Ba tiểu gia hỏa được ăn uống no bụng, Tần Lãng cùng bọn chúng ở phòng sơ sinh chơi một hồi.
Ngày hôm nay đối với Tô Thi Hàm mà nói quả thật là rất bất ngờ, nên Tần Lãng muốn để cô có không gian riêng cùng bạn thân tâm sự.
Mấy đứa bé trong phòng sinh đều na ná nhau, đa số là giống với ba tiểu bảo bối nhà Tần Lãng, chỉ vừa mới ra đời được mấy ngày. Mấy phụ huynh ở đây mặt ai cũng tràn đầy yêu thương. Có một người phụ nữ trong tay cầm một cái trống lắc tay màu đỏ rực rỡ, cùng với âm thanh đang phát ra liền hấp dẫn lực chú ý của mấy tiểu bảo.
Nhị bảo cuối cùng cũng tỉnh được Tần Lãng ôm lấy, tiểu gia hoa nghe động tĩnh bên kia, híp con mắt nhìn theo.
Tần Lãng luôn để ý đến nữ nhi nên hướng tới nơi bé nhìn.
“Đing! Hệ thống kiểm tra được tiểu bảo thích đồ chơi nhỏ tương tác, đem kỹ năng điêu khắc của ký chủ kích hoạt. Sau khi kích hoạt xong ký chủ có thể thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ tự tay điêu khắc chế tạo đồ chơi nhỏ cho các tiểu bảo, có thể nhận được ban thưởng là 500 ngàn tệ.
Chính mình điêu khắc đồ chơi cho các tiểu bảo còn có thể thu được tiền?
Hệ thống này quá đỉnh!
“Kích hoạt!”
“Ký chủ đã kích hoạt kỹ năng, nguyên vật liệu để điêu khắc sẽ được gửi chuyển phát nhanh đến bệnh viện.”
Trong chớp mắt, Tần Lãng chợt cảm thấy tay mình có chút thay đổi, khớp xương ngón tay trở nên thon dài có lực. Đầu hắn bây giờ cũng có nhiều kiến thức về chạm khắc ngà voi, ngọc, gỗ,..
Hắn nhìn quầy hàng trước mặt mà cũng có thể biết được phương pháp điêu khắc ra nó là như thế nào.
Cảm giác này thật quá đã.
Tần Lãng cùng ba tiểu bảo bối quay về phòng bệnh, Tô Thi Hàm và Lâm Tiêu đã ăn xong. Nhìn thấy đồ ăn được ăn sạch sẽ, người tự tay xuống bếp là Tần Lãng hiểu được ý mà cười.
“Tôi xuống lầu nhận hàng chuyển phát nhanh.”
Đồ dùng để điêu khắc đã tới, lúc Tần Lãng đi lên trong tay có thêm một cái hộp gỗ lớn linh xảo.
Tô Thi Hàm nhìn hắn đầy tò mò.
“Tần Lãng, đây là gì vậy?” Tô Thi Hàm hỏi.
“Đây túi đựng mấy thứ đồ để điêu khắc, vừa rồi tôi ở phòng sơ sinh thấy ba tiểu bảo bối thích đồ chơi nhỏ nên đặt mấy thứ ở cửa hàng trong thành phố. Tôi định điêu khắc mấy món đồ chơi thủ công cho các bảo bảo, tự mình làm có thể hoàn toàn yên tâm cho bọn chúng chơi.”
“Anh muốn tự làm đồ chơi cho bọn nhỏ?” Tô Thi Hàm và Lâm Tiêu kinh ngạc.
Tần Lãng tựa cười nhưng cười, cũng không trả lời, lấy đồ trong túi ra. Bởi vì là đồ chơi cho trẻ sơ sinh nên Tần Lãng dự định làm đồ chơi bằng gỗ, cho dù là trọng lượng hay là độ cứng mềm đều vừa vặn, bọn nhỏ chơi rất an toàn.
Một giờ đồng hồ tiếp theo, Lâm Tiêu ngồi ở bên giường nói chuyện phiếm với Tô Thi Hàm, ba tên bảo bối ngủ trong xe nôi. Tần Lãng thì an vị ở sofa nhỏ bên kia, cầm đủ loại dao điêu khắc mà thao tác lên khối gỗ nhỏ.
Tô Thi Hàm thỉnh thoảng nhìn về phía anh, lúc Tần Lãng điêu khắc cực kì tập trung, bộ dạng cúi đầu thật đẹp trai.
Lâm Tiêu cũng nhìn theo ánh mắt của bạn mình, nói khẽ: “Tần Lãng cũng quan tâm tới bọn nhỏ thật.”
Tô Thi Hàm nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”
Tần Lãng cầm ngựa gỗ nhỏ trên tay, thỏ trắng cùng lão hổ đặt trước mặt Tô Thi Hàm: “Thi Hàm, mấy đứa nhỏ còn đang ngủ nên cô trước xem giúp tôi, xem mấy cái đồ chơi nhỏ này thế nào.”
Tô Thi Hàm nhận đồ chơi nhỏ từ anh, tỉ mỉ đặt trước mặt nhìn xem.
Ba món đồ chơi nhỏ này cực kì sống động, ngay cả các bộ phận cũng rất chi tiết. Ngựa gỗ nhỏ trên cổ còn có một cái chuông, trên đầu con hổ có một chữ “vương”, thỏ trắng thì lại càng đáng yêu, đuôi và chân nhỏ nhìn thật đáng yêu.
Hơn ngữa Tần Lãng rất cẩn thận, cả ba đều được dùng giấy nhám chà qua, sờ lên bóng loáng, không hề lo lắng sẽ làm bị thương da thịt mỏng manh của các bé.
Tô Thi Hàm khen: “Đồ chơi thủ công đáng yêu thế này đừng nói các con, ngay cả tôi nhìn cũng thích.”
“Anh lợi hại thật đó Tần Lãng!”
Tần Lãng tiêu sái chớp mắt nói: “Chuyện nhỏ, nếu cô thích tôi sẽ làm cho cô một cái còn đẹp hơn nữa.”
Lâm Tiêu ngồi bên cạnh nãy giờ thấy Tô Thi Hàm cầm đồ chơi xem xong thì cũng đến nghiêm túc nhìn thử.
“Tay nghề tốt. Tần Lãng, anh thế này có thể so sánh với nghệ nhân điêu khắc chuyên nghiệp rồi.”
Tô Thi Hàm ngạc nhiên, cô chỉ thấy đồ chơi mà Tần Lãng làm cho ba tiểu bảo bối rất đẹp. Còn có chuyên nghiệp hay không thì cô không rõ.
“Ba tôi bình thường rất thích đồ vật điêu khắc, tôi ở cạnh nên cũng học được ít nhiều. Trình độ của Tần Lãng thì có thể nói mấy vật này là tác phẩm nghệ thuật”
Tô Thi Hàm càng bất ngờ hơn, nhịn không được hỏi: “Anh có từng học qua kỹ thuật điêu khắc bài bản hay không?”
Tần Lãng nói: “Không có, đây là lần đầu tiên tôi điêu khắc.”
Tô Thi Hàm tin lời Tần Lãng nói, cảm thấy anh rất giỏi giang.
Lâm Tiêu thì ngược lại, cô tất nhiên là không tin lời Tần Lãng. Cô cảm thấy Tần Lãng đang nói dối, tay nghề này của Tần Lãng chắc chắn là phải yêu thích điêu khắc hơn chục năm mới làm ra được.
Cô vui mừng nhìn ba đồ chơi nhỏ xinh đẹp trong tay, trong lòng bỗng nhiên nghĩ ra một biện pháp tốt cho bạn thân.
Lâm Tiêu biết Tần Lãng và Tô Thi Hàm đều là sinh viên năm hai, bây giờ lại còn phải nuôi một lúc ba đứa trẻ, chắc chắn có gánh nặng kinh tế. Cho dù mình có đưa chút tiền kia nhưng cũng không thấm vào đâu.
Hiện tại thấy Tần Lãng có tay nghề như vậy thì cô nghĩ ra được một cách giúp cho Tô Thi Hàm có thể kiếm tiền.
Lâm Tiêu nói với Tần Lãng: “Tần Lãng, tôi thấy tay nghề điêu khắc gỗ của anh tốt như vậy, không biết điêu khắc hạch đào thế nào? Ba tôi cực kì thích điêu khắc hạch đào, nếu anh làm được thì tôi muốn mua cho ông ấy hai cái.”
Hệ thống kỹ năng điêu khắc này bao quát mọi loại hình điêu khắc, điêu khắc hạch đào đương nhiên không thành vấn đề.
“Tôi điêu khắc được.”
“Trước mắt có thể điêu khắc một cái không?”
“Không thể, ở đây không có dụng cụ, hơn nữa điêu khắc hạch đào càng phải tinh tế tỉ mỉ, cần có thời gian. Quả hạch đào cũng phải chọn lựa đàng hoàng, hôm nay chắc chắn không được.”
“À, vậy anh rảnh thì điêu khắc hai cái thật tốt, tôi chờ mua.” Lâm Tiêu vui vẻ nhìn đồ chơi trong tay, nghĩ đến bộ dạng cao hứng của cha già khi nhận được hạch đào điêu khắc.
Chín rưỡi tối, bệnh viện chuẩn bị tắt đèn, Tần Lãng là người nhà chăm sóc nên Lâm Tiêu chỉ có thể về trước.
Ba tiểu bảo bối buổi tối uống sữa thêm một lần nữa xong thì đã ngủ rồi. Ban ngày Tô Thi Hàm ngủ nhiều, bây giờ không hề cảm thấy buồn ngủ.
Trong phòng chỉ còn chưa lại một bóng đèn màu vàng ấp áp trên tường, Tần Lãng ngủ ở ghế sofa ngay cạnh. Phòng bệnh an tĩnh đến mức Tô Thi Hàm có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của anh.
Khoảng cách gần như vậy cũng quá khảo nghiệm người, cô nhịn không được mà có chút khẩn trương.
“Tần Lãng, anh ngủ chưa?”
“Chưa ngủ. Sao thế?”
“….”
“Hôm nay anh ở lại đây cả ngày không quay về trường có sao không?”
“Không sao. Tôi đã xin nghỉ với giáo viên rồi.” Kể cả không xin nghỉ thì cũng phải nghỉ, mẹ bọn nhỏ quan trọng hơn.
“À..”
“Tần Lãng….”
“Thi Hàm, cô ngủ không được sao?” Tần Lãng đột nhiên hướng về phía cô đi tới.
Tô Thi Hàm theo bản năng nắm chặt ga giường dưới người, Tần Lãng đột nhiên tiến lại gần. Đôi mắt đẹp của cô mở to chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Một bàn tay dịu dàng ôn nhu khẽ áp nhẹ lên trán cô.
Tần Lãng so sánh một chút với trán của mình, nói: “Nhiệt độ bình thường, cô có phải hay không có chỗ nào không thoải mái?”
“Không có, không có.” Tô Thi Hàm cụp mắt xuống, lắc đầu.
Tần Lãng nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, bấy giờ mới hiểu ra, hẳn là cô gái nhỏ này đang thẹn thùng.
Phòng bệnh rộng rãi, lại còn có ba tiểu bảo bối ở giữa nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên hai người ở chung phòng. Tô Thi Hàm khẩn trương cũng là điều bình thường.
Tần Lãng đột nhiên nổi lên ý muốn trêu chọc, hắn bỗng cúi người xuống, khuôn mặt áp lại gần sát với mặt Tô Thi Hàm.
Nhìn đôi mắt của cô nhanh chóng mở to tròn, gương mặt cũng sắp nóng đến bốc hỏa, đôi môi cũng dần dần lấy lại huyết sắc.
Vốn chỉ muốn trêu đùa cô một chút nhưng Tần Lãng tự nhiên cảm thấy mình hình như…không muốn dừng lại…