt nghiệp, chắc chắn không có bản lĩnh không có năng lực.

Tô Thi Hàm không chấp nhận được người khác nói Tần Lãng như vậy, lúc này cô cũng không vui vẻ, nhưng cô còn chưa tức giận thì bà cụ Tô nói thẳng: “Hiện tại còn người trẻ tuổi nào luôn ở nhà chứ?”

“Chỉ cần có một chút tiền đồ thì luôn cố gắng làm việc ở bên ngoài, điều này cũng rất tốt.”

Tô Vĩnh Thắng cũng nói: “Con rể nhà tôi vừa học đại học đã bất đầu lập nghiệp, có văn phòng của mình ở Thượng Hải. Công ty nhỏ của tôi cũng chỉ làm về bất động sản, chẳng qua đúng lúc gặp thời cơ tốt nên mấy năm trước được chính sách quốc gia ủng hộ, hiện tại cũng giảm đi rồi để đứa nhỏ đi theo tôi làm gì chứ!” Thái độ của bọn họ cứng rắn như vậy, mẹ Cần Cần cũng không thấy xấu hổ, tiếp tục nói ra: "Không phải tôi muốn tốt cho mọi người sao, nhà mọi người chỉ có một mình Thi Hàm, cứ ở nhà thì tốt biết bao.”

Phương Nhã Nhàn nói: “Mẹ Cần Cần, mỗi người có suy nghĩ khác nhau, Thi Hàm và Tần Lãng đều có mơ ước có khát vọng của mình, người trẻ tuổi muốn ra ngoài lăn lộn, tôi và ông Tô đều ủng hộ nó!”

“Cần Cần nhà các cô không phải học đại học, cũng tốt nghiệp được hai ba năm rồi sao? Đến lúc đó nhà cô tìm con rể, cứ dựa theo tiêu chuẩn của cô đi, trong lòng tôi và ông Tô có tiêu chuẩn về con rể nhà mình.”


Ý là con rể nhà tôi liên quan gì đến nhà ba chứ!

Mẹ Cần Cần bị phản bác như thế, trên mặt có chút không nhịn được, bà ta đang muốn nói chuyện, Lương Quảng Lai đi vào đến

“Tần đại sư! Anh Tô, hai người về đến rồi sao?”

“Tôi vừa trở về từ công ty, không nhìn thấy pháo nổ. Nhưng nghe ông cụ nhà tôi nói nên tôi lập tức đến đây."

“Tần đại sư! Đường xa mệt mỏi nhưng vẫn bắt cậu đến một chuyến đúng là vất vả rồi. Buổi tối để tôi làm chủ nha, chúng ta cùng nhau đi huyện thành ăn bữa cơm đi. Anh Tô, anh và chị dâu cùng với chú Tô, dì Tô cũng đi cùng nha.”

Hai năm nay, Lương Quảng Lai ở trong thôn cũng được xem là người có danh tiếng, tự mình mở công ty bảo an. Trong huyện thành các khu nhà ở, khu công nghiệp đều bị ông ta bao trọn. Tất cả mọi người đều nói ông ta mấy năm nay kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa còn có tất nhiều nhân viên dưới quyền.

Loại nhân vật có danh tiếng thế này, trong thôn đương nhiên là người rất được hoan nghênh, mọi người cũng không muốn đắc tội ông ta.

Mẹ Cần Cần gặp Lương Quảng Lai có thái độ cung kính với Tân Lãng như vậy, còn gọi đối phương là 'Tần đại sư'. Nhưng mà Tăn Lãng cũng đâu có lớn tuổi như vậy, hơn nữa vẫn còn đang học đại học, sao có thể có địa vị cao như vậy được chứ?

Lương Quảng Lai mời cả gia đình nhà họ Tô ăn một bữa cơm, làm mẹ Cần Cần giật mình. Hàng xóm cũng không hóng chuyện nữa mà lần lượt chào tạm biệt gia đình sau đó quay về nhà của mình.

“Cháu gái và cháu rể của ông Tô đây đúng là không phải người bình thường, vậy mà ông Lương lại quen biết bọn họ.” Có người trong nhóm người nói.


Một người khác nói: "Chàng trai đó vừa nhìn là biết không phải là một người trẻ tuổi bình thường rồi, dáng vẻ, khí chất còn có chiếc xe Mercedes hơn tệ mà họ lái tới kia nữa, lập nghiệp ở Thượng Hải nhưng cũng cần có không ít vốn liếng đó nha.”

“Ừm, Thượng Hải cũng gần giống với Quảng Châu chúng ta. Giá nhà cao, tài nguyên tốt, người bình thường mà muốn sống ở Thượng Hải thì không phải chuyện dễ dàng gì.”

Cha mẹ Cần Cần đi giữa đám người, mẹ Cần Cần nghe thấy mọi người nói như vậy thì có chút không phục nói: “Chẳng qua chỉ là một sinh viên đại học lập nghiệp thôi mà, có gì mà giỏi giang đâu? Lương Quảng Lai rốt cuộc là có chuyện gì còn gọi người ta là Tần đại sử vậy nhỉ?”

“Theo tôi thấy là đại sư lừa đảo thì đúng hơn!”

“Nhà ông cụ Tô này cũng lạ, mấy năm nay Tô Vĩnh Thẳng tự mình ở bên ngoài mở công ty kiếm được rất nhiều tiền. Trong nhà lại chỉ có một đứa con gái, thế mà lại gả con gái ra bên ngoài. Còn nói chuyện của Cần Cần nhà chúng tôi làm gì chứ, chắc chẩn sau này tôi sẽ không gả con gái minh fra ngoài như vậy. Với điều kiện của Cần Cần nhà tôi thì nhảm mắt cũng có thể chọn được một chàng rể tốt hơn Tân Lãng rất nhiều!”

Bình thường mẹ Cần Cần là loại người thường hay chê bai người khác ở trong thôn, chỉ là mọi người đều là hàng xóm với nhau thế nên người khác cũng, không tiện ở trước mặt bà ta nói gì cả.

Dù bà ta nói những lời này, mọi người thường cũng chẳng để ý tới bà ta làm gì.

Mấy người hàng xóm ở bên cạnh chẳng thèm lên tiếng nói lấy một câu phụ họa, mẹ Cần Cần cũng chẳng thấy ngại gì cả cứ thế kéo chồng mình rời đi.


...

Còn hai ngày nữa mới tới tiệc mừng thọ của của nhà họ Lương, hai ngày này không có chuyện gì Tô Thi Hàm quyết định dẫn Tần Lãng và các con ra ngoài đi dạo, phong cảnh ở quê cô quả thực tất đẹp.

Phương Nhã Nhàn thấy bọn họ định dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài thì vội vàng qua giúp, Tô Vĩnh Thắng kéo bà lại thấp giọng nói: “Chẳng phải bà thường nói phải thường xuyên tạo cơ hội cho chúng nó ở riêng hay sao?"

“Lần này về quê chính là cơ hội tốt, thay đổi một hoàn cảnh mới, để cả gia đình bọn nó ra ngoài đi dạo một mình đi. Xung quanh đều là hàng xóm hết, bà sợ trên đường xảy ra chuyện gì không có ai giúp đỡ một tay hay sao?"

Phương Nhã Nhàn vừa nghe như vậy lập tức ngồi yên không động nữa.

Ba chiếc xe đẩy trẻ em được đặt lại một chỗ, đường ở trong thôn rất rộng, ba chiếc xe hoàn toàn không thành vấn đề, Tân Lãng đẩy xe, Tô Thi Hàm ở bên cạnh giới thiệu tất cả những thứ ở trong thôn cho hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận