Ô Danh

Thỏa hiệp

Tạm biệt nhé.

Sau khi Tuế Yến nói xong, Tuế Tuần với Giang Ninh nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ dị.

Tuế Yến bị nhìn như thế thì mù tịt: "Sao vậy, ta nói sai câu nào à?"

Tuế Tuần hỏi hắn: "Sau đệ lại nghĩ tới cái này?"

Tuế Yến ngoẹo đầu: "Dễ mà, chuyện người có mắt đều nhìn ra sao lại không nghĩ tới?"

Tuế Tuần, Giang Ninh: "..."

Hai tên mù ăn ý không hẹn cùng ngoảnh đầu, không nói gì nữa.

"Trong triều lục đục đấu đá cũng không ngoài mấy chuyện này, vu oan giá họa nè, dẫn nước về đông* nè. Đoan Hi Thần đã lạnh lâu rồi, như nãy ca ca có nói đó, dù là Doãn gia liên lụy đông cung thì cũng chẳng làm ra chuyện gì to tát, hoàng đế là người khôn khéo, một phế vật chết đã lâu cùng một thái tử tài đức vẹn toàn, ông ta tự rõ bên nào nặng bên nào nhẹ."

*Dẫn nước về đông: Dùng thủ đoạn để người khác gánh tội thay bản thân

Đời trước, cả ngày hắn ở trong tối ngoài sáng đấu đá với Đoan Như Vọng, Đoan Hi Thần, đi sai bước nhầm tí thôi đã khó giữ mạng. Năm đó hắn cũng dùng cách hao hao thế này lôi Đoan Như Vọng xuống.

Nhưng nếu là người bình thường, tám phần không ai nghĩ ngay tới mặt này.

Tuế Tuần nhìn Tuế Yến rặt bộ không biết mình nói gì, hình như y nghĩ tới gì đấy rồi lạnh lùng nói: "Đều là thái tử dạy hư đệ."

Đứa đệ đệ ham chê không rành thế sự chỉ biết bày trò của mình làm gì có lòng dạ nghĩ thế, chắc chắn là do ở gần Đoan Minh Sùng, gần mực nên bị nhuộm đen mất rồi.

Tuế Yến: "..."

"Hả?"

"Trước khi đệ nghĩ kỹ xem rốt cuộc có theo bọn ta tới Giang Nam hay không thì không cho phép đệ gặp riêng thái tử."

"Lúc trước ta nghĩ kỹ rồi còn nói với huynh, có mà huynh không nghe ấy."

Tuế Tuần xanh mặt: "Không được, nghĩ kĩ lại rồi nói!"

Tuế Yến: "Ta không đi!"

Tuế Tuần: "Nghĩ kỹ nữa!"

Giang Ninh: "..."

Giang Ninh thấy hai người có tí chuyện vặt mà cãi nhau ỏm tỏi thì huých nhẹ vào chân Tuế Tuần dưới gầm bàn. Tuấn Tuần đanh mặt, y còn đang tính dạy dỗ Tuế Yến thì bỗng chốc khựng lại, lạnh lùng trừng hắn rồi ngậm miệng dù không cam lòng.

Giang Ninh cũng biết chuyện của Tuế Yến với thái tử từ chỗ Tuế Tuần. Đây vốn dĩ là chuyện kinh hãi thế tục nhưng trong mắt Giang Ninh lại chẳng có gì đáng phải kinh ngạc.


Nàng ta nhẹ nhàng chế ngự Tuế Tuần rồi quay sang nhìn Tuế Yến, nói với hắn: "Vong Quy, nếu đã yêu mến thì không phải để ý thế tục nhìn nhận ra sao, dù ta không hiểu thái tử mấy nhưng cũng nghe người khác nói mấy lời, nghĩ cẩn thận thì đó hẳn cũng là quân tử trời quang trăng sáng."

Từ sau khi Tuế Yến và Đoan Minh Sùng ở bên nhau, người quanh hắn từ đầu tới cuối đều khuyên gì mà quay đầu là bờ, tương lai thái tử sẽ đăng cơ làm vua, hai người đàn ông ở bên nhau sẽ không thể có kết quả vân vân. Đây là lần đầu Tuế Yến nghe thấy lời khuyên nhủ hoàn toàn trái ngược như vậy.

Hắn nhìn Giang Ninh mà mắt sáng rỡ.

Tuế Tuần không nghe tiếp được nữa: "Giang Ninh, nàng đừng khuyến khích đệ ấy nữa, không lẽ giờ đệ ấy chưa đủ phản nghịch chắc? Còn thuận theo nữa khéo đệ, đệ ấy lên trời luôn."

Giang Ninh hững hờ liếc nhìn y: "Đệ đệ mình đã chọn ngã rẽ không lối về như vậy, huynh là người thân nhất mà còn muốn làm hòn đá ngáng chân khó qua nhất của đệ ấy nữa à?"

Tuế Tuần ngây ra, mặt mày có chút khó coi.

"Ta biết huynh đang nghĩ cái gì, cũng không gì ngoài chuyện lo đệ ấy bị người thóa mạ, nhưng huynh nhìn Vong Quy xem, đệ ấy có để ý mấy thứ đó bao giờ chưa?"

Tuế Tuần lạnh lùng nhìn sang, Tuế Yến gần như muốn đè án nhỏ đứng lên. Thấy bị nhìn, Tuế Yến vội cười lấy lòng y, mặt toát đầy vẻ "giáng đao xuống ta còn không sợ".

Tính tình Tuế Tuần rất cố chấp, dù Giang Ninh đã khuyên tới vậy y vẫn khó chấp nhận chuyện đệ đệ duy nhất của mình phải mặc những kẻ mình còn chẳng biết tên chửi rủa, tổn hại đến.

"Nhưng lỡ có ngày đệ ấy hối hận..."

Giang Ninh thản nhiên đáp: "Đệ ấy hối hận thì sẽ biết đau, sẽ càng gần gũi huynh hơn, nhưng lỡ đệ ấy không hối hận thì sao?"

Tuế Tuần điếng người.

"Lỡ đệ ấy tới tường nam cũng không quay đầu, thân là kẻ đầu sỏ liều mạng chia rẽ hai người họ, đệ ấy sẽ nghĩ huynh thế nào?"

Y lại nhìn Tuế Yến.

Tuế Yến biết giờ mình không thể nói câu nào bằng không Tuế Tuần vừa dao động có thể trở lại trạng thái sắt đá, hắn chỉ có thể ra sức làm dấu tay với y: Hắn giơ hai ngón tay như cái kéo rồi vén tay áo rộng, tạo dáng cắt mấy nhát lên đó.

Cắt áo dứt tình nghĩa, nói được thì làm được.

Tuế Tuần: "..."

"Đã nói tới nước này huynh còn cố chấp tới vậy, ta coi bộ cái nhà này..."

Tuế Tuần ngừng thở, y sợ hãi nhìn Giang Ninh, cứ lo nơm nớp câu sau là: "Cái nhà này ta không vào cũng được."

Tuế Yến cũng giật bắn...

Thì nghe nàng ta nói: "Cái nhà này Vong Quy không ở cũng được."

Tuế Tuần và Tuế Yến: "..."

Tuế Tuần thở phào nhẹ nhõm, y lại quay sang nhìn Tuế Yến.


Giang Ninh đã nói ra rồi, Tuế Yến đành phối hợp theo, hắn trưng ra dáng vẻ anh dũng bất khuất "ta không hiếm lạ gì cái hầu phủ này", còn cố ý lí nhí lặp lại: "... Không ở cũng được."

Giang Ninh đã nói hết lời: "Trời cũng muộn rồi, ta về trước."

Tuế Tuần đứng lên: "Ta tiễn nàng."

Giang Ninh thản nhiên đáp: "Không cần tiễn, hai ngươi nói chuyện với nhau tiếp đi, nhanh nhanh nói cho rõ ràng."

Nói xong thì tiêu sái rời đi.

Căn phòng rơi vào sự im lặng, Tuế Tuần đứng tại chỗ thật lâu mới quay đầu nhìn vào mắt Tuế Yến. Chốc sau, không biết Tuế Tuần nghĩ đến cái gì, y cau mày thật chặt: "Đệ..."

Tuế Yến không chờ y nói xong đã nhanh gọn vén tay áo, ngón tay treo ngang, hắn vừa cảnh giác nhìn y vừa cắt một đường be bé.

Tuế Tuần: "..."

Suýt nữa bị động tác này làm tức cười rồi.

"Đệ không thể có chút tiền đồ được à?!"

Tuế Yến nói nhỏ: "Có phải huynh lại mắng ta không? Lần nào cũng làm bộ rộng lượng trước mặt người ngoài, người ta đi cái là huynh chuẩn bị mắng ta..."

Tuế Tuần lạnh lùng: "Ta mắng đệ đệ ấm ức à? Nếu đệ có thể để ta bớt lo một chút, ta có thể tức tới vậy chắc?"

Tuế Yến vẫn không phục, hắn dẫu môi cúi đầu, hai ngón tay xoẹt xoẹt trên tay áo.

Tuế Tuần thấy hắn như vậy thì lại giận, y gắt: "Đừng cắt nữa, nếu đệ an ổn thì tự ta không cản hai người nữa. Nhưng nếu ngày sau thái tử có lỗi với đệ, đệ đừng mơ ta giúp đệ báo thù hả giận, tới chừng đó đệ phải theo ta đi Giang Nam ngay."

Trước đó, sự thỏa hiệp của Tuế Tuần dành cho hắn đều là lừa đá cho qua, y chỉ lo Tuế Yến lại bệnh nặng ảnh hưởng sức khỏe nên nới ứng phó ngoài miệng chứ trong lòng cứ muốn hắn với thái tử tách ra.

Đến bây giờ mới hoàn toàn để mặc Tuế Yến đi.

Tuế Yến nghe vậy thì không cắt tay áo nữa, hắn hớn hở hỏi: "Thiệt hôn?"

Tuế Tuần lười lặp lại, y đi tới sờ trán Tuế Yến: "Khó chịu không?"

Tuế Yến kéo tay y xuống: "Thiệt hôn đó thiệt hôn đó?"

Tuế Tuần: "..."

Tuế Tuần bực bội chọc ngón tay vào trán hắn: "Thật đó."

Nghe vậy Tuế Yến mới an tâm, hắn ngửa đầu lên cười với Tuế Tuần.


"Cười ngu gì đấy? Ngủ đi, mấy ngày nữa hầu phủ bận bịu cả, lúc đó có khi ta không có bao nhiêu thời gian ở cạnh đệ."

Tuế Yến ríu rít: "Hông sao, thái tử sẽ tới ở cạnh ta."

Tuế Tuần: "..."

Y hết nói nổi chỉ còn nước liếc ngang, dặn dò vài câu rồi rời khỏi.

Từ sau ngày đó, quả nhiên hầu phủ bận bịu hẳn, dù là thiên viện cách xa thì sáng sớm cũng nghe được tiếng huyên náo từ ngoài truyền tới.

Tuế Yến ngủ không no, có hơi gắt ngủ, chỉ là hắn không muốn giận chó đánh mèo nên chỉ cố chịu đựng.

Hắn nằm trên giường cũng không ngủ được nên thức dậy ra sân phơi nắng. Hải Đường ngồi kế nấu trà, Tuế Yến vắt chéo chân, trong tay còn cầm xâu hồ lô Lạc An mới mua về.

"Lạc An đi đâu rồi? Ta kêu nó đi kiếm có một người mà lâu dữ?"

Hải Đường đưa ly trà đã pha xong cho hắn, nó bất đắc dĩ: "Thiếu gia, Lạc An mới đi tức thì, Doãn phủ xa tới vậy, cho dù chạy cũng mất hơn nửa canh giờ mới về á."

Tuế Yến cắn sơn tra, ậm ờ nói: "Chậm quá quá chậm."

Hải Đường biết hắn đang chán, nó chỉ có thể hùa theo: "Chậm quá quá chậm, lát nữa con sai người đi hối liền."

Hải Đường còn chưa nói xong, Lạc An đi chưa bao lâu đã vội vội vàng vàng chạy về từ bên ngoài. Hải Đường ngơ ra, nó "a" một tiếng, ngơ ngác nói: "Vầy thì lẹ quá."

Lạc An vọt về, nó thở hồng hộc: "Thiếu thiếu thiếu gia, Quân thần y tới..."

Tuế Yến chẳng buồn ngước mắt, hắn nhịp chân trên bàn: "Ờ, cho truyền."

Quân Cảnh Hành đi tới từ đằng xa, y vỗ cái bẹp lên phát quan của Tuế Yến, gắt giọng với hắn: "Truyền cái vẹo gì, tưởng mình thái tử phi thật chắc?"

Phát quan bị táng xém lệch, hắn ngẩng đầu trừng mắt: "Ngươi làm gì đó?"

Quân Cảnh Hành cho Hải Đường với An Lạc lui xuống, mình thì đứng sau lưng Tuế Yến gỡ phát quan xiêu vẹo của hắn ra, cụp mắt sửa lại tóc tai: "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, bệnh thì không được búi tóc, như vậy đi ngủ cũng không sợ tua rua vàng chọt vào người."

"Hôm nay thái tử sẽ ghé đến, đầu bù tóc rối còn ra ôn gì... Ăn không?"

Quân Cảnh Hành né ra: "Xâu hồ lô toàn nước miếng, ai mà chịu ăn hả?"

Tuế Yến: "..."

Không hề có nước miếng nha!

Tuế Yến hận người, hắn lấy xâu kẹo lại, lười tính toán với y.

Quân Cảnh Hành kéo chân Tuế Yến xuống, y nói: "Đêm qua sau khi nhận được tin của ngươi, Hàm Duệ tranh thủ trời tối rời đi rồi, ta cho người đi tìm, không có ở miếu Thành Hoàng, cũng không biết đi đâu nữa."

"Trước mắt kệ nàng ta đi, con nhãi đó đi tới đâu cũng chẳng dễ gì chết, hơn nữa cũng không cần chúng ta lo, sẽ có người đi kiếm. Ta tìm ngươi là muốn hỏi khi đó, lúc ngươi tìm Hàm Duệ thích sát ngũ hoàng tử có còn ai biết nữa không?"

Quân Cảnh Hành cau mày: "Lúc đó cả ngươi ta còn tránh, làm gì nói với ai nữa, cả Thâm Thu cũng không biết chuyện đó."

Tuế Yến vẫn không tin: "Ngươi chắc chắn chứ?"


Quân Cảnh Hành lại nghĩ kỹ: "Lúc ta đến miếu Thành Hoàng, vì sợ lén lút quá người ta lại để ý nên đi xe ngựa tới, nhưng người đánh xe là người của hầu phủ..."

Y tiếp lời ngay: "Ngươi hoài nghi..."

Tuế Yến lại vắt chân lên, hắn thờ ơ đáp: "Năm ngoái ta đã nghi rồi, chỉ là ca ca ta nói người ở hầu phủ không có khả năng là mật thám nên cũng không tra kỹ nữa."

"Việc này vẫn còn chỗ kỳ quặc, để ta tra, vừa hay phủ ta không có chuyện gì quan trọng."

"Ừm."

Tuế Yến vẫn đang ăn hồ lô của mình, hắn còn chưa ăn xong, Hải Đường đã tới báo thái tử đến.

Tuế Yến vừa nghe đã suýt sặc, hắn vội vả bỏ chân xuống khỏi bàn.

"Điện hạ."

Đoan Minh Sùng trông thấy hắn từ đằng xa thì nụ cười đã hiện lên. Y bước nhanh tới, dịu dàng nói: "Ta tới rồi."

Tuế Yến kéo tay áo hắn lôi đến ghế đệm, vừa đi vừa nói: "Đúng lúc lắm, ta có tin tốt muốn nói với ngươi, đợi ngươi cả tối rồi."

Đoan Minh Sung dung túng bước theo hắn, nụ cười trong đôi mắt y chẳng cách nào giấu được.

Nhìn hai người họ tay nắm tay, Quân Cảnh Hành chỉ hận không chọt mù mắt mình cho rồi, y lạnh lùng đưa thuốc đã chế sẵn cho Hải Đường, dặn dò nó một lượt rồi xoay người cắp mông bỏ đi.

Chỉ là lúc rời đi, ma quỷ sai khiến y quay đầu nhìn thoáng.

Tuế Yến kéo Đoan Minh Sùng đi tới ghế nệm. Thấy không có chỗ ngồi, Hải Đường tính sai người đưa tới cái nữa đã nghe Tuế Yến thuận miệng nói: "Khỏi đi."

Hải Đường: "Hả?"

Đoan Minh Sùng cũng nhìn hắn vẻ khó hiểu.

Tuế Yến không trả lời, hắn xoay người đẩy Đoan Minh Sùng đang mù tịt ngồi xuống ghế đệm.

Đoan Minh Sùng nghệt mặt, y còn chưa kịp hoàn hồn, Tuế Yến cũng ngồi xuống, hắn dụi vào lưng Đoan Minh Sùng: "Xích qua kia chút, chút nữa y... đúng rồi, vậy nè. Hên là ta gầy đó."

Đoan Minh Sùng: "..."

Hải Đường nghe mà Hải Đường sợ mất màu, nó ù té chạy biến.

Cái ghế nệm ấy chẳng lớn bao nhiêu, mình Tuế Yến ngồi thì rộng rãi thoải mái đó nhưng thêm một Đoan Minh Sùng thì khó tránh khỏi chen chúc.

Cả người hắn gần như dựa hết vào người Đoan Minh Sùng, hắn giơ xâu hồ lô còn chưa ăn xong cho y rồi hỏi: "Ăn hôn?"

Nếu là trước kia, đời nào Đoan Minh Sùng chịu ăn mấy món dân gian này, không sạch chút nào, cơ mà giờ lòng y chỉ muốn dung túng Tuế Yến, y chả buồn nghĩ đã sáp tới cắn một viên.

Quân Cảnh Hành: "..."

Tạm biệt nhé.

Lời tác giả:

Quân Cảnh Hành: Tui chỉ là một chú mều con, sao mí người đối xử với tui vậy hẻ? Hông nên đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận